Chương 119: Không liên quan tới cô

Edit: Mon Miêu
Lòng của Mạc Lãnh Tiêu hơi đau, con ngươi màu đen của anh tràn đầy thương tiếc.
Thanh Thần không dám nhìn, cô nhắm hai mắt lại, sợ hãi từ chối anh: “Lãnh, cầu xin anh, đừng như vậy, đừng chạm vào em. . . . . .”


Thân thể của cô nhanh chóng lui về phía sau, Thanh Thần chỉ muốn rời xa người mà cô không nên gặp lại, cách xa người đàn ông khó chịu này một chút. . . . . .
Bởi vì hốt hoảng, Thanh Thần hoàn toàn không phát hiện động tác của cô hơi quá, không cẩn thận kéo cái mền đang đắp trên người Mạc Lãnh Tiêu xuống.


Khi ánh mắt của cô nhìn xuống, thân thể của anh hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho cô sửng sốt. Khuôn mặt của cô vốn đang tràn đầy đau đớn, trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ ửng. . . . . .
Vai rộng, ngực rộng, eo hẹp, da màu đồng. . . . . . Ông trời. . . . . . Chuyện này, chuyện này. . . . . .


Sau khi cô say rượu, đầu cô vốn đang choáng váng, Mạc Lãnh Tiêu xuất hiện khiến cho cô vừa vui vừa sợ, bây giờ cô lại công khai nhìn thấy thân thể của anh như vậy, Thanh Thần giống như là bị sét đánh trúng, không biết bản thân nên làm gì mới đúng.


Cô ngượng ngùng, ánh mắt lấy lòng nhìn người đàn ông trên giường, thân thể cô nghiêng về phía sau, Mạc Lãnh Tiêu tà mị cười, trong mắt anh lóe ra sự tự tin của một người đàn ông: “Cô bé, tất cả những gì mà hồi nãy em nhìn thấy, em có hài lòng không?”


“. . . . . .” Thanh Thần ngây ngốc, sững sờ tại chỗ, cô không nói gì, thậm chí quên cả khóc, nhìn ánh mắt trêu chọc của anh, gương mặt đẹp của cô lại đỏ lên, cô nhanh chóng ném chăn qua cho anh, vội vàng giải thích : “Anh...Anh nói bậy, em...Em không có nhìn thấy thứ gì của anh hết. . . . . .”


available on google playdownload on app store


Cô bĩu môi, tức giận, mỗi lần ở trước mặt anh, cô sẽ biến thành người khác. Có phải lúc đầu thì anh bày ra một bộ dáng thành thật, sau đó cô sẽ bị anh đùa giỡn ở trong lòng bàn tay hay không?


Sau lưng cô truyền tới một trận lạnh lẽo, Thanh Thần nhìn vào mắt của anh, từ trong tròng mắt đen của anh, cô thấy thân hình trần trụi của mình. . . . . . Hức, trần trụi. . . . . .
Ông trời, cô ném chăn cho anh, vậy còn cô?


Đôi tay cô nhanh chóng ôm chéo ở trước ngực, ngọn lửa trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu khiến cho cô bối rối, giọng nói không ngừng run: “Anh...Anh đừng nhìn nữa. . . . . .”


“Xấu hổ cái gì? Toàn thân em từ trên xuống dưới, có chỗ nào anh chưa từng xem qua? Chưa từng sờ qua?” Phản ứng của cô khiến anh vui vẻ, anh không thể không thừa nhận, anh thích xem dáng vẻ mơ hồ dễ thương của cô hơn dáng vẻ khóc khiến cho người ta đau lòng.


“Anh. . . . . .” Nhìn dáng vẻ tràn đầy gian manh của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần đành phải nhận thua, cô ngồi xổm xuống, vội vàng nhặt quần áo của mình lên, thà cô chạy đi, chứ cô không muốn ở trong này với anh.


Suy nghĩ của cô, hoàn toàn không có thoát khỏi ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu, anh không quan tâm toàn thân mình **, thân thể cao lớn của anh bỗng nhiên đứng lên từ trên giường.


Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông mới vừa rồi còn ở trên giường, giờ đã di chuyển đến cạnh cửa, vô cùng kiên cường chặn lại đường chạy trốn của Thanh Thần.


Đôi tay anh ôm ngực, mặc dù anh không mặc gì, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng một chút nào đến sự cao quý và tao nhã của anh: “Cô bé, em là vợ chưa cưới của anh, anh chạm vào em là chuyện đương nhiên.”


Thân thể của cô không ngừng lui về phía sau, Thanh Thần mím môi, không ngừng lắc đầu, sự hoảng hốt liên tục dâng lên, cô thật không hiểu nổi Mạc Lãnh Tiêu, không hiểu tại sao anh lại xuất hiện, cô chỉ sợ, sợ chính mình sẽ phải nhận lấy sự đau đớn từ anh một lần nữa.


