Quyển 3 - Chương 126: Hành lang tầng bốn

“Yên lặng! Thủ Lĩnh Nam Sinh, Huynh Trưởng mỗi nhà hướng dẫn các học trò nhanh chóng trở lại phòng sinh hoạt chung, chờ thông báo.” Dumbledore dùng một cái Sonorus rồi lớn tiếng ra lệnh.


“Slytherin, làm điều các trò nên làm.” Snape cũng nhanh chóng phản ứng, anh trực tiếp tới cạnh Thủ Lĩnh Nam Sinh, cách đó không xa, các thủ tịch năm cũng tự phát hành động, trấn an các rắn nhỏ năm mình.


“Năm dưới ở bên trong, năm trên ở hai bên, biết dùng thần chú hôn mê và áo giáp thì bước ra khỏi hàng, đứng ngoài cùng.” Thủ Lĩnh Nam Sinh bình tĩnh không ít bởi hành động của chủ nhiệm, liên tiếp ra lệnh, trong đám người Aquila do dự một chút vẫn đứng cạnh Draco, tuy mình phù hợp điều kiện nhưng an toàn của Draco hiển nhiên quan trọng hơn. Vì cảm thấy lựa chọn này của anh trai, khóe miệng Draco cong lên mấy độ, trong lòng anh trai, hiển nhiên cậu là quan trọng nhất.


Snape cũng không nghi ngờ lựa chọn này của Aquila, một mặt anh suy nghĩ về chuyện sắp xảy ra trên hành lang tầng bốn, mặt khác dù anh biết anh cũng chỉ nói Aquila làm đúng, Slytherin hiểu trách nhiệm, theo đuổi vinh dự, nhưng họ càng ích kỷ, khi đối mặt với thứ mình sắp đạt được hoặc đã đạt được thì Slytherin thông minh nên biết chọn bên nào.


Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của các chủ nhiệm, mỗi nhà bắt đầu có kế hoạch trở về, Snape nhìn các rắn nhỏ đã gần tới phòng sinh hoạt chung mới xoay người rời đi, tiếp theo chính là chuyện anh cần đối mặt.


Xoay người yên tâm rời đi Snape căn bản không biết, không lâu sau khi anh rời đi, một con rắn đen vì lo lắng Kẻ Được Chọn mà lén rời đi thành công thuyết phục Draco đi cùng, mà Aquila đi theo, cũng gây ra một hồi sóng to gió lớn sau này.


available on google playdownload on app store


Nhưng Snape vội vàng rời đi hoàn toàn không biết, hiện tại anh đang ở phòng làm việc của mình, Lucius ở trong đã đủ lâu rồi.


“Sev, tình huống thế nào? Tôi nghe nói trong trường xuất hiện quỷ khổng lồ.” Gần như ngay lúc Snape vào, Lucius đã nhíu mày đặt câu hỏi, y biết nói chuyện ở đây không an toàn như vậy, nên y cũng chỉ hỏi một cách bảo đảm nhất.


“Mọi học sinh đã trở lại nhà mình, nhưng dụng cụ dạy học của giáo sư Quirrell xảy ra vấn đề.” Snape đáp lại cũng rất mơ hồ.


“Vậy Sev các em phải đi chế phục quỷ khổng lồ sao?” Lucius tự nhiên hỏi tiếp, “Ôi, Sev thân mến của tôi, là một phụ huynh và thành viên ban giám đốc Hogwarts, tôi cũng phải chịu trách nhiệm tiêu diệt nhân tố không ổn định trong trường học.”


Lúc này đến lượt Snape nhướn mày, cái này không giống những gì họ đã bàn, vì giảm đi khả năng xảy ra thay đổi một cách lớn nhất, Snape vốn nói với Lucius rồi sẽ như kiếp trước đi kiểm tr.a tầng bốn, lúc ấy Lucius cũng đồng ý rồi.


Nhưng mà hiện tại Lucius không chỉ xuất hiện ở trường học, hơn nữa ám chỉ anh ta cũng đi cùng, không giống với những gì họ đã thảo luận.


Lucius dễ dàng cảm nhận được bạn đời không đồng ý thông qua linh hồn, nhưng nếu y có thể mặc bạn đời nhà mình tiếp tục mạo hiểm khi mình biết tình hình thì y cũng quá xin lỗi dòng máu Veela của mình rồi.


“Sev, chúng ta nhanh chóng đi thôi, nghe nói tổng cộng là bốn con quỷ khổng lồ…” Không đợi Snape đáp lại, Lucius đầu tàu gương mẫu đi ra hầm.


