Chương 72: Quy vãn - 1
Con đường nhỏ phía gần sơn dã ánh lên vài ngọn đuốc, một đội năm mươi người xếp hàng đón lõng, tản ra theo hình vầng trăng lưỡi liềm, tên trong tay không ngừng bắn ra, cản bước truy binh sau lưng Lâm Thụy Ân. Sau đội quân ấy là một bóng người sắc nhạt cao cao trên ngựa, dưới bóng đuốc lay động, mái tóc dài búi kiểu nam nhi, dung mạo như sứ trắng, nhã quý phi phàm.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thụy Ân cơ hồ hoài nghi mình vừa sinh ảo giác, cảm thấy cây đao trong tay sao mà nặng nề, cơn đau nơi eo lan tràn khắp mình mẩy, bên tai thi thoảng còn thấy văng vẳng tiếng người la hét, tiếng ngựa rống rít, tựa hồ đã cách hắn rất xa.
Mơ hồ, hắn như lờ mờ thấy cảnh sơn cốc dưới dốc Phượng Tê, thấy sắc xanh biêng biếc, sắc lục trùng trùng, thấy hoa nở như gấm dệt, thấy tiếng suối chảy róc rách… Hết thảy như hiện ra trước mắt, chiến trường như địa ngục này là mộng? Hay người trước mắt kia mới là mộng?
“Tướng quân…” Giữa binh mã hỗn loạn, hắn còn nghe rõ đến cực điểm thứ âm thanh thanh thúy ấy, trước mắt là dáng vẻ nàng vẫy tay lo lắng, tim như bị đao cứa, kinh hãi ùa lên ngập đáy lòng.
Chiến trường binh mã hoảng loạn, tiếng khóc than rầm trời dậy đất, vô số gương mặt vụt qua trước mặt hắn, có địch, có ta, lúc hiện hữu trong tâm trí cũng chính là lúc hóa thành mơ hồ, rồi tan vào hư không biến mất không tăm tích, chỉ còn bóng dáng chờ đợi nơi con đường nhỏ kia là vẫn rõ ràng như vậy, choán hết tầm mắt hắn.
Khát khao được sống đột nhiên rộng mở đến vô hạn, đáy lòng cuộn lên một dòng nước ấm áp, hắn kẹp chặt bụng ngựa, lao đi như bay, tay phải cầm đao, tay vung xuống, tất thấy máu chảy, khí thế lẫm liệt, một đường hùng dũng xông tới. Sắc máu ngập trời…
Một người trấn giữ, vạn kẻ chớ mong qua…
Ngay lúc vừa thấy Lâm Thụy Ân, Quy Vãn đột nhiên thấu tỏ những lời ấy. Chàng thiếu niên Tướng quân xưa nay lãnh đạm cực điểm, giờ đây tóc tai bù xù, mặt mũi, khôi giáp, áo quần loang lổ máu, giống như cả thân thể vừa nhúng trong bể máu, không sót chỗ nào. Mặt mày nghiêm túc, lạnh lẽo đáng sợ, điên cuồng vung đao chém giết, khiến cho ba thước quanh hắn không một kẻ đứng vững, binh lính quanh mình đều lộ vẻ hoảng hốt, ngay cả binh sĩ Nỗ tộc nổi danh kiện dũng cũng bất động đứng im, nhìn Lâm Thụy Ân như thấy quỷ, tránh né cái điên cuồng mà tàn khốc khiến người ta kinh hãi của hắn. Bọn chúng dẫu từng trải sa trường, dẫu thân kinh bách chiến, nhưng cũng chưa từng thấy qua khí thế gặp Thần giết Thần, gặp Phật sát Phật như vậy. Sắc máu đỏ tươi, biểu cảm hung dữ, đao pháp sắc bén không địch thủ… một cảnh ấy vĩnh viễn khắc sâu trong những cơn ác mộng của Nỗ quân.
