Chương 7: Carlisle khác
“Sirius, ân, tôi có thể biết số điện thoại của anh không?” Harry nhỏ giọng hỏi.
“Không biết vì sao mà Harry tiên sinh lại sinh ra hứng thú lớn với tôi như vậy.” Sirius nói có chút buồn cười rồi hắn đứng lên bước tới Harry,khom lưng,mặt đối mặt với cậu “Phương pháp khiêu khích của cậu quá cứng ngắc.”
“A. Không.” Harry muốn nhảy dựng lên,cảm giác áp bách như vậy làm cậu xấu hổ, nhất là khuôn mặt của Sirius kia. Nhưng thân thể của Sirius lại không làm cậu thấy vậy, “Đừng hiểu lầm.Sirius, tôi không có.” Harry hung hăng gõ đầu mình, cuống cuồng nói “Không, tôi không có khiêu khích.”
Sirius đứng thẳng lại ngồi đối diện Harry,nhìn thấu cặp mắt to của Harry.Trên mặt Sirius không có biểu tình gì như trước,chỉ có cặp mắt màu xám đậm kia nhìn ra chút cự tuyệt thản nhiên.Thanh âm trầm thấp mang theo một chút lạnh lùng từ trong thanh tuyến truyền ra, “Vậy nói cho tôi biết cậu muốn gì trên người tôi?”
Harry có cảm giác muốn đi tự sát, “Sirius, tin tôi đi,tôi không muốn gì trên người anh cả? Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi.” Harry thề,trừng mắt nhìn Sirius,sự thành thật trong ánh mắt kia bất luận ai cũng không thể bỏ qua. Nhưng bởi vì mở to quá mức làm một ít sương mù dâng lên,khiến cho hình ảnh này không giương cung bạt kiếm như vậy.
Sirius nở nụ cười, tiếng nói có chút dịu đi, “Cậu cho rằng tôi sẽ tin một người mới gặp lần đầu đã kêu tên của tôi ra, luôn miệng nói không biết tôi mà lại là người có hứng thú lớn với nhà tôi sao?” Sirius không phải không sai,hành vi của Harry quả thật làm cho người ta nảy sinh nghi ngờ.
“Xin lỗi, Sirius.” Harry cúi đầu, suy nghĩ phải nói thế nào, “Tôi nghĩ, ưm, thời gian sẽ chứng minh tất cả.Tôi thật sự muốn kết bạn với anh.” Harry có chút mất mác, cậu không được làm Sirius ghét cậu, thậm chí nghi ngờ động cơ của cậu. Nhưng không thể phủ nhận, động cơ của Harry không chỉ đơn thuần là kết bạn.
“Vậy thì.” Sirius nói một nửa, lấy danh thiếp trên bàn trà đưa cho Harry, “Danh thiếp của tôi.”
Nhưng Harry không thể hiểu được hàm nghĩa của danh thiếp, nhưng cậu vẫn là nhận lấy, khi thấy số điện thoại trên mặt, Harry vui vẻ cười, “Sirius, tôi sẽ gọi điện cho anh.”
“Tất nhiên,tôi tin là vậy.” Sirius đứng lên, “Đi thôi.Giữa trưa rồi, tôi không nghĩ sẽ để cậu lại cùng ăn cơm trưa.”
Tuy lời nói của Sirius không có chút hữu hảo nào nhưng Harry là người dẽ quên lời nói của người khác, “Ưm.” Sảng khoái đứng lên, trong mắt hàm chứa ý cười, làm cho Sirius có chút buồn cười nhưng nghi ngờ trong lòng không chút nào giảm.
Dừng lại ở cửa, Harry thấy tâm tình của mình rất tốt, “Tạm biệt, Sirius.” Harry quơ quơ cánh tay nhỏ bé trắng nõn của mình, động tác như vậy có vẻ trẻ con đáng yêu.
Sirius đè đầu Harry, “Đi về cẩn thận một chút.” Rồi nhìn Harry ngồi vào taxi, xoay người, đóng cửa lại.
Trở về khách sạn, Harry cực kì vui vẻ, thấy Sirius ở số 12 quảng trường Grimmauld làm cậu vui vẻ không thôi.
“Cậu Carlisle,con đã về.” Harry kích động đẩy cửa, gọi vào bên trong.
“Đã về.” Thanh âm biếng nhác của Carlisle truyền tới.
