Chương 108: Đưa thịt nhầm miệng sói (5)
Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, quan tâm nói: “Sao vậy, em không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua hả?”
Hùng Cách Cách gật đầu, trả lời thành khẩn: “Không nhớ rõ gì hết.” Sau mỗi lần cô uống rượu thì đều mất đi “chút xíu” trí nhớ.
Lông mày Phó Khương nhíu lại, nói: “Vì phòng ngừa ăn trộm nên anh đã gắn camera nhỏ ở những vị trí bí mật trong nhà. Em có muốn xem thử không?”
Hùng Cách Cách mờ mịt nhìn Phó Khương.
Phó Khương đứng lên, đi thẳng tới trước máy vi tính, gõ click mấy cái sau đó bảo Hùng Cách Cách lại xem.
Hùng Cách Cách trợn mắt há mồm nhìn Phó Khương, nói lắp: “Anh... Anh có thể mặc quần áo vào trước hay không?”
Phó Khương trực tiếp trả lời: “Không phải em cũng không mặc đó sao?”
Hùng Cách Cách đột nhiên bộc phát, quát: “Đây là phòng của tôi!”
Phó Khương nhướng mắt, làm ra vẻ vô tội, ý bảo cô nhìn cho rõ ràng cách bày trí xung quanh.
Hùng Cách Cách lại nhức đầu. Căn phòng này lại là phòng của Phó Khương. Bi thương quá, ông trời hung hăng đạp cô một đạp, mà con mẹ nó lại còn đạp vào tim của cô!
Trong mắt Phó Khương lóe lên ánh sáng vui sướng, khóe môi chậm rãi nhếch cười, ngay sau đó lập tức khôi phục lại sắc mặt lạnh nhạt. Anh mang máy tính lại giường để Hùng Cách Cách xem cận cảnh.
Đột nhiên tim của Hùng Cách Cách đập liên hồi. Không biết là vì Phó Khương hay là vì thứ mà mình sắp thấy nữa.
Ông trời ơi, anh ta không thể mặc vào một cái qυầи ɭót nhỏ rồi sau đó mới lắc lư trước mặt cô được sao? Có cần phải bắt cô vừa mới tỉnh dậy mà đã phải chịu đựng khiêu khích như thế không? Cô không muốn xem, thật sự không muốn xem! Nhưng lại không quản được hai con mắt của mình! Lúc này cô cực kì oán hận tâm hồn bỉ ổi và con mắt thích dòm ngó trai đẹp của mình!
Hùng Cách Cách, mạnh mẽ lên! Gào khóc... oa …oa... Hùng Cách Cách chưa tạo ra được khí thế thì bờ vai đã sụp xuống thỏa hiệp. Thôi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, coi như là xem cho có đi. Hùng Cách Cách tin tưởng sự thật chỉ có một và nó sẽ xuất hiện trong đoạn phim này. Đến lúc đó, ai phải ai trái, xem là biết!
Sau khi đoạn phim được mở ra, thì hình ảnh đầu tiên chính là trong phòng khách.
Bởi vì camera có chức năng quay ban đêm nên mọi cử động của bọn họ đều được ghi lại hết sức rõ ràng.
Hùng Cách Cách nhìn thấy mình đang bò trên sàn nhà, đầu tiên là mò được chân của Tô Hàng, sau đó lại vân vê mặt của Phó Bạc Yến, cuối cùng cô cõng Phó Khương, cười ɖâʍ đãng rồi nửa cõng nửa kéo anh lên lầu hai. Mà nụ cười bỉ ổi của Hùng Cách Cách cũng được camera ghi lại một cách rõ ràng. Coi như không biết suy nghĩ của cô nhưng chỉ cần nhìn nét mặt thì cũng đủ biết kế tiếp cô sẽ làm gì.
Hùng Cách Cách che mặt nhưng ló mắt nhìn chằm chằm màn hình, dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Có camera ở trong phòng không?”
Phó Khương nhíu mày hỏi: “Em còn muốn xem quá trình nữa sao?”
Mặt của Hùng Cách Cách đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, không phải, tôi chỉ hỏi thôi mà.” Má ơi, quá khiêu chiến năng lực chịu đựng của cô rồi.
Phó Khương ôm Hùng Cách Cách vào lòng, giọng điệu than thở nói: “Việc đã đến nước này rồi nhưng anh cũng không oán hận em. Về sau, chỉ cần em đối xử toàn tâm toàn ý với anh là được. Giữa chúng ta, em vĩnh viễn là ‘tổng công xinh đẹp’!”
Hùng Cách Cách có chút cảm động. Cô ngẩng đầu nhìn mặt của Phó Khương, mũi cay xè, hỏi anh: “Nếu như bây giờ em nói xin lỗi thì còn có tác dụng không?”
Phó Khương lắc đầu nói: “Anh không chấp nhận lời xin lỗi.”
Hùng Cách Cách lại hỏi tiếp: “Vậy em có thể khóc không?”
