Chương 86: Là cô ấy sao?

Thân thể gầy yếu như thế, làm sao có thể mang thai chứ?
Thanh Thần lẳng lặng ăn cơm, con anh đứng im lặng bên cạnh.
"Dịch Hàn, cảm ơn anh." Khẽ ngẩng đầu lên, cô khẽ nói.


Đối với tất cả những việc anh làm cho cô, đã sớm vượt qua cả những gì Mạc Lãnh Tiêu giao phó, nhưng chính cô ngoài nói lời cảm ơn, cũng chỉ có thể như vậy.


Dịch Hàn vẫn không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh cô, đến khi xác định cô đã ăn no mới xoay người rời đi: " Vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút."
___________________đường phân cách của cô nàng mèo___________________
Ban đêm, Thanh Thần ngồi trên sô pha trong phòng khách, lẳng lặng ngây ngốc nhìn tivi đang mở.


Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong lòng cô lại trở nên vô cùng sợ hãi.
Nhìn phòng khách được trang hoàng xa hoa và phong cách, cô khẽ nhíu mày, nơi này sao lại xa hoa như thế, lại nhàn hạ như thế, tất cả đều làm cho cô không thể cảm thấy tức giận, càng làm cho cô không cảm nhận được hơi ấm gia đình.


Mọi chuyện dường như biến hóa rất kỳ ảo. Hoàn hảo, hiện tại cô đã có cục cưng, cô sẽ không còn cô đơn nữa.
Liên tục không đến trường học, cuộc sống cũng mất đi trọng tâm, đối với những hoài niệm về anh càng ngày càng trở nên rõ ràng.


Nằm ở trên sô pha, Thanh Thần nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ....
Mười một giờ, một bóng người cao mặc tây trang màu đen đi vào màn đêm. Mạc Lãnh Tiêu đứng trước cổng biệt thự trầm mặc, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy sự lạnh lùng, cao thâm khó lường như thế.


available on google playdownload on app store


Dịch Hàn nhìn dáng người cao ráo của anh, lạnh lùng lên tiếng: "Thiếu gia"
Đây là lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu xuất hiện tại biệt thự này.
Mạc Lãnh Tiêu xoay người, liếc Dịch Hàn một cái, ánh mắt sâu nhìn: "Cô ấy đâu?"


"Tiểu thư, đã đi ngủ" Dịch Hàn trả lời, không cần hỏi, cũng trong miệng anh, cô ấy là ai.
Chân bước dài về trước, Mạc Lãnh Tiêu không nói gì thêm, chính là bước về phía biệt thự phía trước.
"Thiếu gia" Dịch Hàn đứng ở chỗ cũ, theo dõi bóng lưng mờ ảo của anh: "Thân thể cô ấy rất yếu".


Bước chân đột nhiên sững lại, không quay người lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Cậu, quan tâm cô ấy?"
"... ...." Mi dài khẽ rung, Dịch Hàn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trầm mặc.


"Xem ra, tôi đã đánh giá thấp cô ấy." Môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú kia, có chút cứng ngắc: "Dịch Hàn, hai người không thể đâu"
Lạnh nhạt để lại một câu, hoàn toàn không nhìn lại người phía sau, Mạc Lãnh Tiêu lập tức đi đến phòng khách.


Đi từ từ đến trước sô pha trong phòng khách, ánh sáng từ tivi lóe ra lần lượt phản chiếu trên mặt Thanh Thần, làm cho cô trở nên vô cùng không thật.
Anh cúi mặt xuống, bàn tay to xoa nhẹ lên hai má trơn bóng của cô "Tiểu nha đầu, có nhớ tôi không?" Anh nhẹ nhàng mở miệng, trong mắt tràn đầy tà ác.


Không chờ cô đáp lại, anh liền cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn lên má cô: "Nhìn không ra, bản lĩnh của em cũng không đơn giản ngay cả Dịch Hàn cũng động lòng."
Trong đôi mắt sâu, hiện lên một tia tức giận, mà trong lúc ngủ, Thanh Thần không phát hiện ra, mà ngay cả chính anh, cũng không chú ý đến.


"Còn em? Sớm tối ở chung, có phải là cũng đã động lòng với hắn?" Giọng nói của anh tràn đầy sự bất mãn, vậy nên từ một nụ hôn khẽ bỗng trở nên cuồng nhiệt, trở nên vội vàng.
Hôn cuồng nhiệt, lấy hết toàn bộ môi cô.


Giữa lúc mịt mù, Thanh Thần chỉ cảm thấy hơi khó thở, khẽ kêu một tiếng, rồi mở mắt to. Lý trí còn chưa quay trở lại, tất cả những gì trước mắt, làm cho cô không thể phân biệt được đâu là thật đâu là mơ.....


Cánh môi còn chưa mở ra, lưỡi anh đã trượt vào, tiếp tục tham lam quấn lấy lưỡi cô.
Giữa lúc mông lung như thế, Thanh Thần muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của anh rất lớn. làm cho cô cảm thấy sợ hãi, cánh tay kiên cường đem cô giữ chặt trong ngực của anh, đặt ở trên sô pha.


Lưỡi của anh đã quét qua toàn bộ răng của cô, chiếm hết hương ngọt của cô, mắt cô khẽ mở, đôi mắt mê loạn.
Hơi thở nóng rực trên người anh truyền đến làm cho cô không tự chủ được, khẽ run lên, tim cũng đập loạn.
Ông trời ơi, đây là mơ sao?


Cô giống như thấy anh ở đây, không chỉ vậy, anh còn đang hôn cô.
Đây, nhất định là mơ.
Bởi vì anh sẽ không đến.
Nhất định là do cô nghĩ về anh quá nhiều, mới có thể trong mơ cũng thấy anh.
Cô, có rất nhiều điều muốn nói với anh.


Cô muốn nói cho anh biết, cô mang thai, đứa bé là của bọn họ.
Nhưng cô, không dám mở miệng, thật sự không dám.


Quần áo của anh rơi xuống, cô nghe thấy tiếng váy của cô cởi ra, anh nằm trên người cô, môi dừng ở vành tay cô, thanh âm nóng rực, giọng nói khàn khàn.... Nhiệt độ nóng bức, làm cho cần cổ cô cảm thấy tê dại.


"Em nhớ tôi" Thanh âm khàn khàn giống như không chịu khoan nhượng, lòng cô khẽ run lên, thanh âm dịu dàng này, làm cho cô đau lòng, giọng nói dịu dàng này, làm cho cô không thể kháng cự.






Truyện liên quan