Dẫu rằng giữa bóng đêm trùng trùng, vẫn có thể thấy rõ mạch đao sáng lòa, nghe rõ tiếng binh khí chạm nhau rít róng, tiếng trống đổ dồn, tiếng người la hét dội vào màng nhĩ… Đây là chiến tranh sao?
Dạ dày cuộn lên không thôi, Quy Vãn cố nén thứ cảm giác kích động muốn nôn mửa, giữ vững bình tĩnh, mồ hôi rịn đầy trán, khớp hàm run rẩy, lại thấy một tiếng thét tê tâm liệt phế xộc thẳng tới bên tai, trực giác mách bảo nàng hãy che tai lại, thế nhưng bàn tay tê dại ngâm ngẩm đau nhức, run lên không chịu nghe theo mệnh lệnh của nàng. Nàng muốn nhắm mắt lại, song con mắt như ma xui quỷ khiến vẫn nhắm thẳng phía trước, ghi lại toàn cảnh gió tanh mưa máu ấy.
Một chiến trường sặc mùi giết chóc như thế.
Nắm chắc dây cương, Quy Vãn cố nén cảm giác khó chịu, thấy Lâm Thụy Ân lao khỏi vòng vây cuối cùng, sau lưng còn vô số Nỗ binh truy sát, lập tức thét lên: “Bắn tên!” Tiếng nàng khàn khàn, khẽ run lên.
Tên không ngừng trút xuống tập kích đám truy binh của Nỗ tộc, nhờ sự yểm trợ đó mà Lâm quân thoát được vòng vây cuối cùng, thúc ngựa lao như chớp về phía Quy Vãn. Tiễn thủ lập thành thể Yển nguyệt lập tức tản ra, nhường lại một đường phía sau, Lâm Thụy Ân hơi chậm lại, quay đầu, thấy quân sị lại tập hợp thành trận Yển nguyệt lần nữa, rút đao đeo bên thân, dáng vẻ chừng như muốn liều mạng, trong lòng thất kinh.
Quy Vãn giục ngựa tới kế bên hắn, mặt tái nhợt như giấy, miễn cưỡng nhếch miệng: “Tướng quân, bọn họ tự nguyện, nếu không đi là phụ ý tốt của bọn họ.” Vì muốn cứu viện lần này, nàng phải dùng năm mươi người để mị hoặc quân địch, đốn củi đốt lửa, đến hai đỉnh núi còn lại ném xuống lều trại của Gia Lịch, lúc này còn năm mươi người ở lại cản phía sau lưng. Lần này những người dẫn theo đều bỏ mạng tại đây, nàng cảm thấy đau đớn cuồn cuộn trong lòng, dâng lên một nỗi thê lương xót mình xót người.
Ý vị xót xa trong lời nàng chẳng cần nói cũng biết, Lâm Thụy Ân không chần chừ, cũng chẳng có thời gian cho hắn phí hoài, quả quyết vung roi, cùng Quy Vãn và những binh sĩ còn lại lao như bay trên con đường nhỏ hướng về Đốc Thành.
Mùng Một tháng Hai năm Thiên Tái thứ năm, cuộc chiến Ngọc Đốc chính thức nổ ra, Lâm Thụy Ân dùng binh lực tám ngàn người xông ra khỏi vòng vây của quân Nỗ. Thế nhân thuở sau còn say sưa kể mãi về cuộc chiến hung hiểm nhất, thần kỳ nhất trong đời ấy. Thế nhưng lúc chạy thoát ra, tám ngàn người lính anh hùng ấy chỉ còn sót lại hơn ba chục người, qua đó có thể thấy được cái thê thảm của trận chiến ấy.
