Chương 16

Đợi đến khi bà Huỳnh rời khỏi Mạnh Quân mới lại gần cửa phòng tắm gọi nhỏ:
-Linh Đan?
Bên trong không có tiếng trả lời, anh sờ mũi, nghĩ là cô thẹn thùng nên không ở lại làm phiền nữa. Đang định xuống lầu trước thì chợt nghe thấy tiếng của cô:
-Mạnh Quân, mẹ đã đi chưa?


-Mẹ đi rồi. Em cứ tắm đi.
-Mạnh Quân, lúc nãy... anh, anh có thấy gì không?


Nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra cách đây ít phút, mặt của anh lại lặng lẽ xuất hiện hai vệt hồng hồng. Dù sao anh cũng là một người đàn ông thuần khiết chưa bao giờ gần gũi nữ sắc a, làm sao có thể không ngượng ngùng được. Anh khẽ ho một tiếng, che giấu sự bối rối của mình.


-Không có. Nhanh quá, anh còn chưa nhìn thấy gì thì em đã đóng cửa rồi. Hơn nữa em còn quấn khăn tắm, anh làm sao thấy được chứ?
-Anh là đang oán trách em quá nhanh hả?-giọng nói ẩn ẩn tức giận của cô truyền đến.
-Không có mà.


Linh Đan không hỏi gì nữa, chỉ bảo anh đi trước. Tiếng nước chảy vang lên, anh chỉ hơi chần chừ rồi xuống lầu nói chuyện với ba.


Cô tắm rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã xong. Lúc mặc bộ quần áo Mạnh Quân đưa cảm thấy có chút kì dị, nhưng chẳng dám đòi hỏi gì thêm. Có đồ cho mình mặc đã là may lắm rồi, may mắn cũng khá vừa người.


available on google playdownload on app store


Thấy Linh Đan xuống lầu, Lucky đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi liền nhảy xuống, chạy vòng vòng xung quanh cô. Sau "trận chiến" vừa nãy, nó đã có thiện cảm hơn với người đồng minh này, nên chủ động tiến lại gần.


Linh Đan cũng không phải người hay so đo, cúi xuống ôm lấy nó. Lông của Lucky vừa được ông Huỳnh dùng máy sấy sấy sơ qua, sau đó còn ở ngoài sân phơi nắng nên đã tương đối khô, sờ vào rất mềm, rất thoải mái. Cứ như đang chạm vào sợi vải vậy.


Không biết vô tình hay cố ý, cô chọn chỗ ngồi cách xa Mạnh Quân nhất. Cả hai người chẳng hề nhìn nhau, nhưng trên mặt loáng thoáng có vệt đỏ khả nghi. Ba mẹ anh lại nghĩ lúc ở ngoài sân bọn họ cãi nhau, nên bây giờ còn đang giận dỗi.


Ông Huỳnh hơi nhướng mày, trao đổi ánh mắt với vợ một lát. Sau đó nét mặt của ông nghiêm túc hẳn lên, cất giọng gọi Linh Đan và Mạnh Quân.
-Nghe ba nói cái này một chút.
Anh và cô ăn ý liếc qua nhau, cùng ngồi thẳng người lại. Ông Huỳnh nhìn lướt qua, hài lòng mở miệng:


-Lúc trước ba mẹ cứ lu bu chuyện đám cưới của tụi con, sau đó hai đứa đi tuần trăng mật đến giờ mới về đây, nên chưa có dịp nói chuyện với tụi con đàng hoàng. Sẵn đây nghe ba mẹ dặn dò vài điều. Ba cũng biết, hôn nhân của tụi con đều do người lớn sắp đặt chứ không phải do tình nguyện. Nhưng giờ cũng xem như ván đã đóng thuyền rồi. Có gia đình, không phải độc thân vui tính gì nữa, tụi con không thể cứ trẻ con hiếu thắng mãi, không thể muốn làm gì thì làm, muốn sống sao thì sống. Phải biết suy nghĩ, lo lắng cho nhau, và tôn trọng ý kiến của đối phương. Thế mới giữ được hòa khí.


Bà Huỳnh cũng cầm tay Linh Đan, nhìn hai người nói:


-Ba mẹ già hết cả rồi, chỉ mong con cái hòa thuận yêu thương nhau thôi. Linh Đan này, mẹ biết con còn ở tuổi trẻ trung năng động, mà thằng con trai của mẹ thì đầu gỗ nhàm chán. Mẹ cũng không mong con phải ở riết trong nhà làm nội trợ. Con cứ tiếp tục giao lưu với bạn bè, giao lưu với xã hội, nhưng hãy tự biết giới hạn của mình, đừng bao giờ bỏ bê gia đình, chồng con.


-Mẹ, sao mẹ lại nói con là đầu gỗ?-Anh nhăn mặt phản bác.
-Con nữa, vợ còn nhỏ nên tính nó đôi khi trẻ con. Cái gì có thể chiều được thì chiều, không thì thôi. Đừng bao giờ mặt nặng mày nhẹ với nhau nghe chưa?
-Dạ dạ dạ.-anh gật đầu liên tục, miệng khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.