“Em cho là. . . . . . Chúng ta đã kết thúc.” Qua một thời gian dài như vậy, anh không xuất hiện, cô cho rằng, cuộc nói chuyện lần trước chính là kết thúc cuối cùng của cô và anh.
Nhưng anh xuất hiện, cô nhớ anh, nhớ đến sắp phát điên. . . . . .


Cô vui mừng, nhưng cô cũng sợ. Thanh Thần không ngừng hít sâu, cô gắng chống lại sự dao động ở trong lòng, để cho giọng nói của bản thân cô cùng bình tĩnh: “Em không biết, anh...Anh sẽ đến. . . . . .”


Sự lo lắng, sự chống cự của cô đều bị Mạc Lãnh Tiêu thu hết vào trong mắt, anh không biết rõ mùi vị đang ở trong lòng của anh được gọi là gì, dù sao thì khi nhìn thấy bộ dáng này của cô, tâm trạng của anh không tốt như hồi nãy.


Anh bước chân đi về phía trước, nhìn cô liên tục lùi về phía sau, anh từng bước ép sát, cho tới khi thân thể của cô bị kẹp ở giữa anh và tủ quần áo, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: “Kết thúc sao?”


Bàn tay anh dịu dàng vuốt mặt cô, giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu trầm thấp mà êm tai: “Cô bé, anh nói rồi, hai chúng ta vĩnh viễn sẽ không kết thúc.”
Hơi nóng tràn lên đôi mắt cô, trong lòng cô khóc, trong lòng cô đau, ai có thể hiểu được?


Khuôn mặt cô khẽ ngẩng lên, trong đôi mắt trong veo của cô chứa đầy thắc mắc: “Cho em biết lý do, được không?”
Anh không yêu cô, sẽ không yêu cô, vậy thì cần gì phải dây dưa đau khổ.


“Bởi vì anh không muốn kết thúc.” Bàn tay anh nắm chiếc cằm xinh đẹp của cô, Mạc Lãnh Tiêu cúi người tới bên tai cô, tuyên bố từng tiếng: “Anh không muốn em rời xa anh.”
Hơi thở nóng rực phả vào tai cô, khiến cho thân thể của cô không nhịn được run rẩy: “Là bởi vì cô ấy sao?”


Một lúc sau, Thanh Thần mới buồn bã hỏi ra thắc mắc trong lòng cô: “Bởi vì cô ấy kết hôn, cho nên anh mới đến tìm em. . . . . .”
Vừa nói xong, cô lại hối hận, cô không muốn, không muốn cho anh thấy rõ ràng là cô ghen.
Mạc Lãnh Tiêu không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của cô, không chớp mắt.


Ánh mắt chăm chú này, khiến Thanh Thần sợ, tay nhỏ bé của cô lo lắng nắm lại, hàm răng bất giác cắn lên cánh môi.
“Mạc. . . . . .”
Anh im lặng như vậy, khiến cho cô sợ hãi, cô suy nghĩ một chút, mở miệng nói.


Nhưng lời còn chưa nói hết, người đàn ông vốn đang nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cúi người, môi mỏng của anh bao phủ cánh môi của cô, chặn lại lời cô muốn nói.


Đầu lưỡi linh hoạt của anh thăm dò vào trong miệng thơm mùi đàn hương của cô, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, Mạc Lãnh Tiêu ôm lấy cô, hôn cô nồng nhiệt.


Qua một lúc sau, anh còn chưa có ý định buông môi của cô ra, mà Thanh Thần đã xụi lơ ở trong lòng anh từ lâu, đôi mắt cô phủ đầy sương mù, thở hổn hển, hai má của cô phủ một tầng hồng nhạt.
Anh cười mê hoặc lạnh lùng, hôn lên trán cô: “Cô bé, anh tới đây, không liên quan đến ai hết.”


Từ trước đến nay, anh luôn không muốn giải thích bất cứ chuyện gì, nhưng vì cô, anh lại phá lệ.
Cái gì?
Thanh Thần mơ màng nghe được lời nói của anh, lông mày của cô khẽ nhíu lên, ý của anh là, anh không phải vì Tử Nhược kết hôn mới tìm đến cô sao?
Vậy anh. . . . . .


“Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai, chúng ta đến đảo Bali.”
Giọng anh trầm thấp, ở trong lòng của cô dao động lần nữa, Thanh Thần ngẩng đầu lên từ trong ngực của anh, đôi mắt to của cô nhìn thẳng vào anh: ”Anh. . . . . . Em không hiểu.”


Ngón tay thon dài của anh vuốt gò má trắng mịn của cô, trong mắt của Mạc lãnh Tiêu chứa đựng bí hiểm mà cô không thể hiểu nổi: “Em không cần phải hiểu, ngoan ngoãn đợi ở bên anh, được không?”
“Nhưng. . . . . .” Cô không yên tâm, bởi vì cô có quá nhiều nghi vấn.


“Không có nhưng nhị gì hết.”Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn ở trên thân thể xinh đẹp của cô, trong mắt anh chứ đựng ánh lửa khiến cho cô hoảng sợ mãnh liệt: “Em là vợ chưa cưới của anh, trách nhiệm của em, chính là thỏa mãn anh.”
“. . . . . .”


