Chương 17

Một ngày nọ Linh Đan rảnh rỗi không có việc gì làm liền sang nhà của bạn chơi. Nghe tiếng chuông cửa, Hà My liền chạy ra ngoài xem. Vừa thấy người đến là cô bạn đã gần hai tuần chưa hề liên lạc của mình, cô bé nhếch mép cười khinh thường:
-Sao? Đi chơi có vui không hả?


Linh Đan cười hì hì, không để ý đến mặt mày sưng xỉa của cô bạn chui vào trong nhà, tự động mở tủ lạnh tìm nước uống.
-Bà đó, đi chơi cũng không chịu gọi cho tui lấy một lần. Bạn bè gì kì vậy?
-Ba mẹ tui tui còn không gọi nữa huống chi bà. Nếu bà nhớ tui thì sao bà không gọi cho tui?


Hà My "Xí" một tiếng rõ dài, lẩm bẩm:
-Ai thèm nhớ bà chứ?


Sau đó, cô bé quấn quýt lấy Linh Đan muốn nghe kể về tuần trăng mật của hai người. Linh Đan cũng không có ý muốn giấu giếm gì cả, trực tiếp kể hết, ngay cả lần cô bị "ám sát" suýt mất mạng kia. Nghe xong, Hà My không có lo lắng sốt ruột như cô đã tưởng tượng, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt sùng bái, hai mắt biến thành hình trái tim.


-Anh hùng cứu mỹ nhân a! Dũng cảm quá đi mất! Bản lĩnh quá đi mất!
Linh Đan rưng rưng nước mắt, ủy khuất nói:
-Con nhỏ đáng ghét này, bà không lo lắng cho tui chút nào sao? Tui mới là người bị hại nè.


Hà My nhìn Linh Đan như một đứa dở hơi, tiếp tục với hình ảnh người anh hùng trong trí tưởng tượng của mình. Linh Đan không để yên, lằng nhằng bám theo oán trách một hồi mới nghe đối phương nói:


available on google playdownload on app store


-Bớt nói thừa thải đi. Nếu bà xảy ra chuyện gì thì giờ này bà còn đứng được trước mặt tui sao? Tui không có thừa nhiệt huyết để đi quan tâm chuyện không đâu.
-Biết đâu được. Lỡ tui bị thương chỗ nào đó mà bà không nhìn thấy thì sao?


Hà My thấy cũng có lý xoa cằm, lập tức nhào qua người Linh Đan:
-Nào nào, cởi áo ra cho bổn cô nương xem bên trong có sứt mẻ gì không?
-Oái, nhột... Bà đừng có qua đây nha... A!
Hai người vô tư đùa giỡn ầm ĩ. Âm thanh to đến mức hàng xóm cách đó ba căn nhà vẫn nghe thấy được.


Trong khi đó Mạnh Quân phải bù đầu bù cổ giải quyết đống công việc tích tụ đánh dấu "dành riêng" cho mình ở công ty. Bao nhiêu ngày ăn chơi hưởng thụ đã quen, bây giờ nhìn chồng hồ sơ trên bàn có chút khóc không ra nước mắt. Đã vậy buổi sáng lúc anh vừa mới bước chân vào đã được toàn thể nhân viên trong văn phòng của mình "chào đón" vô cùng nồng nhiệt. Đến khi quà cáp, bánh trái đều được phân chia đồng đều cho từng người thì họ mới chịu hài lòng bỏ qua. Nhưng thỉnh thoảng vị trưởng phòng tên Hải Lộc đáng kính kia vẫn nhìn anh bằng ánh mắt mờ ám, hoặc hỏi mấy câu hỏi rất không thuần khiết khiến người nghe mặt đỏ tai hồng. "Đứa trẻ" lớn xác ngây thơ như Mạnh Quân gặp phải một phen nghẹn lời.


-Anh Quân, em nghe mọi người nói chị dâu đáng yêu lắm. Tiếc là hôm đám cưới em không tới được. Hay bữa nào anh mời mọi người ăn một bữa, sẵn tiện cho em diện kiến nhan sắc của chị dâu đi.-đồng nghiệp nhỏ tuổi nhất trong phòng lên tiếng.