Trong “Truyện Lâm thị” còn ghi lại: Thiên Tái năm thứ năm, tháng Hai, Nỗ vương điều mười vạn binh Nam tiến, xâm nhập Đốc Thành, vây khốn Ân giữa một dải sơn cốc, tám ngàn quân Lâm kinh hãi. Nỗ quân dùng tên công phá, Ân nhẫn nhục phòng thủ. Nhằm lúc Nỗ quân trễ nải phòng bị, đột khởi gây rối loạn, Ân dẫn quân tiến lên, dùng lời lẽ khích lệ binh sĩ, trước tiên tự cắt đứt đường lui, nâng cao sĩ khí, sau đó hành động bất ngờ, tấn công Nỗ quân đang vây hãm. Lâm quân không sợ hãi, lấy ít địch nhiều. Trận ấy xôn xao, trống trận rung trời, máu huyết vung vãi, Ân một đao mở đường, gió quét cỏ rạp, đấu với Nỗ quân. Nỗ quân kinh hoảng, người người run sợ, trong vòng ba hiệp không có tướng nào địch nổi, trong vòng ba bước không thấy quân lính ngăn cản.
Giữa vòng vây hùng binh, chém hơn ngàn thủ cấp của bọn sài lang, gan hổ mật rồng, cũng chỉ thế này, chí khí anh hùng đương thế vô song.
Đúng vào lúc Lâm Thụy Ân phá vây, Nỗ vương Gia Lịch đứng ngoài trướng nhìn binh lính lui cui dập lửa, nghe được tiếng lính truyền tin bẩm báo, lòng giận bừng bừng. Nỗ quân binh hùng tướng mạnh, vây hãm trùng trùng lại để cho hắn dắt tám ngàn binh vọt khỏi vòng vây, Nỗ quân thiệt hại tổng cộng hơn hai vạn. “Bịch”, một quyền nặng nề giáng xuống cây cột gỗ phía ngoài doanh trướng, hắn sắc mặt thâm trầm, suy tính một lát, quyết đoán: “Mau chuẩn bị ngựa, quân thị vệ lập tức theo ta truy sát.”
Tướng lĩnh cùng nhau vây lại, tranh nhau khuyên nhủ: “Vương, vậy không ổn đâu, giặc cùng chớ đuổi, dù sao cũng đã vây Đốc Thành rồi, chỉ vài ngày nữa…”
Vọt lên con tuấn mã binh lính vừa dắt đến, Gia Lịch cả giận nhìn đám người bên dưới, quất roi vào không khí, kinh chấn tất cả các tướng lĩnh đang vây quanh, quát lớn: “Nhất định phải tận diệt Lâm Thụy Ân trước khi trời sáng, quyết không cho hắn chạy thoát về Đốc Thành”
Thân binh Nỗ vương - Quân thị vệ do Khả Trạm thống lĩnh lập tức theo sát Nỗ vương. Gia Lịch gấp rút chỉ đạo toàn bộ quân lính bao vây Đốc Thành, rồi dắt hơn một ngàn lính nhanh chóng đuổi theo Lâm Thụy Ân, theo lối đường nhỏ, thẳng tới Đốc Thành.
Lá rụng hoa tàn, vốn là sắc đông đìu hiu, nắng mai còn nhàn nhạt e ấp, sương mỏng ngập bốn bề, vạn vật nhuốm sương mù, như quàng một tấm sa mỏng. Quy Vãn phóng ngựa lướt qua, cảnh sắc ven đường không gì lọt vào mắt nàng, mình ngựa tròng trành xóc nảy, nàng chỉ ngưng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thụy Ân, ấn đường càng lúc càng nhăn chặt, khuôn mặt mệt mỏi không khuất lấp được nối kinh hoảng kia.
Lúc Lâm Thụy Ân thoát ra, nàng đã phát hiện thấy trên người hắn có vô số thứ sắc màu, vai trái, cánh tay, đùi tổng cộng mấy chục vết thương lớn nhỏ, tất cả đều không phải vết thương chí mạng, vì sao hắn vẫn như đang ẩn nhẫn nỗi đau đớn gì đó, vài lần suýt chút nữa ngã ngựa, lẽ nào…
Không dám nghĩ tới, lòng Quy Vãn dâng ngập nỗi xót xa, trăm thứ tư vị cuộn lên trong lòng. Ba tháng, vốn tưởng chỉ trong nháy mắt, ai ngờ thế sự trêu ngươi, gặp phải tình cảnh hung hiểm như vậy. Bất giác, nàng nhớ đến kinh thành phủ ngập tuyết lớn bay bay, chàng nhẫn tâm tách từng ngón tay nàng, dư âm ấm áp kia chảy tràn trong tim, vừa chạm tới lòng đầy ưu thương… Thầm cắn răng, đau cũng được, buồn cũng được, bất kể gian nan đến đâu, nàng cũng sẽ đợi theo lời chàng nói.
