Chương 23
Ánh tà dương không chút keo kiệt phủ xuống, khiến cho nguyên bản một bầy sư tử uy phong lẫm liệt, dưới ánh vàng rực rỡ càng lộ ra phong phạm bá chủ thảo nguyên.
Chỉ có điều, đây là cảnh tượng của một phút trước.
Quạt ngọc không ngừng phất phới, mỗi một lần duyên dáng múa lượn đều vung lên một tầng tiên huyết,mang đến tiếng kêu rên than khóc, đồng thời thỏa sức chiếm đoạt sinh mệnh tầm thường từ từ biến mất kia.
Tiếng chuông thanh thúy thủy chung ở bên tai ta vang lên, phảng phất như là bản nhạc của một vũ điệu đẫm máu, dẫn dắt ta đi hưởng thụ niềm khoái cảm nhiệt huyết mà giết chóc mang đến.
Tứ chi, thân thể tung tóe, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu rên trên khắp mặt đất, còn có ở đây một “Vũ giả” tự do như con thoi trong một màn Tu La đẫm máu này– là ta, ở trên thảo nguyên dưới ánh hoàng hôn vừa trình diễn một màn Sát lục chi vũ hoa lệ.
Bởi vì đàn sư tử (thường là 1 con đực đầu đàn, 3~5 con cái, 2~3 con con) là công kích tập thể, hơn nữa sư tử ngoại trừ răng nanh,công kích sắc bén ra, còn có thể không ngừng mà dùng chân đá,uy lực của nó có thể dễ dàng đánh nát khớp xương cứng rắn nhất trên thân người, cho nên xung quanh đây mới không có nhiều người chơi tới đánh sư tử, mà ta cũng là có thể tùy tâm sở dục mà thi triển kỹ năng.
” Thế nào?” Nhẹ nhàng tránh né thi thể không còn toàn thây trên mặt đất, ta mỉm cười quay trở về bên cạnh bọn họ.
Di? Nữ hài này là từ đâu xuất hiện ?
Nữ hài trước mặt, trang phục y sư, mặt tròn mắt hạnh, vóc người nhỏ nhắn, rất là khả ái. Đương nhiên, đây là không để ý đến nàng nước miếng tung bay chảy xuống ba nghìn thước và dáng vẻ dương nanh múa vuốt muốn nhào tới, mà rút ra kết luận.
Kiếm sĩ dễ dàng túm lấy y phục sau cổ nữ hài, vẫn lạnh như băng tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi, chỉ là trong ánh mắt nhìn ta có chút phức tạp, từ từ lùi lại.
“Ta rốt cục hiểu rõ vì sao ngươi muốn trước khi giết quái lại mang áo choàng chùm đầu rồi,” vể mặt liệp nhân có chút trắng xanh mà cười khổ, “Thật đúng là kỹ năng đủ cường hãn a.”
Trong “Hồng trần online” căn cứ người chơi giết quái,bị thương tùy theo hành động mà vết máu sẽ bám vào trang bị , thời gian tồn tại vết máu là 10~20 phút. Khi sử dụng “Sát lục chi vũ” máu tươi bắn ra toàn bộ đều bám vào áo choàng của ta, nếu trước đó không đội vào, hiện tại mặt cùng tóc ta liền….
“Đây là uy lực của chức nghiệp ẩn dấu a….Chẳng trách…” Đạo tặc vốn là tinh thần hoảng hôt tiếp tục hốt hoảng.
Đạo sĩ lại ngơ ngác mà nhìn “Thịt nát” ở xa xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lão đại, ngươi buông ta ra! Cho dù ngươi thân là lão đại cũng không thể cướp đoạt quyền lợi ta cùng với suất ca thân cận!! “Lời lẽ của nữ hài kỳ quái âm vang, nỗ lực cùng băng sơn kiếm sĩ tính toán rõ ràng, nhìn đến kiếm sĩ vẫn đang làm núi băng bất vi sở động thì lập tức thay đổi sách lược, ” Ta chỉ là nhìn mà thôi, ta xin thề ! Ta lấy hạnh phúc của tổ tiên ta xin thề !! Ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bính (chạm) hắn!”
…Tổ tiên ngươi đã qua đời rồi đi, ai còn quản hạnh phúc bất hạnh của bọn họ?!
