Chương 8: Hành trình đến England (hạ)

Carlisle vò đầu Harry, “Để cậu đi lấy máy sấy tóc, cậu nghĩ con mệt rồi,nếu không lau thì ngủ sẽ cảm lạnh.”
“Ân.” Harry gật gật đầu,giọng nói lộ ra chút vuii vẻ.


Tuy Harry không thể nói rõ Carlisle khác biệt thế nào nhưng cậu vẫn thấy y có chút khác,ít nhất ngữ khí của y với mình,chưa từng…mềm mại, cảm giác mát mẻ như làn gió thổi đến của mùa xuân. Mỗi lần mình nghe y nói sẽ làm y hành động không chút do dự,lực khống chế này đúng là làm người ta chán ghét.Nhưng cậu vẫn thích bộ dáng quan tâm của Carlisle với cậu, đây mới là người nhà, không phải sao? Cho nên, bởi vì y là người nhà của mình, Harry quyết định tha thứ cho Carlisle,không biết khi nào thì nâng cao được lực khống chế của mình đây.


“Giờ cơm chiều cậu sẽ gọi con.” Carlisle nhìn Harry nằm trên giường, cậu chỉ lộ ra hai cái tay nhỏ bé ôm chặt cái cặp, buồn bã hỏi, “Con xác định bây giờ chưa muốn ăn?Cậu khẳng định giữa trưa con chưa ăn cơm.”


Harry gật đầu, “Con không có đói, cậu Carlisle.” Harry có chút mơ màng, thanh âm dính dính,mềm mềm.
Khiến cho Carlisle trong lo lắng không khỏi yên tâm, cưng chiều vỗ vỗ bụng nhỏ của cậu, “Ngủ đi.”


Do vampire không cần phải ngủ, Carlisle rất thích nhìn Harry lúc ngủ, nhất là bộ dáng cậu vừa mới tỉnh ngủ, trong mơ hồ mang theo điểm đáng yêu, khuôn mặt phấn phác nhỏ nhắn lộ ra mạnh khỏe của cậu, rất là mê người.


Carlisle từ lâu đã không còn đỏ mặt thấy bộ dáng của Harry cũng có chút hâm mộ, không đủ nhẫn tâm chuyển biến cậu. Nhưng mà khi chuyển biến, nếu là bạn đời nhận định thì tự nhiên sẽ không có lý dó buông tha. Biểu tình ôn hòa của Carlisle dần trở nên kiên định,không phải đã sớm quyết định rồi sao, sao lại dao động như thế.


available on google playdownload on app store


Nhìn Harry ngủ say, Carlisle lại nhu hòa, lấy tay sờ sờ mặt Harry, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nói một câu dịu dàng, “Ngủ đi.”
Nhưng vô luận Carlisle thông minh thế nào thì y cũng chưa từng nghĩ đến sau khi hôn, Harry lại nói ra một cái tên, “Sirius.”
oOo


“Esme, Carlisle và Harry sẽ trở về nhanh thôi.Chúng ta có cần mở tiệc hoan nghênh chút hay không?” Alice kéo tay Esme,vui vẻ nói.
“Nga, Alice, nếu con muốn thì làm đi. Dù sao cũng không hề gì với Carlisle.” Esme suy nghĩ trong chớp mắt, “Nhưng mẹ nghĩ Harry sẽ thích.”


“Nga,mẹ Esme thiên vị Harry.” Alice ra vẻ tức giận làm nũng.
Esme cưng chiều gõ đầu Alice, “Đi thôi, con muốn làm gì cũng được nhưng nhớ rõ,không được dọa tiểu Harry.” Esme cười cười,tiếp tục đọc sách.


Alice nhìn Esme đang rất vui, “Con cũng không đoán được là mẹ đang đọc sách,chuyện này không giống bình thường.”


“Nga, Alice, con có biết là các con đều rất tự lập không?” Esme thở dài nhưng sau một giây lại bừng bừng đắc ý, cô khép sách lại, đưa nhãn cho Alice xem, “Mẹ nghĩ mẹ cần nên học làm sao để làm một người mẹ tốt. Nói thật, mẹ có chút hồi hộp.”


Alice nghịch ngợm cười, “Tin con đi, Esme, Harry rất yêu mẹ. Em ấy rất cần mẹ.”