Ba của anh cũng phì cười, nửa đùa nửa thật bảo:
-Thể hiện chút tình cảm cho hai ông bà già này xem nào. Hai đứa ôm nhau một cái.
-A? Ba mẹ, ban ngày ban mặt như thế không tốt lắm đâu.-Linh Đan nãy giờ vẫn im lặng ôm chặt Lucky vội vàng lên tiếng.


-Sợ gì chứ? Tụi con là vợ chồng, ai dám nói gì đâu? Hơn nữa, ở đây chỉ toàn người nhà thôi mà, Không cần ngại, không cần ngại.-ông Huỳnh thoải mái nói, vẻ mặt như đang chờ xem kịch.


-Đúng đúng, không cần ngại.-Mạnh Quân cười cười, bước qua phía ghế sofa Linh Đan đang ngồi, dang tay dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, mặt anh kề sát mặt cô. Linh Đan ngượng đến đỏ mặt, quẫn bách cúi đầu. Lucky ở giữa khó chịu cựa quậy, nhảy xuống dưới chạy đi mất.


Vợ chồng già nhìn hai người trẻ đang ôm nhau kia, lẳng lặng trao nhau ý cười ấm áp nơi ánh mắt.
********************
8 giờ rưỡi sáng ngày hôm sau Linh Đan vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa rời giường. Nếu không phải thấy đói bụng, chắc chắn cô còn định "nướng" đến tận 10 giờ.


Tuỳ tiện nấu một tô mì cho bữa sáng, uống ly sữa tươi. Linh Đan thở dài nhớ tới lúc đi du lịch ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị đã quen, giờ phải ăn mì gói đúng là có chút ngược đãi dạ dày.


Sau khi ăn xong, cô ra ngoài phòng khách thì phát hiện trên bàn có đặt vài tờ tiền, dùng chìa khoá nhà đè lên. Chợt nhớ đến hình như trước khi đi làm Mạnh Quân có dặn cô đi siêu thị mua mấy thứ. Mà lúc đó Linh Đan còn đang mơ ngủ nên cứ ậm ừ cho qua.


Cầm tiền lên thì cô phát hiện trong đó còn có một tờ giấy ghi rõ đồ cần phải mua. Mạnh Quân biết rõ cô nhóc này sẽ chẳng nhớ những gì mình nói nên đã cẩn thận viết lại. Nét chữ của anh rất đẹp, vô cùng ngay ngắn rõ ràng. Linh Đan hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, chạy vào phòng thay quần áo.


Hôm nay là ngày thường, hơn nữa còn là buổi sáng nên có rất ít người đi siêu thị. Linh Đan đầu tiên theo thói quen đi dạo vài vòng trước xem có gì hay ho, sau đó mới bắt đầu tìm mấy thứ anh đã ghi trong giấy. Số một chính là thức ăn. Linh Đan dựa theo trí nhớ đi đến khu đặt đồ hộp. Mạnh Quân và cô đều không biết nấu ăn, mua thức ăn đóng hộp xem ra sẽ dễ dàng hơn, tiện lợi hơn nhiều, không phải qua mấy khâu sơ chế xử lý phiền phức. Tuy không tốt cho sức khoẻ cho lắm, nhưng cũng đành chịu thôi.


Linh Đan đi lấy xe đẩy. Quầy bán đồ hộp rất vắng, chỉ có một cô gái đang đứng ở đó. Cô ta mặc một chiếc đầm không dây màu đỏ rực ngắn trên đầu gối, từng lọn tóc xoăn màu nâu tuỳ ý thả sau lưng, khuôn mặt trang điểm khá đậm, khá cầu kỳ.


Đi siêu thị thôi mà, đâu có cần phải ăn mặc như đi dự tiệc thế kia chứ? Cho ai nhìn? Ở đây cùng lắm chỉ có mấy bà mấy cô nội trợ đi mua thức ăn thôi. Linh Đan âm thầm nhăn mũi khinh thường, nhưng bỗng thấy hình như cô gái này có điểm quen quen. Bạn học? Hàng xóm xũ? Hay người mẫu diễn viên nổi tiếng? Đang vắt óc suy nghĩ thì thấy cô ta nhìn về phía này, Linh Đan hoảng hốt lập tức xoay lưng lại. Cuối cùng cô cũng đã nhớ ra người này là ai rồi. Cô lẳng lặng chuồn ra chỗ khác, kéo theo chiếc xe đẩy sau lưng mình, không dám để cô gái kia thấy mặt, nếu không thì sẽ phiền phức, phiền phức lớn.


Qua mấy ngã rẽ, ngoảnh lại phía sau thấy không có ai đuổi theo cô mới yên tâm thở phào, nhân tiện lấy một tuýp kem đánh răng mới. Mạnh Quân đã viết rõ nên mua loại nào, cô chỉ cần dựa theo đó thôi. Sau đó phải mua bàn chải đánh răng, ly, khăn mặt. Của anh màu xanh da trời, của cô màu vàng, vì kiểu dáng giống nhau nên trông cứ hệt như đồ đôi vậy.