Không nghĩ tới kiếm sĩ nghe thấy lời thề lại buông ra kìm hãm, nữ hài bước một cái lủi tới trước mặt ta, hai mắt tuôn ra trái tim hồng mà quan sát ta, ” Quả đúng là mỹ nhân a…Nhìn gần liền đẹp hơn…”
….Mỹ thì mỹ đi, ta cam chịu số phận…
“Xin chào, tiểu thư mê người, “ độ cong khóe miệng càng kéo càng lớn, “Ta là “Ám dạ đích vãn ca” , xin hỏi phương danh? “
“Hoa si…”Cật hoa đích hoa si”….” Nữ hài dường như bị dáng cười của ta mê hoặc , chưa tỉnh ngộ vươn ra “Lang trảo” (Móng vuốt sói), ” Không biết dưới khuôn mặt cực phẩm này, có phải cũng phối xứng với dáng người cực phẩm hay không…”
Uyển chuyển nghiêng người một cái né tránh “Lộc sơn chi trảo” của nàng duỗi tới muốn víu vào y phục ta, ta giả bộ làm vẻ thất vọng, “Ngươi đã quên ngươi vừa mới thề cái gì sao?”
“Ách, “ Hoa si y sư ngốc liền ngốc, lập tức lộ ra một dáng cười giảo hoạt, “Ta chỉ nói không “bính” ngươi, chưa nói không ” thoát” y phục của ngươi đi! Huống hồ , “ nàng không hề che giấu mà vì bản thân biện hộ, ” mặc y phục đầy mùi máu tanh như vậy, ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu sao?”
Ta quen rồi.
Chỉ có điều…
Nhìn ánh mắt tán thành của liệp nhân nho nhã, biểu tình chấp nhận sâu sắc của đạo sĩ đã khôi phục lại bình thường và đạo tặc, ta nhíu lông mày, bọn họ sẽ không thực sự cho rằng như thế này rất khó chịu đi?!
Xem ra đều là người xuất thân trong sạch ni.
Ta trong lòng cảm thán.
Mà kiếm sĩ đối với việc này không có biểu hiện gì. Xác thực mà nói, là ta nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, bởi vì hắn lại buông mắt trầm tư.
Được rồi, các ngươi đã tình nguyện cùng một mái hiên , ta đây liền như các ngươi mong muốn.
” Quả thực là không quá thoải mái.” Trong lòng nổi lên khoái cảm của trò đùa dai, ta đem áo choàng cùng Ngôn linh y bào cùng kéo xuống —
Nhiệt độ điên cuồng hạ xuống.
Hoa si y sư hiện tại đã nước miếng cùng máu mũi cùng nhau phun, mà liệp nhân nho nhã thì khuôn mặt cùng hoàng hôn một màu, hỏa bạo đạo sĩ ánh mắt dại ra, đạo tặc đáng thương hai mắt trợn trừng.
“Đem, y, phục, mặc, lại , đi!” Đột nhiên một thân ảnh to lớn chắn ở trước mặt ta, cùng lời nói rõ ràng từng chữ từ trong hàm răng nghiến chặt xuất ra ,khiến ta xóa bỏ hoàn toàn ý niệm muốn hoàn mỹ mà bày ra bộ “Nam kỹ công tác phục” trong đầu.
Cười yếu ớt giơ tay — “Máy lạnh” khuôn mặt anh tuấn đen phân nửa ,cùng hơi lạnh cuồng loạn tàn sát bừa bãi quanh thân, không chút che giấu mà nói cho ta biết hắn tâm tình rất tệ.
Nhưng thực sự khiến ta cảm thấy không yên chính là con mắt hắn — đã không còn phức tạp rối loạn, mà chính là trở nên kiên định không đổi. Như là đã nghĩ thông suốt cái gì, làm cái quyết định quan trọng nào đó.
Đè xuống bất an trong lòng, ta khó chịu mà mếu máo.
Lớn lên cao to quả nhiên là có ưu thế.
Phủ thêm áo choàng, vung lên khóe môi, ta lách qua “Núi băng” nhìn về phía bốn người sắc mặt khác nhau.
Tầm mắt liệp nhân cùng ta giao nhau, trong nháy mắt liền né tránh, lại xoay người, y sư rõ ràng là vẫn đang trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên xử lý cái mũi — nàng đã chảy máu đến mau treo rồi. Đạo tặc trái lại tỉnh lại trước đạo sĩ một bước, ánh mắt thản nhiên mà nghênh tiếp ánh mắt ta.
Tâm đã có chỗ rồi sao?
Mi mắt khép lại, che đi tán thưởng trong mắt.
“A, được rồi, ta vẫn đã quên hỏi ngươi,” đạo tặc cào cào tóc, có chút xấu hổ , ” Ngươi có thể nói cho ta biết sau khi ngươi tiến vào nội thất Dược *** đã xảy ra chuyện gì được không? “
Câu hỏi của đạo tặc dẫn ra hứng thú của hai người khác. Hoa si đã ngừng chảy máu mũi tiếp tục như đi vào cõi tiên, ” Núi băng” đứng ở sau ta, một chữ không nói.