-Phải đó Quân. Lấy vợ rồi cũng nên thiết đãi anh em nồng hậu chứ?-một người khác cũng cười cười nói thêm vào.
Mạnh Quân tiếc nuối túi tiền của mình, cố gắng thương lượng:
-Chẳng phải trước khi em đám cưới đã đãi mọi người rồi sao?


-Cái đó không giống. Đó là bữa tiệc chia tay cuộc đời độc thân của em. Còn bây giờ em đã đám cưới rồi, nhận không ít phúc lợi rồi, nên phải chia sẻ niềm vui với anh em. Để bọn anh đường đường chính chính gặp mặt em dâu nữa chứ?-Trưởng phòng thân thiết vỗ vai anh.


-Trưởng phòng...-Mạnh Quân bỗng cất tiếng gọi.
-Sao?
-Chừng nào anh mới cưới vợ?-Đợi đến khi đó nhất định phải chỉnh anh ta một trận. Ít nhất phải khiến anh ta bỏ ra hai tháng lương.
Hải Lộc nghe thế cười phá lên, bá vai bá cổ Mạnh Quân:


-Chú em muốn trả thù anh hả? Còn khuya nhé! Độc thân rất tốt, dại gì phải đâm đầu vào phần mộ hôn nhân. Được rồi, giải tán đi làm việc nào.
********************
Linh Đan tích cực chải lại mái tóc bù xù không chịu nổi, lẳng lặng nghe Hà My nói chuyện.
-Bà còn nhớ Minh Kiệt không?


-Minh Kiệt? Là ai thế? Bạn thời cấp một của tụi mình?
Hà My lắc đầu. Bạn thời cấp 2, cấp 3 Linh Đan vẫn nhớ rõ, không hề có ấn tượng với cái tên này. Cô ngẫm nghĩ một lát cũng không nhớ được, ngập ngừng hỏi:
-Chẳng lẽ thời mẫu giáo?


-Bà nghĩ đâu xa xôi vậy. Anh chàng chụp ảnh cưới cho bà với Mạnh Quân đó nhớ không?


Linh Đan ngơ ngẩn, thú thật cô đã quên từ đời nào rồi, chỉ duy nhất có ấn tượng với con rắn đen "sọc vàng" đồ chơi kia thôi. Trí nhớ cô từ xưa đến nay vốn rất kém. Hà My nhìn vẻ mặt mơ hồ của Linh Đan, khẽ thở dài:
-Tui biết không thể trông cậy gì vào đầu óc của bà mà.


-Nhưng sao tự nhiên bà lại nhắc đến người ta. Gần đây vô tình gặp lại hả?


-Không phải vô tình đâu, còn là cố tình ấy chứ. Tên đầu gỗ đó làm tui tức ch.ết được. Chưa từng thấy ai đầu gỗ như hắn ta cả. Có lòng tốt muốn giúp hắn, hắn lại bảo tui vướng tay vướng chân. Nói chuyện với hắn, hắn còn dám ngó lơ tui nữa. Đàn ông con trai gì chẳng có chút ga lăng nào.


Hà My oán hận ngút trời ở một bên huyên thuyên kể lể. Linh Đan hơi hơi nhíu mày, ngay lập tức nắm được trọng tâm:
-A? Bà đừng có nói với tui bà thích người ta rồi nha.
Hà My kì quái trừng mắt nhìn cô nửa ngày, cũng không có phủ định.


-Gì chứ? Là thật hả? Sao trước kia bà không kể cho tui?-Linh Đan nổi giận: Chẳng phải bạn bè thì phải chia sẻ sao?
-Bà vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật với chồng, bỏ tui cô đơn ở lại đây điện thoại cũng không gọi, tui nói lúc nào được.


Hà My bỗng nhớ ra được điều gì, chớp chớp mắt cười mờ ám:
-Mà này Linh Đan, hỏi chút nhé. Cảm giác khi từ một người con gái lột xác trở thành một người đàn bà như thế nào?
-Con gái thành đàn bà là sao? Bà đang nói cái gì vậy?-Linh Đan ngờ nghệch hỏi lại.


Khuôn mặt Hà My hiện lên hai chữ "lưu manh", nắm tay cô hỏi dồn dập:
-Ý tui là chuyện phòng the, chuyện chăn gối của hai vợ chồng bà đó. Sao hả? Có mỹ mãn không? Có hài lòng không? Một đêm được mấy lần?