Harry chưa từng nghe qua thanh âm như vậy của Carlisle, có chút kỳ quái vì sao tiếng của Carlisle lại như vậy, bởi vì lòng tính tò mò mà cậu theo thanh âm đến bên người Carlisle.
Carlisle nằm ở trên chiếc ghế gần cửa sổ, hai mắt khép hờ,dường như đang hưởng thụ gì đó.Áo tắm trên người dường như hoàn toàn mở rộng nhưng vẫn chẹ lại mậu thịnh dưới thân.Bộ dáng của y hiển nhiên là vừa tắm qua, tóc màu vàng kim ướt đẫm dính trên đầu, có vài sợi tóc nhỏ buông xuống trán, ánh sáng xuyên qua cửa sổ dừng lại trên ngực cơ hồ hoàn toàn rộng mở, giọt nước còn dính trên người y phản xạ lại ánh snág ôn hòa.Vừa mới tắmxong,mùi bạc hà hòa vào không khí làm kẻ khác tim đập dập dồn, hương vị tràn ngập mê người, Harry nuốt nước miếng, sự di chuyển của hầu kết làm mặt Harry có chút đỏ nhưng không thể phủ nhận Carlisle đúng thật là đẹp, đây là lần thứ hai trong ngày cậu thấy được sự xinh đẹp của Carlisle, nhưng tư thái biếng nhác của Carlisle vẫn làm Harry tò mò, “Cậu Carlisle, cậu mệt lắm sao?”
Carlisle có chút lười nhác, “Đúng vậy,có chút mệt mỏi.”
Harry nghiêng đầu, cậu không biết nhiều về vampire, cậu cũng không biết vampire có mệt hay không nhưng cậu nghĩ nghĩ liền chấp nhận câu trả lời của Carlisle, “Vậy nghỉ ngơi đi. Con đi tắm một cái.”
“Harry.” Carlisle gọi cậu lại, “Qua đây.”
Harry nhìn Carlisle,cậu chưa từng nghe qua Carlisle ra lệnh như vậy, nếu là trước kia thì Carlisle sẽ nói là qua đây,được không? Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Harry vẫn đi qua, đứng ở bên người Carlisle, mùi bạc hà càng đậm hơn, “Cậu Carlisle?” Harry không xác định có phải Carlisle nói mớ hay không,bởi vì mắt y vẫn chưa hề mở lên. Nhưng động tác tiếp theo của Carlisle làm cậu phải kinh ngạc.
Carlisle nắm lấy cổ tay của Harry, túm một cái liền kéo cậu vào cái ôm của mình rồi chôn đầu ở gáy cậu, ôm cậu chặt chẽ.
“Cậu Carlisle?” Harry khó hiểu, cậu nhớ rõ trước khi chiến tranh,Hermione cũng ôm cậu như vậy, đó là một loại hơi thở tuyệt vọng.Cậu không thích.Nhưng Carlisle lại khác, Harry không biết chính xác Carlisle làm vậy là có mục đích gì nhưng rất nhanh cậu liền thấy không thoải mái.
Hơi thở ấm áp của Carlisle phả vào cổ Harry làm cho toàn thân run rẩy nhồn nhột.”Nga, cậu Carlisle, nhột quá.” Harry quay đầu đi, “Cậu buông ra được không?”
Carlisle ngẩng đầu lên, nhìn Harry thật gần, thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt Harry, “Hôm nay con gặp ai?”
Harry không quen gần gũi với Carlisle như vậy, điều này làm cho cậu có cảm giác muốn chạy trốn,còn theo bản năng không muốn nói thật với Carlisle, nhưng chạy trốn là hành vi khi con người ta yếu đuối vì thế Harry quay qua bên kia, tránh né ánh mắt của Carlisle, “Không, không có.”
Lời nói của Harry hiển nhiên không đủ để lấy đi sự tín nhiệm của Carlisle đã sống trên đời hơn ba trăm năm.Tay phải của Carlisle dùng sức chế trụ đầu của Harry làm cậu đối diện với mình, “Lặp lại lần nữa.”
Thanh âm của Carlisle vẫn ôn nhu như trước nhưng Hary vẫn cảm thấy Carlisle làm cho cậu có chút không thoải mái, “Con.” Harry vừa mới hé miệng, muốn nói dối tiếp nhưng nhìn cặp mắt màu vàng của Carlisle, như là diều hâu đang nhìn chằm chằm mình,điều này làm cho Harry cảm thấy được nếu cậu lừa y thì cậu sẽ bị xé xác..