Esme cảm kích nhìn Alice, tiếng Jasper truyền đến, Alice cười với Esme rồi chạy ra cùng Jasper đi tìm Rosalie và Emmett bàn bạc chuyện mở tiệc. Đương nhiên, Edward đang du đãng ở trong rừng. Nói thật, đứa nhỏ này có điểm quái gở.Esme thở dài, hy vọng Harry không muốn giống Edward là tốt rồi.


Nhớ tới bộ dáng Harry ở trong lòng mình, Esme lại dụng công đọc tiếp, 《Làm sao để trở thành một người mẹ tốt —— Stepmother》.
Sau tám giờ, Harry tới sân bay lần nữa, ngồi trong xe Edward, Harry có chút khổ sở sầu mi.
“Harry. Không thoải mái sao?” Thanh âm mềm nhẹ của Carlisle vang bên tai Harry.


Harry nhìn thoáng qua Carlisle ngồi ở ghế sau chung với cậu, “Carlisle, con không muốn Edward nghe được suy nghĩ của con.” Tiếng nói có chút buồn bực còn mang theo vài tính trẻ con chưa bỏ đi.


“Ân, Harry, chuyện này thì cậu cũng không có cách.” Carlisle cười khổ, sống với Edward hơn trăm năm rồi,cũng đã sớm trở thành thói quen của mình.


“Hắc, Harry, em có thể không nghĩ gì trước mặt anh hay em chú ý tìm chỗ nào đó xa xa anh chút là được rồi.Anh sẽ nghe không thấy.” Edward đùa giỡn, “Nhưng e rằng là phải cách xa 100 mét đấy, đủ chứ? Ha ha.”


“Edward, đừng có mơ tôi gọi anh là anh trai.” Harry căm giận nói, “Tôi nhớ mẹ Esme có nói qua anh vĩnh viễn chỉ có 17 tuổi. Qua một năm nữa thì tôi chính là anh trai của anh.”
“Đúng vậy, đến lúc đó thì em đã già hơn anh rồi.” Edward dường như rất thích nhìn bộ dáng xù lông của Harry.


“Hừ.” Harry hừ một tiếng, quay đầu, không thèm nhìn Edward và Carlisle đang ngồi cười trộm.
“A! Hoan nghênh tiểu bảo bối Harry đáng yêu của chúng ta đã về nhà.” Alice cố ý dùng âm thanh bay bổng.


Mặt Harry có chút đỏ, cậu không hề nghĩ tới nhóm Cullen sẽ mừng mình về, còn vì thế mà tổ chức tiệc cho cậu, cậu rất vui vẻ, thậm chí còn muốn khóc. Nhưng mà tiếng nói của Alice đã đánh vỡ tâm tình tốt của cậu.Harry có chút xấu hổ đỏ mặt. Nhẹ giọng nói thầm một câu, “Người ta không phải con nít.”


Carlisle ôm vai Harry, đưa cậu vào nhà, “Có lẽ nên cho nhân vật chính bé nhỏ của chúng ta nghỉ ngơi một chút nhỉ.”


“Nga, được rồi, Carlisle.” Alice quay lại nhìn Harry, “Tiểu Harry đáng yêu, buổi tối mở tiệc đó, đến lúc đó thì không được chạy.” Alice hướng Carlisle trát trát nhãn tình, con đang cho cha mặt mũi đó nhé.


Carlisle gật đầu với nó, bất đắc dĩ nhìn Esme rồi đem Harry bên ngoài giao cho Esme để hóa giải sự nhung nhớ mẹ của người trong lòng này.
“Nga, Harry. Xem ra London rất tốt.Sắc mặt của con đã tốt hơn nhiều so với mấy hôm trườc.” Esme ôm Harry.


Nhắc tới London, Harry không khỏi nghĩ tới Sirius, suy nghĩ tuy chỉ lướt qua trong đầu nhưng vẫn bị Edward nắm được, Edward nhướng mày nhìn Carlisle.Ánh mắt hai người chạm vào nhau, rồi Carlisle liền hiểu ý của Edward,nở nụ cười với anh.
Harry ôm Esme, “Mẹ Esme, con nhớ mọi người.”


