Quyển 3 - Chương 127: Chúa tể hắc ám xui xẻo

Thấy thái độ của Snape, Voldemort rất hài lòng, nhưng hiển nhiên thời gian hắn đi theo Quirrell trở về cũng không dài, nếu không hắn cũng sẽ không phải không nghe được “câu chuyện tình yêu cảm động của gia chủ Malfoy và Prince kia”. Thấy Snape mặc lễ phục cúi đầu trước mình, trong nháy mắt Chúa tể Hắc ám tìm được cảm giác bễ nghễ thiên hạ năm đó.


“A người hầu trung thành của ta,” Thậm chí hắn còn có tâm trạng nói chuyện, “Sau khi Chúa tể Hắc ám thất bại mi cũng không đi tìm kiếm, hơn nữa xem ra mi sống cũng không tồi, điều này không khỏi khiến ta phải nghi ngờ lòng trung thành của mi.”


“My lord,” Snape vận chuyển Bế quan Bí thuật theo bản năng, “Tôi luôn chờ đợi ngài trở về, năm nay là năm Kẻ Được Chọn trong truyền thuyết nhập học, tôi cố ý…”


“Kẻ Được Chọn gì chứ!” Sắc mặt dữ tợn của Voldemort gần như hiển hiện trên cái gáy của Quirrell, vì tức giận khiến Quirrell đau đớn gấp bội nên người sau không tự giác cúi đầu, Chúa tể Hắc ám trên cái gáy mặt ngẩng lên trần nhà giải tỏa sự tức giận của mình. Snape cảm thấy một sự vui vướng khi người khác gặp họa từ trong linh hồn, anh hiểu Lucius, nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp thì chỉ sợ Lucius đã lăn ra cười rồi.


“Yes, my lord.” Snape vẫn cung kính, thời gian đã sắp tới, “Vì để giám sát nó tôi đã xin làm giáo sư độc dược, mà lão ong mật Dumbledore kia…”


“Cách” một tiếng giòn vang, nơi Quirrell đứng thẳng đột nhiên hơi hơi sáng lên, một đường cong huyền ảo bắt đầu tỏa sáng, Snape im lặng không nói, sắc mặt Voldemort càng trở nên khó coi khi đường cong càng sáng.


available on google playdownload on app store


“Phản bội! Mi phản bội ta! Chúa tể Hắc ám sẽ không bỏ qua cho mi!” Tuy không biết trận pháp này là gì nhưng sự đau đớn truyền từ linh hồn khiến Voldemort và Quirrell cùng thét chói tai.
“Silencio.” Phía sau Snape vang lên một thần chú tĩnh âm, anh nhướn mày, anh đã biết Lucius sẽ không cam lòng đứng nhìn mà.


Mặc dù Voldemort đang đau đớn kịch liệt cũng chú ý tới chi tiết nhỏ này, “Ai? Còn kẻ nào dám đánh lén Chúa tể Hắc ám vĩ đại, chúng bay sớm hay muộn sẽ phải chịu sự trừng phạt của Chúa tể Hắc ám!”


“A, lord tôn quý của tôi, ngài Voldemort, người hầu trung thành của ngài xin chào hỏi ngài.” Không đợi Snape ngăn lại, Lucius đã giải trừ thần chú ảo ảnh trên người, đi vào phạm vi thần chú tĩnh âm, nếu không lo lắng tiếng thét sẽ đưa ra liên hệ nào đó, Lucius chắc chắn sẽ “thưởng thức” tình trạng thê thảm này của họ.


“Mi… mi… chúng bay…” Tuy Voldemort đã cắt linh hồn mình thành vài phần, nhưng sự thật rõ ràng này khiến hắn lập tức hiểu ra. Buồn cười làm sao, cái nút thắt mình vẫn cho rằng để kiềm chế gia chủ Malfoy lại là đồng bọn của đối phương!