Mua xong, Linh Đan tiếp tục tìm nước lau nhà. Vừa rẽ phải liền thấy một cái bóng dáng đỏ rực đại biểu cho phiền phức, cô lại không tiếng động lui ngược trở về, thở dài: Cảm giác như đang trốn giặc vậy!


Đợi đến khi mua xong mấy đồ dùng linh tinh thì cô mới quay trở về khu thức ăn đóng hộp. Lúc nãy chỉ lo trốn chưa kịp mua gì. Ai ngờ ra tới nơi vẫn thấy "oan hồn" kia đứng đó. Muốn kéo xe đi thì đã bị phát hiện:
-Cô đứng lại.


Linh Đan thở dài: Cuối cùng vẫn trốn không thoát. Cô gái kia đã tiến tới trước mặt, hất cằm nói:


-Nãy giờ 3 lần rồi đấy. Cô làm gì thấy tôi là trốn thế hả? Bộ tôi trông giống quái vật lắm hay sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ có tôi mới được quyền không để ý tới cô thôi, chứ cô không được quyền không để ý tới tôi, nghe rõ chứ? Sao cô không nói gì? Lưỡi bị mèo ăn rồi à?


Tôi xin cô, cô nói đến nhiệt tình như thế thì tôi biết chen miệng vào đường nào đây. Linh Đan âm thầm tính toán xem có nên gọi cho Mạnh Quân đến ứng cứu hay không, vì trước kia Mạnh Quân đã dặn cô nếu Thuỳ Trang đến gây phiền phức thì cứ việc nói với anh. Nhưng giờ chỉ sợ khi anh đến nơi thì cô đã bị Thuỳ Trang giải quyết xong xuôi rồi.


-Sao không nói gì? Cô đang khinh thường tôi?
Linh Đan siết chặt tay che giấu sợ hãi trong lòng. Bây giờ Mạnh Quân không có ở bên cạnh, không có ai bảo vệ cô, mọi việc cần phải cẩn thận. Cô miễn cưỡng tươi cười giả ngu:
-A, trùng hợp thật! Chị cũng đi siêu thị?


Thuỳ Trang trừng mắt nhìn cô, trừng muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, trừng đến nỗi Linh Đan lạnh toát cả người. Sau đó cô ta thản nhiên vuốt tóc, hất cằm tiêu sái bước đi. Lúc đi ngang qua cô còn để lại một câu:
-Đồ dở hơi.


Linh Đan cứng ngắc nhìn theo bóng dáng chói mắt kia. Cô ta cứ thế mà đi rồi? Đi dễ dàng như vậy?


Hại cô phải hoảng loạn một phen. Linh Đan nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: "Cô mới là kẻ dở hơi, rõ ràng nước sông không phạm nước giếng, tôi đã lờ cô rồi cô còn chặn đường của tôi. Tôi không nói chuyện cô bắt tôi nói. Đến khi tôi mở miệng cô lại phủi mông bỏ đi."


Buổi tối khi Mạnh Quân về nhà Linh Đan kể lại chuyện mình gặp Thùy Trang. Anh hơi nhíu mày, vội vàng nắm tay cô hỏi cô có sao không. Linh Đan uống nước cho thấm giọng, sau đó kể chi tiết cho anh nghe.
-Có lẽ Thùy Trang cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Em yên tâm đi, cô ấy sẽ không làm gì em đâu.


-Anh chắc chứ? Hôm nay làm em bị một phen hồi hợp. Em còn tưởng là cô ta sẽ đến dằn mặt, cảnh cáo em đừng có quá đắc ý, sẽ có ngày cô ta cướp lại anh từ tay em.
Mạnh Quân dở khóc dở cười xoa đầu cô:
-Em suy nghĩ nhiều quá rồi.


-Thật đó anh. Có khi nào cô ta hiện tại đang án binh bất động, tìm hiểu tình hình trước rồi sau đó sẽ từ từ tìm cách chia rẽ anh với em?
-Không có đâu. Đây là đời thật chứ không phải phim.-Anh vỗ vai cô an ủi, thầm nghĩ: Mấy loại phim truyền hình đó quả thật không phải thứ gì tốt. May mắn anh không có xem.


-Vậy cô ấy có thuê giang hồ đến xử lý em không?
Mạnh Quân im lặng cảm thán.


-Thật ra Thùy Trang cũng không phải hạng người xấu xa gì, chỉ có điều cô ta quá kiêu ngạo, tự cao tự đại, cho mình là nhất, vênh váo làm cho người ta chán ghét. Nhưng con người Thùy Trang cũng có những quy tắc của riêng mình. Phàm là thứ của người khác sẽ không bao giờ động vào, hơn nữa Thùy Trang luôn ghét những kẻ thứ ba chuyên phá hoại tình cảm, gia đình của người khác. Thùy Trang sẽ không vì anh mà phá vỡ quy tắc của mình, huống chi anh vốn cũng chẳng phải quan trọng đối với cô ta như em nghĩ.


Linh Đan gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, lẳng lặng ngẫm nghĩ: Cô gái kia xem ra vẫn còn thuốc chữa.
********************






Truyện liên quan