Thấy xung quanh có rất nhiều bức ảnh, Snape cũng không nắm chắc mấy cái này có thể truyền tin tới hiệu trưởng hay không, vì thế Snape chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, liếc Lucius một cái, con công ngu ngốc tự cho là thông minh, chờ khi anh ứng phó xong quỷ khổng lồ đi.


Giống như kiếp trước, Snape và Lucius thu thập quỷ khổng lồ ở tầng hầm, rồi trực tiếp đi lên tầng bốn, vừa đi Snape vừa nghe Lucius oán giận, “Lão ong mật ch.ết tiệt, cái này gọi là không cẩn thận thả ra dụng cụ dạy học? Quỷ khổng lồ có thần chú chúc phúc và thuốc kích thích ngắn hạn sao?”


“Luci, cẩn thận.” Snape cũng không ngắt lời bạn đời, trên thực tế giờ anh đang cực kỳ tức giận, mở một con mắt nhắm một con mắt còn chưa tính, thêm thần chú lên quỷ khổng lồ chắc chắn không phải do Quirrell, nếu Quirrell này có tài năng một chút thì gã sẽ không bị Chúa tể Hắc ám bỏ qua như vậy.


“Sev, em cũng thế.” Lucius nhếch lên một nụ cười với người ngoài, một thần chú mở cửa tiến vào hành lang tầng bốn.
Gần như lúc họ mở cửa thì tiếng chó sủa vang lên.


“Protego, Stupefy.” Hai thần chú, Lucius lưu loát tránh con chó ba đầu hôn mê, cũng gián tiếp nói lên sức mạnh của y, trụ cột tốt đẹp nhờ huyết thống được chuyển hóa thành sinh vật pháp thuật luôn được gia chủ Malfoy liên tục cố gắng trong nhiều năm đã phát huy đến một trình độ khủng bố.


“Trong đầu óc gia chủ Malfoy đều chứa Tình Dược có phải không? Chẳng lẽ cao quý như anh ta không biết sức mạnh của một con chó ba đầu hay là anh ta căn bản chướng mắt thực lực đáng thương của bạn đời anh ta, đến nỗi anh ta nhất định phải tự mình giải quyết!” Snape nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từ “tự mình”.


“Ôi, Sev thân mến của tôi, em nên tin tôi nhiều một chút.” Lucius ngân nga có vẻ hơi lười biếng. Giờ phút này y cũng đang kiểm tr.a xem xung quanh có dấu vết người đi qua hay không, họ cần xác định tiến độ của Quirrell.
“Gã còn chưa tới.” Thật lâu sau, Snape ra kết luận, họ rất may mắn, Quirrell còn chưa tới.


“Cho em, bác Gellert bảo tôi mang theo.” Lucius lấy ra một cái bình nhỏ từ trong lồng ngực, bên trong là mực máu rồng chất lượng tốt nhất, “Bác Gellert nói, dùng ba giọt là đủ rồi.”


Snape chấm mực, bắt đầu vẽ nhanh trận pháp trên mặt đất, một bậc thầy độc dược và một bậc thầy luyện kim nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá nhiều năm như vậy khiến họ có một mức hiểu biết mà người ngoài không thể với tới, nhất là đối với Chúa tể Hắc ám đời trước, cho tới giờ họ cũng không thiếu vật thí nghiệm.


Có lẽ hiện tại họ còn chưa rõ việc phân tách và dung hợp linh hồn nhưng họ đã vượt qua được thực nghiệm giam cầm linh hồn. Nhưng khi giam cầm thì độ mạnh yếu của trận pháp cần được khống chế – mạnh thì linh hồn sẽ trực tiếp biến mất, yếu thì lại không giam cầm được. Vì thế Gellert và Snape nghiên cứu ra vài phương án.


Vì để ổn thỏa, trước khi ra tay Snape cố ý nói một ít biểu hiện của Quirrell cho Chúa tể Hắc ám đời trước, khi biết được trình độ pháp thuật đại khái, Chúa tể Hắc ám đời trước cũng không làm họ thất vọng.


“Sev, nhanh lên.” Lucius cầm đũa phép cảnh giác bốn phía, để bảo vệ bạn đời mình vì Quirrell có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, tốt nhất họ nên khống chế mọi chuyện trước đó.


“Tốt rồi.” Snape nhanh chóng hoàn thành, rồi ném một thần chú ảo ảnh, Lucius hòa hợp làm một với hoàn cảnh chung quanh, rồi chồng thêm một thần chú hôn mê, con chó ba đầu tiếp tục “ngủ say”.
Snape đứng ở trong góc, đợi mọi chuyện bắt đầu.