“Tướng quân…” Thấy thân thể Lâm Thụy Ân lảo đảo, Quy Vãn hô nhỏ, Lâu Thịnh giành phần cưỡi ngựa vượt lên, thấy ánh mắt Lâm Thụy Ân tản mát, mặt xám như đổ chì, hốt hoảng, ngơ ngẩn không cách gì lên tiếng.
“Không sao.” Vô cùng khó nhọc thốt ra mấy tiếng ấy, Lâm Thụy Ân cơ hồ đã dùng hết toàn bộ sức lực, cơn đau bên hông đã ăn mòn hết thần trí sáng suốt của hắn, giờ phút ấy, trước mắt nhòa đi, chỉ còn một mảnh mông lung, hắn có cảm giác không chống chịu nổi nữa.
Phát hiện tình thế không ổn, tim Quy Vãn đập dồn, lập tức ra lệnh chạy chậm lại, nhảy xuống ngựa, Lâu Thịnh đã sớm chặn Lâm Thụy Ân lại. Đám binh sĩ tìm được đường sống trong chỗ ch.ết đều cảm thấy mấy phần bất an, ào ào xuống ngựa.
Nhấc bước vô cùng nặng nề, Quy Vãn từng bước từng bước tiến gần ngựa Lâm Thụy Ân, hắn vẫn ngồi thẳng trên ngựa, nàng hít sâu một hơi, dịu dàng gọi: “Tướng quân…”
Âm thanh trong veo ấy như suối mát len lỏi giữa núi sâu, gọi lại thần trí mơ hồ của hắn, quay đầu nhìn xuống Quy Vãn đang đứng bên ngựa, hốc mắt đo đỏ, ẩn ước dòng lệ, vì hắn sao?
Bất giác vươn tay tới, thấy những sợi tóc hỗn độn trên má nàng, hắn vén sang một bên, lại thấy Quy Vãn không hề tránh, hắn thậm chí có chút cao hứng, chạm mặt nàng, dấu máu đỏ tươi lem trên gương mặt, hắn hốt hoảng, muốn lấy tay lau sạch dấu máu, lại thấy vết máu càng lúc càng loang rộng, bấy giờ mới hay tay mình nhuốm đầy máu tươi… Lòng ảm đạm, bàn tay hắn cứng đờ, đột nhiên phát hiện cảm giác ấm áp, một giọt nước nhỏ xuống bàn tay, hắn kinh ngạc, thấy môi Quy Vãn hé mở, tựa như đang nói gì đó, nhưng hắn lại chẳng nghe rõ âm thanh, vì sao…
“Tướng quân, xin người hãy ráng cầm cự, sắp đến Đốc Thành rồi, người xem, chúng ta đã thấy được tường thành…” Quy Vãn nghẹn ngào cất tiếng, muốn gọi thần trí đã tản mát nơi xa của Lâm Thụy Ân quay lại, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Lòng nàng đau quặn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh sáng chói lòa ngời lên trong đáy mắt đã nhạt dần, nét tuấn lãng băng giá cũng tiêu tan, tất thảy chỉ còn nhu tình… Tình ý ngập tràn từng thấy trong mắt Lâu Triệt giờ đây đột nhiên hiện hữu nơi Lâm Thụy Ân, Quy Vãn ngây ngốc. Gió bấc cuộn lên ào ào, nàng cứng đờ không còn cảm giác, nhưng bàn tay hắn lại ấm áp. Xót xa cuộn trào, nàng không nhịn được lệ tràn qua hốc mắt.