Harry theo bản năng muốn thoát khỏi cái nắm tay của y, dùng sức lắc đầu, không có kết quả.”Không, cậu Carlisle. Cậu như vậy làm con không thoải mái. Buông ra.” Thanh âm của Harry có chút run rẩy mà chính cậu cũng không phát hiện.
Carlisle không hỏi nữa, y thả tay lỏng ra, “Khi nào con muốn nói thì nói cho cậu biết,được không?” Carlisle ôn nhu nhìn Harry.
Ánh mắt ôn nhu này làm cho Harry thấy hổ thẹn, cậu theo bản năng gật đầu, lập tức cậu liền ý thức được mình vừa gián tiếp thừa nhận lúc nãy mình quả thật có gặp người khác. Thoát khỏi cái ôm của Carlisle,nhẹ nhàng nói một câu “Con đi tắm.” Harry không giải thích nhiều.
Sau khi Harry bước vào phòng tắm,Carlisle nhìn thoáng qua hướng của Harry, khi Harry bước vào y liên ngửi được hơi thở xa lạ nồng đậm trên người cậu, Carlisle không thể ức chế cảm xúc của mình. Nhắm hai mắt chậm rãi điều chỉnh hô hấp,vẫn nóng nảy hỏi, đương nhiên khi Harry lựa chọn gạt y, bản năng của y muốn bùng nổ. Nhưng khi thấy ánh mắt rụt rè của Harry mang theo tín nhiệm như trước,rút cuộc cũng ức chế được cơn ghen này.
Rất chấp nhất với bạn đời, nếu không có được bạn đời thì sẽ hủy diệt tất cả, đây là nguyên nhân mà nhiều vampire lựa chọn độc thân.Bởi vì họ không phải là người trung thành với Chúa, mà là một ma vương.Thời khắc biến thành vampire liền đi chung với hung ác tàn bạo, cho dù y thuộc chủ nghĩa ăn chay cũng không có cách nào thoát khỏi, không thể gạt bỏ thiên tính của chủng tộc.
Carlisle nhẹ nhàng thở ra một hơi, Harry, chấp nhận anh đi,nhanh nhanh chấp nhận anh đi.Carlisle kêu gọi trong lòng.
Khi Harry ra khỏi phòng tắm, thấy Carlisle đã mặc quần áo xong ngồi trên sô pha xem thế giới động vật, nhưng tâm tư của người này rõ ràng không ở trên TV.
Sau khi trải qua chuyện lúc nãy, Harry không biết nên nói sao với Carlisle, vì thế phủ khăn lên đầu,tóc dưới khăn còn rơi xuống vài giọt nước.Áo tắm trên người có chút lớn, mặc trên người rộng thùng thình,do không thắt kỹ dây lưng bên hông nên chúng ta có thể thấy đủ lõa thể của con mèo nhỏ Harry.
Carlisle chú ý tới Harry, “Qua đây nào Harry. Con mà vậy sẽ cảm lạnh đấy.”
Harry bĩu môi, cậu không thích Carlisle như vậy nhưng mà chân vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Carlisle đứng lên, tự nhiên buộc chặt áo cho Harry,thắt xong rồi cho cậu ngồi lên sô pha,lấy khăn lau tóc thay cậu. Giống như tất cả đều rất tự nhiên, động tác quen thuộc làm Harry cảm thấy y đã từng lau tóc cho người khác. Tận hưởng sự phục vụ của Carlisle, Harry oán giận đủ loại lỗi của Carlisle.
Hôm nay cậu Carlisle nói chuyện với mình không ôn nhu, không nói với mình, Harry, làm sao thế? Cũng không thèm quan tâm mình.Từ hồi sáng đã vậy. Dường như quên mất người đang lau tóc cho mình chính là Carlisle..
Harry cũng quên mất Carlisle đã cho cậu tất cả mà cậu cũng không cần trả lại.
“Ngày mai về nhà, thế nào?” Carlisle phá tan sự im lâng, tất nhiên đối với Harry mà nói cậu hoàn toàn không ý thức được bầu không khí im lặng này, cậu vẫn im lặng phun lửa trong lòng.
“Ngày mai?” Harry nghiêng đầu, “Ân, được. Con cũng nhớ mẹ Esme.” Harry nhếch môi bật cười