Chương 45: Có chút già rồi
Mặc dù thói quen của anh không thú vị nhưng Lâm Sách vẫn thở dài: "Tôi nói Mạc Lãnh Tiêu tiên sinh ở chung với cô gái nhỏ kia cuộc sống vui vẻ chứ?"
Mạc Lãnh Tiêu thu lại vẻ mặt chỉ trầm mặc nhìn cậu ta.
"Thật ra thì nha đầu kia rất đáng yêu dáng dấp cũng tốt thân thế còn rất đáng thương, cậu thấy đúng không?" Trong mắt Lâm Sách lộ ra một chút bối rối: "Cô ấy rất hiền lành tôi cuối cùng cảm thấy chúng ta như vậy có chút không thích hợp."
Ánh mắt xinh đẹp mà tàn bạo từ trên mặt anh ta di chuyển về phía xa, trên mặt một mảnh lạnh lùng.
Đúng lúc đó điện thoại của Mạc Lãnh Tiêu vang lên.
Hướng về phía điện thoại di động trầm mặc chốc lát bóng dáng cao lớn của anh bỗng chốc từ trên ghế vọt lên chạy ra đi ngoài cả người giống như cơn gió lạnh vụt qua liền biến mất trong nháy mắt ở phòng làm việc.
"Lãnh Tiêu!"
Lâm Sách hơi sững sờ thần sắc có chút nặng nề. Chẳng lẽ cú điện thoại kia là bệnh viện gọi đến?
Khu biệt thự phía Đông
Thanh Thần ngồi trên sa lon trong phòng khách, trong tay cầm sách nhưng một chút cũng không xem. Đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ treo tường bên cạnh, lông mày thanh tú mơ hồ nhíu lại.
Mười một giờ rồi anh vẫn chưa về.
Nhìn áo sơ mi bên cạnh một chút khóe miệng khẽ nhếch: "Có lẽ hôm nay anh sẽ rất bận không trở về rồi. Áo sơ mi để hôm nào đưa cho anh đi."
Vừa đứng lên định trở về phòng ngủ lại nghe cửa trước truyền đến tiếng mở cửa.
"Anh đã về rồi?" Đem sách ném ở một bên Thanh Thần lộ ra khuôn mặt tươi cười với anh.
Trầm mặc gật đầu một cái gương mặt tuấn tú của người đàn ông có chút cứng ngắc.
"Anh còn chưa ăn cơm chứ? Tôi sẽ đi chuẩn bị cho anh ăn ngay bây giờ." Nhìn bộ dạng anh long đong mệt mỏi nhất định lại không có thời gian ăn cơm.
"Không cần." Giọng nói của anh vững vàng lại dễ nghe.
"Như vậy sao được?" Thanh Thần nhíu mày nhanh chóng chạy về phía phòng bếp: "Dạ dày anh thật vất vả mới tốt lên một chút. Anh lại giày vò nữa trước kia chẳng phải phí công nhọc sức."
Từ trong phòng bếp cô thò đầu ra cười hết sức đáng yêu: "Anh đi tắm trước đi, tôi làm ít đồ rất nhanh sẽ có thể ăn."
Tùy ý ném áo khoác ở trên ghế sa lon Mạc Lãnh Tiêu không nói gì thêm xoay người đi vào phòng ngủ của anh.
Thanh Thần hơi sững sờ tâm tình của anh không tốt sao? Tại sao có vẻ mặt như vậy?
Nhìn điện thoại di động, ví tiền vứt ở trên ghế sa lon cô chỉ có thể đi lên dọn dẹp trước ai ngờ chứng minh thư cũng rơi ra .
Cô nhặt chứng minh thư lên nhìn ngày sinh phía trên: Ông trời!
Không phải chứ anh ta lại ba mươi tuổi rồi! Một chút cũng không nhìn ra, thế nào cũng chỉ thấy có 25-26 tuổi cư nhiên ba mươi tuổi rồi!
Thanh Thần chu miệng: "Có chút già rồi. Chỉ là đàn ông bây giờ đều bảo dưỡng như vậy sao?"
Ba mươi tuổi còn chưa kết hôn khó trách cha mẹ của anh muốn thúc giục!
Nhiều hơn mình mười hai tuổi ...ách
Anh sinh ngày hai mươi bảy tháng một, đợi chút hai mươi bảy tháng một không phải hôm nay sao?
Nói như vậy hôm nay là sinh nhật của anh? Không trùng hợp như vậy chứ?
Ngồi chồm hổm trên mặt đất suy nghĩ kỹ một lát Thanh Thần mới đứng lên vội vội vàng vàng ra cửa.
Mạc Lãnh Tiêu tắm rửa xong tùy ý thay một bộ quần áo mặc ở nhà đi ra ngoài, ăn mặc nhàn hạ tuyệt đối không ảnh hưởng đến khí chất cao quý trên người anh.
Vào phòng khách, phòng khách trống rỗng, người vốn nói muốn nấu cơm cũng không thấy bóng dáng đâu.
Ngồi ở trên ghế sa lon trầm mặc nhìn tin tức tài chính kinh tế có chút không yên lòng.