Chương 31: Kinh ngạc
Xe ngừng lại ở trước cửa tiệm thời trang đầy hoa lệ.
Đi theo sau lưng Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần cúi thấp đầu đứng trước tủ kính bên ngoài nhìn mũi giày của mình, giống như một đứa trẻ phạm tội.
“Tôi…buổi tối tôi còn có việc….” nhìn bóng lưng anh, Thanh Thần mở miệng: “Nếu như, nếu như có thể tôi muốn đi về trước.”
Xoay người, người đàn ông lạnh lùng liếc cô một cái: “Có chuyện gì?”
“Tôi…..tôi….” Thanh Thần có chút lắp bắp: “Chậu hoa ở cửa sổ còn chưa tưới nước…rồi còn nữa, bộ phim tối này là tập cuối.”
Thấy anh cất bước đi vào tiệm thời trang, Thanh Thần chỉ đành đi theo sau: “Mạc Lãnh Tiêu, anh, anh có nghe tôi nói gì không?”
“Mạc tiên sinh rất vui vì ngài đã tới”
Nhìn Mạc Lãnh Tiêu đi vào trong tiệm, nhân viên phục vụ đã sớm tới trước mà thành khẩn tiếp đón.
Ánh đèn chói mắt chiếu vào trên mặt Thanh Thần làm mắt cô cứ nháy nháy liên tục.
Ở cửa hàng cao cấp như vậy đứng bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, cô mặc đồng phục học sinh đi giày Cavans, tóc cột đuôi ngựa thấy thế nào cũng không hợp nhau lắm.
“Thay quần áo.” Giọng nói lạnh lùng như trước, người đàn ông này luôn có thói quen ra lệnh cho người khác.
“Này……”
Thanh Thần còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra thì người đã bị nhân viên phục vụ kéo vào một căn phòng khác….
“Mạc Lãnh Tiêu! Tôi muốn về nhà, anh… Anh đang làm cái gì vậy?” giọng nói của Thanh Thần ở trong phòng truyền tới thật mơ hồ: “Cái con người này làm sao vậy, hạn chế sự tự do của tôi, anh có biết hay không?”
“Đừng…không được cởi quần áo của tôi….các người….”
Người đàn ông bên ngoài căn bản không để ý tới phản ứng của cô, chỉ là ưu nhã mà tựa vào bàn thủy tinh, lông mày nhíu lại không biết đang nghĩ điều gì.
20 phút trôi qua
Mộ Thanh Thần mặc một chiếc váy da hội màu trắng dài chạm đất, che ngực mà đi ra.
Cô rất hợp với màu trắng, ánh mắt trong suốt giống như không nhiễm bụi trần, một mảnh ngây thơ không chút ô nhiễm nào lắng đọng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mà tao nhã vừa nhìn thấy đã yêu, chỉ thay đổi một chút thì vẻ đẹp trời sinh của cô đã lộ ra, công thêm toàn thân màu trắng cô giống như một đóa hoa mai trắng mới chớm nở dưới ánh trăng, thanh nhã mà xinh đẹp, toàn bích nhu nhuận.
Anh cứ nhìn cô như vậy tới mất hồn.
“Mạc Lãnh Tiêu”. Như con bướm bay lượn khẽ run lên, khuôn mặt Thanh Thần đề phòng: “Anh…anh không phải muốn đem tôi đi bán chứ?”
Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Thanh Thần liền đỏ mặt: “Tôi, tôi không đáng bao nhiêu tiền…anh đừng bán tôi…tôi, tôi muốn trở về….”
Anh đột nhiên xuất hiện lại dẫn cô tới chỗ này là muốn bán cô để đền tiền cho anh sao?
Ý bảo nhân viên phục vụ đem áo choàng màu trắng cho cô, thấy mảnh vải che lại đầu vai tuyết trắng của cô, Mạc Lãnh Tiêu dẫn đầu đi ra khỏi cửa hàng.
“Này…” Kéo làn váy Thanh Thần chỉ có thể đi theo, ngoan ngoãn lên xe.
Run sợ mà nhìn Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần thật lo lắng anh sẽ bán cô: “Chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?”
Mắt đen nhìn cô một cái: “Tiệc khiêu vũ”
“Uhm” Lòng thấp thỏm cuối cùng cũng nhẹ nhàng, Thanh Thần nhíu mày: “Nhưng, nhưng tôi không biết khiêu vũ, hơn nữa tôi không biết cách xã giao.”
Cô rất ít trường hợp chính thức xuất hiện, cũng không thích nơi tụ họp của xã hội thượng lưu.
“Việc cô cần chỉ là đi theo bên cạnh tôi.” Nhàn nhạt mà nói ra nhiệm vụ của cô, giọng nói này còn mang theo hơi lạnh.