Cái ôm của Esme dường như đưa đến cho Harry một dũng khí rất lớn.Lúc Harry đang ngồi trong bồn tắm lớn ở phòng Carlisle,nước nóng làm cậu chậm rãi giải ra một thân mệt nhọc.Harry có chút đăm chiêu nhìn lên vách tường.


Thay quần áo ở nhà xong, Harry đi xuống dưới lầu, Alice vẫn còn đang trang trí nhà cửa,cả biệt thự đều náo nhiệt đông vui.
Harry hít sâu một hơi, đến bên người Carlisle, “Cậu Carlisle.” Harry nhẹ nhàng gọi.


Carlisle đang ngồi trên sô pha nhìn bọn nhỏ chơi đùa ầm ĩ, “Harry, xuống đây nhanh vậy.” Nụ cười ấm áp của Carlisle luôn dễ dàng làm Harry cảm động.


“Ân. Con thấy bây giờ nói chuyện này thật là không thích hợp.” Harry nhìn Carlisle, “Nhưng nếu mà bây giờ con không nói thì con sẽ không còn can đảm để nói nữa.”
Carlise nghi hoặc nhìn Harry,không chen vào.


“Con muốn nói cho mọi người chuyện của con.” Harry dường như dùng hết khí lực mới nói ra được những lời này rồi nhìn Carlisle đang ngẩn người.


“Tất nhiên là có thể.Con có xác định là con muốn không? Cậu không muốn tạo gánh nặng cho con, Harry.” Carlisle giải thích với Harry “Con có thể nói sau mà” nhưng trong lời nói vẫn ẩn ẩn một tia cường thế, “Vô luận thế nào con cũng muốn nói ra?”.
Harry gật đầu.


Carlisle nhìn Esme và mấy đứa nhỏ đã dừng lại, “Vậy thì ngồi xuống đi. Harry có chuyệm muốn nói với mọi người.”


Hành động đầu tiên chính là Alice, nó ngồi đối diện Harry, mấy người khác cũng ngồi xuống theo thứ tự. Mà Esme lại ngồi kế bên Harry, nắm chặt tay cậu.Carlisle là người đứng xa Harry nhất, mặt đối mặt với cậu, nhìn hành động của Harry.


Harry nhìn Carlisle hy vọng y ngồi kế mình nhưng Carlisle vẫn không động đậy. Harry lại khẩn cầu nhìn Carlisle,nhưng Carlisle vẫn không động đậy chỉ gật đầu với cậu, ý bảo cậu có thể bắt đầu.


Harry cảm giác được tay của Esme nắm chặt hơn, cười chua xót với Esme, mình không thích Carlisle như vậy.
“Ân.Con nói đây.” Harry dừng một chút nhưng giọng nói căng thẳng và sợ hãi hoàn toàn biểu lộ, “Con không biết làm sao mà con đến đây được.”


Harry không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của nhóm Cullen, nhất là Carlisle.Cậu biết y có điều bất mãn với mình khi ở London nhưng cậu không hề nghĩ Carlisle sẽ chán ghét cậu.


“Con là người Anh.Ưm…Con không quá giống người thường.Con có thể làm cho đồ vật lay động còn có thể khống chế một ít đồ vật tự do động đậy.” Harry dừng lại.
Alice tràn ngập hứng thú với những điều Harry nói nhưng nó không cắt ngang cậu.


“Lúc trước,con sống ở nhà dì. Dượng đem con.” Harry dừng lại, thanh âm nghẹn ngào, “Đem con nhốt trong tủ chén.Họ chán ghét con hoặc có thể nói là hận con.” Tiếng nói của Harry ngày càng trầm, “Nói con là quái vật vì con không giống người bình thường. Hơn nữa,họ không cho con ăn no, luôn cho rằng con nợ họ vì con không phải con của họ.”


Harry nuốt nước miếng giảm bới sự căng thẳng của mình.


“Lúc còn nhỏ,con luôn làm việc nhà. Anh họ vẫn luôn bắt nạt con. Con không có bạn.Cho dù đi học thì anh họ cũng không cho họ kết bạn với con.” Harry nghẹn ngào dừng lại, cậu khaát vọng giọng nói động viên ấm áp của Carlisle nhưng mà không có.


Esme thấy Harry khổ sở, ôm cậu vào lòng.Một mảnh yên lặng như trước.
“Cứ vậy, qua mười một năm.”






Truyện liên quan