Lời nói thẳng thừng, gian ác của anh dọa cô sợ, nhưng Mạc Lãnh Tiêu hoàn toàn không muốn giải thích nữa, anh chỉ muốn hưởng thụ bữa tiệc lớn ngon miệng trước mặt thật tốt.
Cô dựa lưng vào tủ quần áo, cả người cô không một vật che thân, dễ dàng để cho người đàn ông này đòi lấy.


Anh vùi đầu vào ngực cô, kịch liệt càn rỡ, chân của cô bị Mạc Lãnh Tiêu ép buộc gác ở trên eo anh, ngón tay không ngừng tìm kiếm nơi tốt đẹp giữa hai chân cô.


“Lãnh. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Động tác mạnh dạn của anh khiến Thanh Thần sợ, tay nhỏ bé của cô chống cự, đẩy bờ vai của anh ra, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, anh không thể như vậy được.


“Cô bé, đừng chỉ vào lúc này, mới gọi anh là ‘ Lãnh ’.” Anh khẽ ngẩng đầu lên , trên gương mặt đẹp trai của anh lộ ra một chút vui vẻ: “Nếu không, anh sẽ cho là em kêu tên anh, em muốn ám hiệu cho anh nên làm như vậy với em.”


“Em không có. . . . . . Ưm. . . . . .” Thanh Thần cắn môi, cô liều mình chịu đựng cảm giác xa lạ kia, ánh mắt cô lóe lên, nhìn vẻ mặt tà ác của người đàn ông này: “Đừng. . . . . .”


Mạc Lãnh Tiêu thấy bộ dáng vừa xấu hổ vừa tức giận của cô, anh cười trầm thấp, vùi đầu, nhẹ nhàng cắn cái cổ trắng như tuyết của cô: “Cô bé, anh muốn em sinh con cho anh.”
Anh dùng môi phác họa đường cong hoàn mỹ của cô, giọng nói của anh mê người giống như ác ma.
Cái gì?
Anh muốn cô sinh con cho anh?


Đôi mắt to của cô mê mang, cô khẽ nheo lại, nhưng cô không có cách nào suy nghĩ chuyện khác.
Ngón tay anh liên tục ra vào ở giữa hai chân cô, khiến cho thân thể yếu ớt của cô không chịu được, cô chỉ có thể dựa vào người của anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.


“Trả lời anh.” Mạc Lãnh Tiêu không vừa lòng với sự im lặng của cô, anh phải nghe chính miệng cô nói đáp án cho anh biết: “Nói, em bằng lòng sinh con cho anh.”


Cô cắn môi, trong mắt của người đàn ông trước mặt tràn đầy nghiêm túc, khiến cho lồng ngực cô trong lúc nhất thời tràn đầy dòng nước ấm áp, cô khẽ gật đầu, giọng nói của cô nỉ non: “Em đồng ý sinh con của chúng ta. . . . . .”


Cô thật sự bằng lòng, luôn luôn ở bên cạnh anh, chẳng qua, cô chỉ sợ anh không thích.
“Bây giờ mới ngoan.” Mạc Lãnh Tiêu thấy cô chịu khuất phục, môi mỏng của anh cong lên, anh ra lệnh giống như một vị vua: “Mở hai chân ra.”


Khí chất của cô thật thanh thuần ngọt ngào, nhưng giọng nói và thân thể của cô lại quyến rũ mê người.


Hai mặt khác biệt này khiến cho Thanh Thần càng thêm mê người, mỗi lần chạm vào cô, anh lại càng nghiện thân thể cô, cô giống như độc dược, khiến cho người ta — dính chặt, không có cách nào thoát ra được.


“Đừng. . . . . .” Lời nói lộ liễu của anh khiến Thanh Thần sững sờ, cô không kịp lên tiếng cự tuyệt # đã che giấu #
“Ưm. . . . . .” Tiếng rên rỉ mềm mại thoáng chốc đã phát ra từ trong miệng của cô, mặt Thanh Thần đỏ lên, cô vội vàng cắn mu bàn tay, mắt cô kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt.


Mạc Lãnh Tiêu không cho cô thời gian thích ứng, anh ác liệt di chuyển eo hẹp, dùng sức tiến sâu vào trong cô: “Không cho em chịu đựng, anh muốn nghe giọng nói của em.”


Anh bá đạo kéo tay của cô ra, thân thể cao lớn của anh dính chặt chẽ vào thân thể cô, anh dùng lửa nóng trên người mình xua đuổi sự lạnh lẽo trên người cô: “Ngoan, anh thích nghe giọng nói của em.”
# đã che giấu #
“A. . . . . .” Này # đã che giấu #


Vùi đầu vào trong ngực của anh, Thanh Thần nhắm hai mắt lại, chật vật thở hổn hển, chỉ có thể vừa suy yếu vừa cố gắng hết sức tiếp nhận anh.






Truyện liên quan