Phó Khương vuốt đầu Hùng Cách Cách: “Anh khóc trước, sau đó em khóc cùng anh đi.”
Hùng Cách Cách lập tức lắc đầu, dùng thái độ kiên quyết nói: “Em không khóc, anh cũng đừng khóc!” Nếu như Phó Khương gào khóc nhất định sẽ kinh động tới Phó Bạc Yến và Tô Hàng ở lầu dưới, đến lúc đó thì mọi chuyện càng không dễ giải quyết. Hiện tại cô chỉ muốn tìm một chỗ, đào hố, sau đó...nhảy xuống! Không phải là muốn chôn sống mình mà là để nghĩ cách xuyên về tối hôm qua. Cô muốn không uống rượu, cô muốn tinh thần phấn chấn, cô muốn kéo Tô Hàng, kéo lên lầu, đẩy ngã ra và….. Ai ya... Mọi việc đều không như cô mong muốn. Rõ ràng cô đã đồng ý làm bạn gái Tô Hàng nhưng lại trêu chọc Phó Khương, kết cục này, sao lại rối như vậy? Nếu như... Cô nói là nếu như, nếu như tối hôm qua người cô kéo lên lầu không phải Phó Khương mà là Phó Bạc Yến thì có lẽ kết cục sẽ tốt hơn một chút. Dù sao, Tô Hàng và Phó Bạc Yến cũng là anh em, cùng lắm thì hai người cũng đánh nhau một trận mà thôi. Nhưng bây giờ cô lại cưỡng hϊế͙p͙ chú ruột của Tô Hàng, thật là đầu đau muốn nứt! A! A! Không được, cô phải suy nghĩ, phải tìm ra cách nào đó để giải quyết cục phiền toái cực lớn Phó Khương này mới được.
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách lúc thì cau mày, lúc thì rối rắm, lúc thì do dự, trong lòng anh hiểu rõ, liền nhịn cười, nhíu mày hỏi: “Hùng Cách Cách, có phải em đang nghĩ làm sao để bỏ rơi anh không?”
Hùng Cách Cách hoảng hốt, vội vàng lên tiếng phủ nhận, nói: “Làm sao có thể như vậy được?” Tại sao anh ta lại thông minh như vậy? Không được! Tuyệt đối không thể để Phó Khương nghi ngờ. Nếu không thì cô khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Phó Khương vừa dùng tay vuốt sống lưng cứng ngắc của Hùng Cách Cách, vừa chậm rãi nói: “Hùng Cách Cách, em đã từng nghĩ đến tại sao mỗi lần em say rượu thì đều sàm sỡ anh chưa?”
Hùng Cách Cách sợ hết hồn: “Có sao?!”
Phó Khương vỗ vỗ lưng cô, tiếp tục nói: “Có hay không thì em tự nghĩ đi. Vốn anh không hiểu tại sao, nhưng bây giờ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.”
Hùng Cách Cách không phát hiện ra bây giờ ý nghĩ của cô đã Phó Khương dẫn dắt, cô dò hỏi: “Anh nghĩ thông suốt cái gì vậy?”
Phó Khương trả lời: “Lần thứ nhất sau khi em uống rượu say, sau đó em đùa giỡn điên khùng trói tay chân anh vào giường để sàm sỡ; ngày hôm qua em lại uống rượu, sau đó đùa giỡn điên khùng, kéo anh lên lầu hai làm chuyện bất chính. Mới đầu anh nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không hiểu tại sao lại là anh? Nhưng mới vừa rồi, lúc xem đoạn phim kia thì anh đột nhiên hiểu được nguyên do trong đó.” Trong ánh mắt Hùng Cách Cách ánh lên sự chờ đợi, Phó Khương dừng lại một chút, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: “Bởi vì, em yêu anh!”
Hùng Cách Cách hít vào một hơi, trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi lại: “Em yêu anh sao?”
Phó Khương khẳng định, gật đầu nói: “Đúng là em yêu anh. Nếu không tại sao tối hôm qua em không kéo Phó Bạc Yến? Không kéo Tô Hàng? Mọi người đều nói uống rượu say thì mới nói ra lời thật lòng, em chính cô gái như thế. Hùng Cách Cách, em hãy thừa nhận rằng em yêu anh đi.”
Ánh mắt Hùng Cách Cách ngây ngốc nhìn Phó Khương, hoàn toàn ngu người. Tại sao Bảo Nhi và Phó Khương đều nói người trong lòng cô là Phó Khương? Chẳng lẽ cô thật sự thích Phó Khương sao, thích anh hài hước, thích cách anh nhạo báng, thích thái độ làm người của anh hay là thích anh có thể điên điên khùng khùng tùy ý làm những chuyện mình thích?
Nhưng người trong lòng cô là Tô Hàng mà!