Tại sao lại khóc? Ngón tay Lâm Thụy Ân đỡ lấy những giọt lệ lã chã như châu trút, chính hắn cũng không hiểu vì sao, tại sao thân thể dần lạnh như băng mà lòng ấm áp đến thế. Từng giọt rơi xuống bàn tay rồi truyền thẳng đến tim, cuộn lên nỗi đau đớn khôn tả, rồi là niềm hạnh phúc mong manh rỉ lên.
Nàng không nên khóc… Không phải hắn đã xông ra khỏi trùng vây sao? Hắn còn phải bảo vệ Đốc Thành, phải bảo vệ cả nàng và nửa cõi giang sơn này… Giữa chốn hùng binh vây hãm, thứ khao khát muốn vượt khỏi hiểm cảnh mãnh liệt như khao khát của bao binh lính khác muốn được về nhà. Biết rõ tỷ tỷ đã không còn, trong Lâm phủ không còn ai ân cần hỏi han hắn nữa, nhưng hắn vẫn khắc khoải mong về nhà…
Hắn sai rồi… Từ đầu đến cuối, đều là hắn sai… Không nên mềm lòng trả tiền giúp nàng lần đầu tiên gặp mặt, không nên cẩn trọng hộ vệ nàng lúc ở dốc Phượng Tê, cũng không nên chẳng đành lòng thấy nàng thương cảm mà cúi mình nhặt khăn cho nàng… Hắn đã sai đã sai quá rồi, hắn đã tham lam mà yêu nàng, yêu một người con gái căn bản không bao giờ thuộc về hắn.
Tại sao hắn lại ngu dốt đến vậy, mê muội đến thế, đến tận lúc này đây, biết rõ mình đã sai, lại kiên quyết trước sau không hề hối hận, thấy được lệ nàng, cũng đáng lắm…
Dẫu có sai, cũng đáng lắm…
Lệ nóng hổi, ngón tay lướt qua mặt Quy Vãn, Lâm Thụy Ân mỉm cười dịu dàng, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày ấy lúc đi nhận thi thể tỷ tỷ về, gương mặt tỷ ấy ẩn ước một nụ cười nhàn nhạt. Mắt hắn dần u ám, một mảnh tăm tối phủ ngập bốn bề, thiên địa dần mất đi ánh sáng, dẫu cho hắn có cố gắng mở mắt đến bao nhiêu, vẫn không đủ sức.
Mệt mỏi, hắn mệt mỏi quá rồi… nên nghỉ ngơi.
Một đời hắn, đã hao mòn tất thảy trên lưng ngựa, giết vô số địch, lập bao chiến công hiển hách, hắn ngồi trên ngựa ngạo nghễ nhìn thiên hạ, lấy máu thịt thân thể bảo vệ hơn nửa cõi giang san, bảo vệ cửa nhà, bảo vệ non nước, bảo vệ thiên hạ. Hắn không hiểu, hắn bảo vệ vô số gia đình, lại chỉ riêng mình hắn không có nhà, hắn không vợ không con, trên đời không người thân thuộc. Hắn một đao một kiếm, máu nhuộm chiến bào, tất cả đổi lại cái gì đây?
Hắn đột nhiên có cảm giác muốn được sống lại từ đầu một lần, nếu có cơ hội ấy, hắn sẽ không chọn kiếp sống rong ruổi trên mình ngựa, hắn muốn chính tay mình trồng một khóm hoa, những khi nhàn hạ ngắm một mảnh trời xanh thăm thẳm, nếu lại được một lần nữa gặp mặt nàng, hắn còn muốn làm gì đó cho nàng, muốn được chắn gió che mưa cho nàng, muốn mở một tán ô, chậm rãi đưa nàng qua con ngõ nhỏ, nghe tiếng nàng cười nói dịu dàng.
Máu nóng hổi rỉ khỏi vết thương nơi hông, mắt không chống lại được dần dần khép lại, thế giới dần chìm vào bóng đêm…
Bên tai nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, ước khoảng ngàn người, hắn rất muốn mở mắt thật to, chính miệng nhắc nhở nàng. Lệ nóng bật khỏi khóe mắt, hắn muốn trừng mắt lên, nhưng chẳng còn sức lực.