Linh Đan nghe xong quả nhiên mặt liền đỏ ửng, vơ vội lấy cái gối bên cạnh đánh liên tiếp vào mặt đối phương:
-Hà My! Bà là đồ thô bỉ, biến thái. Đồ sắc nữ! A, tui phải diệt bà trừ hại cho dân.


Tuy đã lấy chồng nhưng cô vẫn là thiếu nữ vô cùng ngây thơ thuần khiết chưa hiểu sự đời nha. Sao con nhỏ đáng ghét này lại dám đầu độc tâm hồn non nớt của cô chứ?


-Đừng ích kỷ như vậy. Chia sẻ kinh nghiệm với chị em với nào. Đêm tân hôn hẳn phải mệt mỏi lắm nhỉ? Sáng hôm sau mấy giờ bà mới dậy được?
Hà My không sợ chết vẫn tiếp tục đùa dai. Linh Đan đưa ngón tay chọc chọc vào trán cô bé, mở miệng cười lạnh:


-Bà đó, cứ việc ôm đống tiểu thuyết của mình mà ảo tưởng tiếp đi. Đừng có làm phiền tui.
.....................
Sau khi dạo vài vòng, Hà My bỗng dừng lại kéo tay Linh Đan bảo:
-Tụi mình đi mua đồ ăn đi. Buổi sáng tui chưa có ăn gì hết á. Giờ thấy đói bụng.


Linh Đan cũng đồng ý. Hai người liền tìm một cửa hành bánh nhỏ, mua một ổ bánh ngọt. Hà My ngồi tại chỗ giải quyết, ăn xong vẫn còn thấy đói nên đi mua thêm một ổ bánh khác. Sau đó lại mua thêm hai ổ nữa. Linh Đan càng nhìn càng thấy kinh dị, lo lắng hỏi:
-Bà bị bỏ đói cả tuần rồi à? Ăn gì nhiều thế?


Hà My miệng nhai nhồm nhoàm, trừng mắt nhìn cô nói:


-Làm như bà không biết ấy? Từ trước tới giờ tui vốn ăn nhiều mà. Mấy ngày nay ba mẹ tui nắm tay nhau đi du lịch, đứa con gái cưng như tôi bị bỏ lại đâu có ai lo cơm nước ăn uống cho. Mì gói cơ bản ăn không đủ no. Bà xem đi, tui bị sụt mất mấy cân thịt rồi đây này. Ốm nhách xấu ch.ết được.


Linh Đan run rẩy nhìn bạn: Bà ốm ở chỗ nào, so với lần trước tui gặp còn muốn mập hơn. Cô bạn này của cô thật sự rất khác người. Con gái người ta toàn lo mình không đủ ốm, Hà My lại lo ngại mình không đủ mập.


-Bà muốn mua bánh kem hả? Cứ tự nhiên đi không cần phải để ý tui. Tui ăn xong cái này là no rồi, không có giành với bà đâu.


Linh Đan thản nhiên liếc Hà My . Không phải cô muốn ăn, cô định mua cho Mạnh Quân. Anh rất thích ăn đồ ngọt, về điểm này thì hai người giống nhau. Anh đi làm mệt mỏi cần sự an ủi mà. Tuy vậy cô sẽ không thừa nhận mình đang quan tâm anh, chỉ là hiện tại cô đều dùng tiền của anh tiêu xài nên cũng nên làm chút gì đó chứ.


Một lát sau, hai người lại tung tăng đi trên vỉa hè, trên tay Linh Đan lại xách thêm một túi bánh kem nho nhỏ, Hà My cứ cười mờ ám nhìn cô.
-Bà đủ rồi nha. Cười gì cười hoài.
-Thích cười đó, làm gì nhau? Người có chồng rồi khác hẳn nha. Chín chắn nhiều rồi.
-Chín chắn cái đầu bà.


Linh Đan đi đằng trước nhưng vì quay lại giỡn với Hà My nên không để ý nhìn đường, lúc qua ngã rẽ đụng phải một người đàn ông cũng đang đi tới với tốc độ khá nhanh. Cô loạng choạng suýt nữa thì ngã, may nhờ có Hà My đỡ kịp, nhưng hộp bánh thì đã rơi xuống đất "anh dũng hi sinh".