“My lord,” Trong lòng Lucius ngập tràn khoái cảm trả thù, “Để ngài cảm thấy quan hệ giữa tôi và Sev không tốt, để ngài cảm thấy Sev có thể bị châm ngòi, tôi nhớ tôi đã nói với ngài về chuyện bạn đời linh hồn rồi, chỉ sợ ngay từ đầu ngài đã không hiểu được, bạn đời linh hồn được Merlin chúc phúc, dù người nào muốn tách bọn họ đều sẽ bị Merlin nguyền rủa, nếu thế này, làm sao có thể có bạn đời bán đứng bạn đời linh hồn của mình chứ?” Mặt Lucius vẫn mang nụ cười quý tộc, Snape bên cạnh y nghe thấy lời của chồng mình, cũng không tự giác nhếch môi, vẻ mặt hai người gần như giống nhau như đúc.


“Được, được, Malfoy được lắm, Prince được lắm!” Bây giờ còn không rõ mình bị đôi Malfoy này lừa gạt thì Voldemort không xứng làm Chúa tể Hắc ám đã từng đứng đầu nữa, “Chẳng qua nếu hôm nay chúng bay đã dám nói ra, thì đã chuẩn bị tốt khi Chúa tể Hắc ám trả thù, Chúa tể Hắc ám vĩ đại, hắn đi xa hơn người khác trên con đường trường sinh!” Tuy những lời này hơi ngắc ngứ vì đau đớn nhưng sự tự tin trong đó lại khiến người ta biết rõ.


“A, my lord, chỉ sợ hôm nay ngài phải ở lại rồi.” Thậm chí Lucius còn có tâm trạng để ý mái tóc dài bạch kim của mình.
“Luci, đừng nói nhảm, sắp tới lúc rồi.” Snape vẫn luôn quan sát tiến độ trận pháp, thấy linh hồn Voldemort sẽ bị tách khỏi người Quirrell.


“Luci?” Xưng hô cực kỳ thân thiết khiến Chúa tể Hắc ám phát cuồng, căn cứ quan trọng nhất để hắn biết và tin tưởng suy đoán Lucius và Snape bất hòa chính là câu nói “đàn anh Malfoy” của Snape, vì thế hiện tại Snape cố ý, gã đang trả thù, trào phúng năm đó hắn thiển cận.


Không thể không nói, Voldemort hiểu, cho tới bây giờ Slytherin luôn hẹp hòi, mà Snape cũng không giống như anh biểu hiện vì Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng hiểu lầm quan hệ giữa anh và Lucius.


“Aaaa!” Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Quirrell, gã ngã bịch xuống sàn, nửa thân người tản ra mùi vị hư thối, hơn nữa sự hư thối này còn đang lan tràn sang bên kia.


“Chúa tể Hắc ám sẽ không bỏ qua cho chúng bay!” Chủ hồn Voldemort bị ép tách ra để lại câu nói sau cùng rồi muốn chạy, thậm chí không nhìn Quirrell trên mặt đất cái nào, trong mắt Chúa tể Hắc ám, nếu không phải hắn không còn cách nào thì hắn cũng không lựa chọn một người hầu như vậy, vào lúc hắn mạnh nhất, Quirrell còn không có tư cách trở thành Tử thần Thực tử.


“Luci, ngay lúc này.” Snape bình tĩnh lên tiếng, mắt anh nhìn Quirrell trên mặt đất, di chứng linh hồn bị ăn mòn đã xuất hiện, hơn nữa dựa vào tốc độ này, Quirrell chắc chắn phải ch.ết.


Lucius cũng không ngần ngừ, trực tiếp vặn gậy rắn ra, sau Engorgio thì một cái hộp nhỏ bằng bạc xuất hiện, giữa hộp là một hình tam giác còn có một cây gậy – rõ ràng là dấu hiệu của Thánh Đồ. Y mở hộp ra, đặt ở bên cạnh trận pháp, cái hộp chuẩn xác “tóm lấy” linh hồn kiêu ngạo đang muốn rời đi nhưng lại bị hạn chế trong trận pháp.


“Cách” cùng với một tiếng vang nhỏ, hộp dây chuyền đóng lại, rubi trên mặt biến thành màu đen, mà theo sự hô hấp nhẹ dần của Quirrell, trận pháp bắt đầu tối lại.
“Gã thế nào?” Lucius kéo tay bạn đời nhà mình, lúc này y mới nhận ra trong lòng bàn tay Snape đang ướt đẫm mồ hôi.