Hắn đột nhiên cảm thấy không cam lòng, vốn tưởng đời này chẳng còn gì vướng bận, giờ đây mới nhận ra, nơi này còn rất nhiều thứ quyến luyến hắn.
Rất không cam lòng…
“Tướng quân…” Tiếng thét thê lương òa lên, Quy Vãn muốn đưa tay đỡ lấy thân mình lảo đảo của hắn, lại vô ích, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Lâm Thụy Ân đổ ụp xuống, nặng nề gục xuống lớp tuyết dày. Hắn mỉm cười thật thản nhiên, khóe mắt còn rỉ lệ, tim nhói lên đau nghẹn, Quy Vãn khóc không thành tiếng.
Khôi giáp của hắn đã sớm nhuộm đỏ máu hóa thành màu đen ẩm ướt, máu tươi rỉ khỏi thắt lưng bên trái, thấm trong tuyết, sắc đỏ tươi đáng sợ.
Vị Tướng quân lạnh lẽo như băng như sương ấy, cứ như vậy mà từ bỏ cõi trần thế này, Quy Vãn cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Kết cục này là sao chứ? Nàng không thể chấp nhận, hắn mấy phen cứu nàng khỏi cảnh gian nan, nàng còn thiếu hắn bao nhiêu nhân tình chưa trả, thế mà hắn thậm chí chẳng cho nàng lấy một cơ hội…
Tiếng khóc thương ai oán dậy lên bốn bề, binh lính vây quanh không nhịn được òa lên, con người ấy dắt họ ra khỏi chốn địa ngục chém giết, giờ đây lại nhắm nghiền hai mắt. Hy vọng của họ, hy vọng của Đốc Thành, tức thì vỡ tan.
Gió bấc chẳng biết niềm bi ai, trầm trầm gào rít lùa qua, gió tuyết lạnh thấu xương, cào qua mắt nàng đau đớn, quỳ xuống, nàng liều mạng muốn đỡ hắn lên. Hắn là danh tướng không gì cản nổi, làm sao có thể gục ngã giữa chốn này một cách bi thương như thế. Hắn là anh hùng, là người được vạn dân chúng ủng hộ tin cẩn, nàng không thể để hắn phơi thây giữa chốn hoang sơ thế này, không thể.
Lâu Thịnh im lặng tiến đến hỗ trợ, mới tiến thêm một bước, gió đột nhiên mang theo tiếng kình phong, chớp lóe lên, y đưa tay đỡ trước mặt Quy Vãn, đồng thời hét lớn: “Cẩn thận.”
Tiếng rền rĩ xé rách da thịt vang lên rõ mồn một bên tai, Quy Vãn mờ mịt nhìn sang Lâu Thịnh. Trên cánh tay y cắm một mũi tên, máu nhỏ ròng ròng, nhỏ xuống chiến bào của Lâm Thụy Ân, nhìn hướng tên bay, hình như muốn nhắm vào Lâm Thụy Ân. Quy Vãn phẫn nộ run rẩy, ngực đau thắt, trừng mắt nhìn về phía kẻ bắn tên.
Mấy trăm con chiến mã bất ngờ tập kích tới, đúng lúc mọi người bi thương lại có gió bấc che chở, đến tận lúc này mới bị phát hiện. Hai hàng cung tên sẵn sàng, lên dây, chỉ chờ mệnh lệnh. Giữa vô số binh lính có một kẻ phục sức khác hẳn, tay nắm cung cứng, cách Quy Vãn và Lâm Thụy Ân khá xa, qua màn tuyết mịt mờ như khói, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc khi thấy Quy Vãn.
Là nàng!
Là nàng bằng xương bằng thịt!
