Chương 18: Ngoan một chút

Thái độ của cô, cũng không ảnh hưởng tới Mạc Lãnh Tiêu quá nhiều.
Bàn tay bóp nhẹ cằm của cô, ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu ở trong bóng tối càng sâu thẳm tà mị hơn.


“Một lần cuối cùng, cô và cậu ta quen biết như thế nào?”. ɭϊếʍƈ nhẹ nhàng đôi môi bị anh hôn sưng đỏ của cô, hành động cuồng loạn này, lại rất giống một tên ác ma của bóng đêm.
Quật cường nhắm mắt lại, cánh mũi của Thanh Thần cũng đồng thời “Hừ” một tiếng.


Khóe miệng mỏng dính thoáng qua một chút cười nhạt, không hề báo trước mà sờ vào áo lông của cô, cách một lớp áo, mạnh mẽ đè trước nơi mềm mại của Thanh Thần.


“Anh” Hành động càn rỡ của anh làm Thanh Thần hoàn toàn choáng váng, thở hổn hển từng nhịp từng nhịp, mắt nhìn thẳng vào anh, giọt nước mắt nóng bỏng không kịp chuẩn bị mà rơi xuống….
Chất lỏng ấm áp rơi xuống tay của anh làm trái tim Mạc Lãnh Tiêu cùng lúc ngừng một nhịp, đôi mắt cũng co rúc lại.


Cúi đầu vùi sâu vào cái cổ mềm mại của cô, bàn tay Mạc Lãnh Tiêu không có hành động nào khác: “Phụ nữ, nhớ đừng bao giờ chọn cách khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”


Hàm răng cắn cắn môi dưới của mình, Thanh Thần nắm chặt đôi tay, cố gắng làm bản thân bình tĩnh nhưng làm gì cũng không thể ngăn cản thân thể phát run, cũng không ngăn cản được nước mắt đang chảy không ngừng.


available on google playdownload on app store


Cô rốt cuộc gặp xui xẻo gì, thứ nhất không biết tại sao bị người khác lấy đi sự trong sạch, lại không biết tại sao lại thiếu người đàn ông này một món nợ, bây giờ còn bị người đàn ông xa lạ này làm nhục.
Cô cuối cùng đã làm sai điều gì?


Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt rơi càng nhanh, chảy càng nhiều hơn.
“Không được phép khóc.” Nước mắt của cô làm tâm trạng của Mạc Lãnh Tiêu không khỏi phiền não, giọng nói lạnh lùng kèm theo cơn tức giận rất rõ.


Thanh Thần làm gì còn muốn chống lại tiếng gầm của anh, hít sâu một cái, cô định khóc thật lớn lên.
Bàn tay mạnh bạo mà lau nước mắt ở khóe mắt của cô, gương mặt đẹp trai của Mạc Lãnh Tiêu tối tăm: “Còn khóc nữa tôi liền cởi hết quần áo của cô”


Giọng nói trầm thấp có sự băng lạnh, ánh mắt sắc bén nói ra mệnh lệnh làm ai cũng cảm thấy người đàn ông này nhất định là nói được làm được.
Sự thật chứng minh lời hù dọa như vậy rất có tác dụng với cô gái nhỏ này.


Lúc anh vừa nói, xong nước mắt Thanh Thần liền ngừng lại, mở mắt thật to, bộ dáng thật đáng thương mà nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê dầm mưa đã tố cáo sự sợ hãi của cô.


“Ngoan một chút, đừng chọc giận tôi.” Thu tay về, Mạc Lãnh Tiêu cảnh cáo cô gái này lần nữa, nắm eo của cô như là nhắc nhở mà sức lực gia tăng.


Sức lực từ hông truyền tới, giống như đồng hồ báo thức làm Thanh Thần chợt khôi phục ý thức, cố gắng đè nén sợ hãi xuống nhìn chằm chằm anh mà hít sâu một cái: “Mạc tiên sinh, anh có biết anh đối với tôi như vậy, tôi có thể kiện anh tội quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ?”


Nhìn cô mới vừa rồi còn đáng yêu như mèo con mà trong nháy mắt đã giơ móng vuốt đề phòng ra, khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu giật giật cười lạnh: “Chỉ cần cô tìm được người dám đụng tới chỗ ở của Mạc gia mặc cô muốn kiện thì kiện."


Thở hổn hển, Mộ Thanh Thần nhìn chằm chằm thái độ của tên ác ma này, nhất thời muốn cầm dao mà giết hắn: "Anh, anh…ma quỷ! Phát xít! Kẻ độc tài! Nhà giàu chảnh chọe! Địa chủ cướp đất!....”


Những hình dung mà cô nghĩ tới lần lượt nhắm vào Mạc Lãnh Tiêu, nhìn khóe miệng người đàn ông co rúm lại, Thanh Thần quyết không thể cúi đầu, tuyệt đối không lùi bước nữa.


Xoay người lại, Thanh Thần điều chỉnh giọng nói, khóc đến tang thương: “Buông tôi ra, buông tôi ra….Cứu mạng, anh Triển Phong….cứu em……”






Truyện liên quan