“Đến khi không có phản ứng linh hồn thì trận pháp mới dừng lại.” Snape nắm lấy, một sức mạnh yên bình truyền tới từ tay đối phương, thật tốt, anh không chỉ có một mình.


“Vậy cũng là tự làm tự chịu thôi.” Lucius hiểu ý của Snape, chủ hồn Chúa tể Hắc ám đã bị giam cầm, trừ khi linh hồn Quirrell trong trận pháp tiêu tán thì nó sẽ không dừng lại, mà nhìn dáng vẻ hiện tại thì đây chỉ là vấn đề thời gian, bởi vậy Lucius cảm thán.


Hai người im lặng một lúc, tuy nơi này vừa có một Chúa tể Hắc ám, bây giờ còn một người đang kéo dài hơi tàn, nhưng Lucius và Snape lại cảm thấy kiên định và yên lòng, thậm chí Lucius tự nhiên trao một nụ hôn không hề có ȶìиɦ ɖu͙ƈ với bạn đời nhà mình, dù gặp phải cái gì, đều sẽ đi qua.


Ngay khi ánh sáng trận pháp rốt cuộc sắp tắt, cánh cửa đóng lại đột nhiên “cách” vang lên, rõ ràng bên ngoài đang sử dụng thần chú mở cửa.


Gần như là đồng thời, Lucius trực tiếp dùng thần chú ảo ảnh, Snape xoay người cảnh giác dùng đũa phép chỉ vào cửa, Bế quan Bí thuật bắt đầu vận hành, một đám hình ảnh “chiến đấu với Quirrell muốn trộm Hòn đá Phù thủy rồi Quirrell đột ngột ngã xuống đất” bắt đầu hình thành – nhờ vào “màn biểu diễn” năm đó, cho đến hiện tại toàn bộ giới phù thủy cũng không biết ngoài bậc thầy độc dược Snape còn là một bậc thầy Bế quan Bí thuật, vì phòng ngừa người tới trực tiếp Chiết tâm Trí thuật hoặc cần anh lấy mẫu ký ức, Snape đã chuẩn bị tốt.


“Két—!” Cửa được đẩy ra, rồi một Gryffindor tóc đỏ mắt xanh “ngó” vào, vừa vào cô còn vừa hô to, “Giáo sư Snape, thầy phải cẩn thận, nhược điểm của Fluffy chính là âm nhạc, thầy…”


“Stupefy.” Su vốn không muốn hô lên ngay thế này, nhưng nghĩ con chó ba đầu đang ở trong, cô cũng không biết tình huống cụ thể, nên cô chỉ có thể đánh cuộc mạo hiểm phản ứng Snape một lần, dù sao trong lòng Su, mạng mình mới là quan trọng nhất. Đáng tiếc, không đợi cô nhìn rõ tình thế trong phòng, Snape đã trực tiếp ném một thần chú hôn mê rồi.


“Có lẽ Dumbledore sẽ tới đây ngay.” Snape nhanh chóng nói, vừa nhìn về phía không có bóng người, “Luci, mang cô bé này đi, chuyện này sau rồi nói.”


Rồi, Su trên mặt đấy quỷ dị “biến mất”, cùng lúc đó Snape cảm thấy có một vật thể hơi lạnh nhẹ nhàng cắn lỗ tai anh một cái. Veela ngu ngốc động dục không biết phân biệt! Snape bịt tai mình, cảm thấy một dòng nước nóng đang chảy từ nơi bị cắn vào trong lòng.


Anh vừa cố gắng giảm độ ấm trên mặt, vừa bắt đầu kiểm tr.a ký ức của mình, lát nữa anh còn phải đánh một trận ác liệt.


Ném một thần chú thu nhỏ, Snape nhặt hộp dây chuyền trên mặt đất lên, tính cả cái này thì trong tay họ đã có ba cái, nghĩ vậy, Snape mỉm cười, Chúa tể Hắc ám? Hừ, cả đời này, anh chắc chắn sẽ bảo vệ Malfoy, bảo vệ các rắn nhỏ Slytherin của anh, Slytherin vốn phải là kiêu ngạo, kiểu ngã xuống bụi bặm thì sẽ không thể nào xảy ra.






Truyện liên quan