Trong chốc lát, cửa được cẩn thận mở ra, một bóng người tiến vào, khi thấy con chó ba đầu đã “ngủ” thì thở ra một hơi, nhưng ngay khi gã thả lỏng thì cơ thể gã run lên, rồi người tới nâng cao cảnh giác.


“Xem ta thấy gì đây?” Snape nhìn bóng người kia đi vào phạm vi trận pháp, đi ra khỏi nơi giấu mình, nhược điểm duy nhất của trận pháp này, chỉ phát động khi đủ thời gian, “Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tôn quý của chúng ta không phải đang ở bệnh thất hoặc tiêu diệt quỷ khổng lồ để đền bù sai lầm của ông ta sao, vì cái gì ông ta lại xuất hiện trên tầng bốn nơi mà Dumbledore ra lệnh cấm thế này? Hay là ở đây cũng có quỷ khổng lồ?”


Người tới hoảng sợ vì Snape đột nhiên xuất hiện, rồi gã giơ đũa phép mình lên, đứng im đề phòng, “Giáo… giáo sư Prince, câu hỏi… này tôi cũng… cũng muốn hỏi thầy, hiệu… hiệu trưởng Dumbledore phái tôi… tôi tới kiểm tr.a Hòn đá Phù thủy?”


“A, thật là kỳ lạ.” Snape nhướn một bên này, không tự giác, giọng điệu vô cùng giống Lucius, “Dumbledore cũng bảo tôi tới kiểm tr.a Hòn đá Phù thủy, hai người chúng ta, rốt cuộc là ai đang nói dối chứ?” vừa nói, Snape liếc thấy bên cánh cửa đột nhiên xuất hiện một ký hiệu nho nhỏ, Snape biết đó là Lucius đang cho anh thấy vị trí của mình.


“Expelliamurs, Petrificus Totalus.” Snape không đợi Quirrell ra tay đã trực tiếp giam cầm vị trí của Quirrell. “Để chúng ta xem giáo sư Quirrell vĩ đại đã làm những gì nào?” Snape ngân dài, lười biếng mà nói.


“Để ta nói.” Đột nhiên, trên người Quirrell vang lên một tiếng khàn khàn, trong nháy mắt nghe thấy, con ngươi Snape mở lớn, tim đập nhanh, ngay sau đó từ linh hồn truyền tới một dòng nước ấm an ủi.


Snape hít sâu một hơi, cả đời này anh không chỉ có một mình, “Là ai đang nói?” anh giơ đũa phép lên, như một phù thủy bình thường có nghi vấn.
“Chủ nhân, nhưng sức khỏe của người…” Trên mặt Quirrell hiện lên ghen tị, sau ấp a ấp úng nói.


“Ta vẫn có thể làm chuyện đó.” Mặt Quirrell hơi vặn vẹo vì đau đớn, hiển nhiên gã tự chủ trương khiến giọng nói kia rất không vui.
“Nhưng bầy tôi không động đậy được, chủ nhân.” Quirrell nhịn đau.
“Cởi khăn trùm đầu của mi, bảo nó tới.” Giọng nói kia ra lệnh.


Quirrell không còn cách nào, chỉ có thể oán hận liếc Snape một cái, rồi dùng tay cởi bỏ cái khăn trùm trên đầu, sau đó ý bảo Snape đi qua.
Quirrell gỡ khăn trùm đầu, Snape cảm thấy đầu Quirrell nhỏ hơn rất nhiều, anh vừa diễn một nhân vật phù thủy đang cảnh giác vừa đi tới cạnh Quirrell, bên cạnh trận pháp.


“Đi tới sau lưng gã.” Gần như lúc Snape tiến đến, giọng nói kia lại ra lệnh.
Snape nghe lời ra vòng ra phía sau Quirrell, Lucius hiểu được vì anh không bước vào phạm vi trận pháp, nhưng trong mắt Quirrell và Voldemort thì Snape lại đang đề phòng cao độ.


Rốt cuộc đến vị trí chế định của giọng nói kia, Snape vừa ngẩng đầu, lần đầu tiên có dục vọng không phải nghiên cứu trong đời, vì thật sự rất là ghê tởm – sau đầu Quirrell, nơi vốn có tóc thì lại bóng loáng, một cái mặt bẹt “ẩn” ở bên trong, thấy Snape, gương mặt bẹt như rắn đó lộ ra một vẻ hài lòng, “Severus Prince, bầy tôi trung thành của ta, hiện tại ta có nên tiếp tục tin rằng gã vẫn trung thành?”


Snape cảm nhận được sự an ủi của Lucius qua linh hồn, vừa cúi đầu thật sâu, trước khi trận pháp vẫn chưa hoàn toàn phát động, “Yes, my lord.”






Truyện liên quan