Tại sao lại ngay chốn này? Gương mặt trắng muốt nõn nà nhuốm đầy vết máu, máu nhuốm sắc áo xanh nhạt như mai nở, chỉ là trong con mắt vốn luôn ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, giờ đây vì sao băng lạnh đến thế, trong tròng mắt u uất rực lên lửa hận bắn thẳng về phía hắn…
Là sát ý! Gia Lịch chấn động nhìn sát ý rực lên không hề che giấu trong mắt nàng, hắn trợn mắt há hốc miệng nhìn thẳng, nhận ra cái kẻ dáng người khôi ngô ấy, một hán tử mặt có vết sẹo chắn trước mặt Quy Vãn và Lâm Thụy Ân. Nhìn kỹ dáng vẻ kẻ nằm trên đất kia liền đoán được mấy phần nguyên do, bất ngờ gặp cảnh tượng trước mắt, hắn nhất thời không biết phải lựa chọn ra sao.
Người thương nhớ ngay trước mắt, mà nàng lại dùng một ánh mắt lạnh lẽo như đối diện kẻ thù mà nhìn hắn, khiến hắn không dám nhúc nhíc, từng mơ tưởng vô số lần trùng phùng thế nhưng chưa từng ngờ tới sẽ có nỗi kinh chấn ngay trước mặt này. Khoảnh khắc nhận ra mình đang giương cung nhắm thẳng về phía nàng, hắn chậm rãi buông tay. Nỗ binh phía sau cũng làm theo.
Gia Lịch mở miệng, chừng như muốn nói gì, hai năm qua nhớ nhung vô vàn, tình yêu khắc cốt minh tâm, thiên ngôn vạn ngữ trước kia muốn được tỏ bày, giờ đây đông cứng trước ánh mắt sắc bén của nàng, khó có thể lên tiếng. Hắn muốn tiến thêm một bước, cũng thấy vạn phần khó khăn.
Lúc ấy hắn mới nhận ra, khoảng cách giữa hắn và cô gái ấy không phải chỉ hơn mười thước kia, mà là một rãnh sâu, là vô số những thứ ranh giới quốc gia, một bước ấy mà như ngàn dặm quan san.
Không buồn để tâm tới đám người Gia Lịch, Quy Vãn và Lâu Thịnh hợp sức, đưa thi thể Lâm Thụy Ân lên ngựa, xoay lưng ra lệnh cho mọi người lên ngựa. Trước ngàn kẻ vây quanh, ai nấy nhìn chòng chọc, bọn họ thản nhiên rời đi, không quan tâm tới ánh mắt của Nỗ quân.
“Vương…” Khả Trạm thét lớn, kỳ quái nhìn Gia Lịch, không thể hiểu nổi vì sao cơ hội tốt đến thế lại đột nhiên tha cho bọn họ, phải hiểu rằng, dẫu chỉ là xác Lâm Thụy Ân, thì mang được về cũng có giá trị vô cùng.
Xua tay bảo đám lính câm miệng, Gia Lịch đứng im lặng trong gió tuyết nhìn đám người Quy Vãn rời đi. Hắn biết, hắn và nàng, đời này chẳng còn hy vọng gì nữa, ánh mắt đoạn tuyệt của nàng vừa rồi đã nhắc nhở hắn rõ ràng điểm ấy.
Hắn và nàng, cách trở vô cùng, là sự khác biệt giữa hai tộc người, là máu tươi hai bên đổ xuống, là cái ch.ết của Lâm Thụy Ân… Tất cả đã chia họ thành hai đường, người dưng xa lạ.
Chỉ là hắn, vẫn không cam.
Không đành lòng hướng mũi tên về phía nàng…
“Vương…” Khả Trạm tiến lên trước, thấy vị Vương vốn anh minh uy phong của mình giờ đây hồn xiêu phách lạc, hai mắt vô thần, như thể lưu luyến lại như hối hận.
Buông tiếng thở dài não nề, Gia Lịch xoay người, hoa tuyết đổ xuống, vừa chạm tới mặt liền tan thành nước, nước ấy lạnh băng không vương vấn mảy may tình cảm, hắn cứng nhắc truyền lệnh: “Lệnh cho quân chủ lực vây hãm Đốc Thành, trong vòng ba ngày ép chúng đầu hàng, kẻ không chịu theo, giết!”