-Xin lỗi. Em có làm sao không?
Người đàn ông kia sau khi định thần vội lo lắng hỏi thăm. Lúc ánh mắt lướt qua Linh Đan liền hiện lên một tia sáng, rất nhanh biến mất. Linh Đan lắc đầu nói không sao, nhặt hộp bánh lên. Hẳn là còn ăn được, chỉ có điều hơi bị nhem nhuốc.
-Anh đền cho em một cái khác nha.


Người đàn ông kia dáng vẻ lịch sự phong độ, trán cao, một đôi mắt đen tinh anh làm cho khí chất của anh ta có vẻ tinh khiết cương trực. Nhìn thế nào cũng không giống người xấu. Lúc này anh lại tốt bụng muốn bồi thường, càng cho thấy mình là một người dễ chịu, hiểu lý lẽ. Hà My nhíu mày nhìn anh ta, yên lặng đánh giá. Linh Đan cảm thấy bản thân mình không chú ý đi đứng cũng có lỗi, đang muốn từ chối thì cô bé đã cản lại:


-Cứ để anh ta đền đi.
Đối phương cũng gật đầu, ánh mắt vô cùng chân thành.
-Em cũng có lỗi mà. Cái này còn ăn được... Không...


Linh Đan không có cơ hội giải bày hết, Hà My đã kéo cô đi theo anh ta vào một cửa hàng khác lớn hơn, cao cấp hơn chỗ các cô vừa ghé qua. Cô liền có chút ngại ngùng, như vậy hình như không ổn lắm. Giống như đang lợi dụng người ta.
Anh ta thấy dáng vẻ không tự nhiên của Linh Đan, vỗ vai cô dịu dàng nói:


-Em chọn một cái đi. Xem như anh đền cho em. Đừng ngại.
Cô cúi đầu chọn bừa một cái cho xong, không muốn kéo dài chuyện này. Cũng may người đàn ông kia cũng không có ý muốn mời cả hai người đi ăn cơm làm quen gì gì đó. Sau khi ra ngoài, anh ta đặt bánh vào tay Linh Đan, bảo:


-Anh có việc phải đi trước, bữa khác gặp lại. Tạm biệt Linh Đan.-sau đó quay sang Hà My-Tạm biệt nhé bé mập.
Hà My tức xì khói muốn mắng người. Linh Đan thì có chút thắc mắc hỏi:
-Sao anh ta biết tên của tui. Bà nói hả?


-Tui nói làm gì? Nãy giờ tui cũng không có gọi tên bà. Trăm phần trăm là người quen của bà đó. Tội nghiệp, tự mình đa tình rồi, trí nhớ Dory của bà căn bản không thể dung nạp được ai. Có khi anh ta còn chưa biết bà đã lập gia đình. Chứ nhìn cái cách anh ta đối với bà chắc chắn là có tình ý. Không được nhé Linh Đan, bà phải mạnh mẽ lên, đã có Mạnh Quân rồi thì không được sa ngã trước cám dỗ, không được sờ mó đến trai đẹp khác.


-Bà nghĩ gì vậy hả?-Linh Đan bất đắc dĩ cười cười. Cô bạn này của cô có ấn tượng rất tốt với Mạnh Quân. Vì thế cho nên cô không muốn nói cho Hà My biết chuyện hợp đồng, nếu không chắc chắc sẽ bị mắng: "Bà đúng là ngu ngốc, khối mỡ như Mạnh Quân đã dâng tới miệng rồi còn chê này chê nọ."


Nếu người đàn ông đó biết tên của cô thì chắc chắn phải có quen biết với cô. Nhưng Linh Đan cố gắng lục lọi trong đầu mình cũng không nhớ được. Có điều, nhìn vẻ ngoài của anh ta trông cũng được lắm. Rất đẹp trai, rất nam tính...


Lúc Linh Đan còn nghĩ ngợi mấy thứ linh tinh, Hà My chợt thấy xa xa thấp thoáng có bóng dáng quen thuộc nào đó, hai mắt lập tức sáng lên trực tiếp bỏ bạn đuổi theo người ta.


-Mà hình như vừa nãy anh ta có nói "gặp lại" nhỉ? Bà... Ủa? Đâu rồi?-Linh Đan vừa xoay người lại thì phát hiện cô bạn thân của mình đã biến mất không chút dấu vết.
********************






Truyện liên quan