“Chỉ là tiếp nhận một nhiệm vụ,” ta chỉ về phía sâu trong thảo nguyên Lục Ba, “nhiệm vụ yêu cầu đưa một phong thư cho một vị đại thúc họ Hồ sống ở nơi này.”
“Địa phương kia?” Liệp nhân vẫn như trước né tránh tầm mắt ta, nhíu mày, ” Quái chỗ đó ít nhất đã trên 35 cấp, dù cho…”
Đạo sĩ và đạo tặc cũng lâm vào trầm mặc. Bọn họ rất ăn ý mà không đàm luận gì về sự kiện “Y phục” ban nãy.”
Ta biết rõ câu nói chưa xuất ra của liệp nhân kia là cái gì — “dù cho chúng ta cùng đi, cũng khó tránh khỏi toàn quân bị diệt.”Không những không tức giận, ta ngược lại rất vui mừng, trong bọn họ lại có một người “Thâm minh đại nghĩa” như thế này. Dù sao ta cũng đã quen một mình làm việc. Lần này tới chơi trò chơi, cũng chỉ là muốn dạo chơi xung quanh, nhìn ngắm phong cảnh, gặp được Văn Thanh Vũ đã là một bất ngờ ngoài ý muốn rồi — biết rõ trên thế giới này có một người lo lắng cho ngươi cùng một người ở bên cạnh ngươi là hai khái niệm khác nhau. Ta không muốn bọn họ có nhiều liên quan, làm “người có nhận thức” (có quen biết) là đủ rồi.
Từ phía sau truyền đến câu nói thản nhiên khiến cho dáng cười thỏa mãn của ta cứng lại trên mặt — “Ta cùng ngươi đi.”
“A?” Ta còn không có phát biểu ý kiến, Hỏa vũ viêm ngược lại kinh ngạc đứng dậy trước tiên, tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, ánh mắt thăm dò đảo quanh trên người ta cùng kiếm sĩ .
“Ân, nếu như lão đại nói đi, khả năng sống sót hoàn thành nhiệm vụ là khá lớn, cuối cùng…” Liệp nhân trầm ngâm biểu thị tán thành.
Uy, uy, uy, các ngươi coi ta là người ch.ết rồi sao, ta còn không đáp ứng có được hay không, các ngươi gà mẹ cái gì a?!
“Vì cái gì?” Chậm rãi xoay người, ta nhìn thẳng hai mắt kiếm sĩ.
“Vì cái gì?! Chúng ta là…Ngô…” Miệng đạo tặc không biết bị ai đó bịt lại.
Nghe được vấn đề của ta ,mắt đen kiếm sĩ nguyên là kiên định chuyên chú lại nhiễm lên mấy phần ôn nhu, mấy phần hoài niệm, còn có một tia …đau thương….
Trái tim nặng nề mà nhảy một cái, ta lập tức mở to hai mắt.
Khi lần đầu tiên thấy hắn thì cảm thấy quen mắt, mà ánh mắt hắn hiện tại rõ ràng nói cho ta biết chúng ta đã từng gặp mặt, hơn nữa, ta…dường như…còn….đã từng tổn thương hắn….Không thể nào ! Ta giết người tự mình đều nhớ kỹ nhất thanh nhị sở, tuy là trí nhớ ta không tốt, nhưng ta khẳng định trong số những người ch.ết không hề có ai lớn lên trông giống hắn….Lẽ nào ta giết bằng hữu của hắn? Ân, cái này mới có thể,nhưng cho dù là như thể hắn cũng không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta….
“Ta muốn.” Hai chữ vô cùng đơn giản lại mạnh mẽ từ trong miệng hắn phát ra, cắt đứt suy nghĩ miên man trong đầu ta.
Ngươi đây là cái lý do gì a?!
Ta trong lòng hai mắt đã trợn trắng. Không thể phủ nhận chính là câu trả lời của hắn khiến đại não ta đang điên cuồng chuyển động tìm kiếm hồi ức,dần dần bình tĩnh trở lại.
Quên đi. Trước khi biết rõ ta cùng hắn có cái quan hệ gì trong quá khứ, vẫn là theo ý hắn là được rồi.
Nghĩ tới đây, ta gật đầu tán thành “kiến nghị” của hắn.
“Hệ thống thông báo: Phiên bán đấu giá đầu tiên của “Hồng trần online” Đông phương đại lục — “Vãn quy phách mại hành” tổ chức hội đấu giá trong ba ngày, sau một tiếng đồng hồ nữa sẽ chính thức bắt đầu tại Hoàng thành . Mời mọi người nhiệt liệt cổ vũ.” (lặp lại 3 lần)