Tô Hàng đã vì cô mà trả giá nhiều như vậy. Anh đút cô uống thuốc, anh gác đêm cho cô, anh thức đêm vẽ manga vì cô, anh vì cô vượt đèn đỏ, anh vì cô mà đánh cảnh sát giao thông! Tô Hàng là một thanh niên kiêu ngạo nhưng lại vì cô mà làm nhiều điều như vậy, làm sao trong lòng cô không thể có anh được chứ?!
Nhưng mà... Có lẽ... Ở trong lòng cô thật sự còn có Phó Khương?
Hùng Cách Cách ngớ người. Cô không tin mình là một cô gái hay do dự vậy mà khi đụng đến vấn đề tình cảm thì thường do dự rối ren.
Hùng Cách Cách không biết nên tin tưởng ai! Chính cô cũng không hiểu rõ tình cảm của mình nữa. Tất cả đều rối rắm.
Phó Khương thong thả đứng dậy, không kiêng dè thể hiện thân thể đầy quyến rũ của mình trước mặt Hùng Cách Cách.
Anh nhấc đôi chân thon dài đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói cho Hùng Cách Cách một đả kích cuối cùng. Anh nói: “Việc đã đến nước này rồi mà em vẫn không muốn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình thì anh cũng không còn lời nào để nói nữa. Chuyện này anh không giận em, em cũng không cần nhắc đến nữa. Anh không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của em và Tô Hàng.” Anh dừng lại trước cửa, xoa trán, cười giễu cợt, nói:“Haizz... Tình cảm? Hùng Cách Cách, tốt nhất là em nên nhanh chóng nhìn rõ tình cảm của mình đi, không nên hại người hại mình. Dù thế nào thì Tô Hàng cũng gọi anh một tiếng chú. Nếu như em không yêu nó thì hãy rời khỏi nó đi.” Phó Khương quay đầu lại, nhìn Hùng Cách Cách nói tiếp: “Nếu em yêu anh thì anh sẽ bảo vệ em cả đời.” Sau đó anh mở cửa bước vào phòng vệ sinh. Anh để cho Hùng Cách Cách có không gian để suy nghĩ. Cô gái này, mặc dù nhìn thì có vẻ không có chủ kiến nhưng lại rất cố chấp. Anh chỉ có thể nói suy nghĩ của mình cho cô biết, không thể ép buột mà chỉ có thể dẫn dắt cô. Hùng Cách Cách không ngu ngốc, chẳng qua là dễ dàng bị người khác ảnh hưởng đến tâm tình mà thôi. Anh muốn làm cho Hùng Cách Cách tự hiểu ra, người trong lòng cô chính là anh!
Lúc này sự nghiêm túc của Phó Khương lại khiến cho Hùng Cách Cách giật mình.
Cô đã làm anh tổn thương sao? Cô u mê ngu ngốc nên làm tổn thương tình cảm của anh sao? Phó Khương thích cô nhưng cô có thể đáp trả cho anh cái gì? Tối hôm qua, cô còn lầm tưởng Phó Khương là Tô Hàng, lôi người ta lên lầu, trực tiếp xô ngã rồi XXOO. Vậy mà Phó Khương còn lầm tưởng cô muốn tốt cho anh, muốn giúp anh lấy lại sự oai hùng của đàn ông, vì vậy còn cảm kích cô. Cô... Cô... Cô thật sự có lỗi với anh!
Khi trong phòng rửa mặt truyền ra tiếng nước chảy thì Hùng Cách Cách cũng nhanh chóng nhặt quần áo của mình lên, như một làn khói chạy về phòng mình, dùng sức đóng cửa phòng lại giống như ngoài cửa có thú dữ làm cho cô hoảng sợ!
Cô dựa vào cửa mà thở hổn hển.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào? Cô nên làm gì đây?
Rối rắm, rối rắm, thật là rối rắm quá đi.
Nếu để cho Tô Hàng biết hành động của cô tối hôm qua thì có giết cô hay không? Nếu để cho Phó Khương biết người cô muốn đè tối qua là Tô Hàng thì anh có hùng hổ ghen tuông, trực tiếp giết người hủy xác không?!
Trái đất quá nguy hiểm rồi, cô muốn đến sao Hỏa cho yên.
Haizz.. Tình cảm thật sự là một cái lưới lớn, trốn không thoát, trốn không được, chỉ có thể ch.ết trong đó mà thôi.
Đối mặt với quan hệ hỗn loạn này, nên yêu hay là không yêu đây?
Hùng Cách Cách thẫn thờ.
Cô thích Tô Hàng, đây là sự thật. Nếu không thì cô cũng sẽ không làm ra tất cả những chuyện này, muốn dâng hiến cho anh. Nhưng mà Phó Khương lại nói rất có lý, khiến cô không thể phản bác. Tuy vậy cô lại loáng thoáng cảm thấy mọi chuyện không phải chỉ có như thế, không đơn giản như những lời Phó Khương đã nói.
Ai ya... Cái quan hệ nhập nhằng ch.ết tiệt này!
Cô phải lựa chọn như thế nào đây?
Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!