Chương 109: Thì ra mình chính là kẻ ngốc! (1)
Sau khi Hùng Cách Cách tắm rửa sạch sẽ, hít thở sâu lấy lại tinh thần, cô run run từng bước thò đầu ra cầu thang để chuẩn bị chuồn êm.
Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, như mặt hồ không gợn sóng, tiếp tục nấu điểm tâm cho mọi người...Nhưng thật ra cô đã đánh giá quá cao khả năng diễn xuất của mình.
Lúc xuống tới phòng khách cô nhìn thấy Phó Bạc Yến cùng Tô Hàng vừa tỉnh lại thì quả tim trong lòng ngực cô lại đánh liên hồi!
Cô cảm thấy đầu mình giờ như đầu gỗ, chẳng suy nghĩ được gì ra hồn. Giờ cô chỉ muốn co chân chạy khỏi cái biệt thự này, chạy trốn đến nơi không còn một bóng người.
Phó Bạc Yến vuốt vuốt cái cổ, uốn thân, chật vật từ dưới đất bò dậy. Anh nhìn về bóng lưng Hùng Cách Cách, nghi ngờ tự hỏi: “Cô ta bị làm sao ấy nhỉ?”
Tô Hàng cũng xoa xoa đầu, choáng váng đứng dậy hỏi: “Này, Hùng Cách Cách! Em định đi làm chuyện gì đấy?”
Hùng Cách Cách tiến lên một bước, quơ đại cây kéo sắt, cắt cụp cắt cụp tỉa chỉnh sửa cây cảnh. Cây kéo trong tay quơ tới nơi nào thì nơi đó trở nên trụi lủi, tàn phá phong cảnh một cách dã man.
Phó Khương đứng trong bếp nhìn ra thấy hành động chật vật của Hùng Cách Cách thì không khỏi nhếch miệng cười. Tâm trạng của anh rất tốt. Đây chính là cảm giác thoải mái sau khi được thoã mãn... Anh tự pha cho mình một ly cà phê thơm phức, bưng ra phòng khách. Anh vừa thưởng thức cà phê vừa ngắm bộ dạng buồn cười của Hùng Cách Cách rồi lại nhớ đến bộ dáng điên cuồng của cô tối qua. Bảo bối của anh quả thật rất nhiệt tình nha!
Tô Hàng nhìn nhìn thấy thân hình nhẹ nhàng khoan khoái của Phó Khương rồi nhìn lại bộ dạng thảm hại của bản thân và Phó Bạc Yến, trong đầu anh có một tia suy nghĩ xẹt qua. Anh cảm thấy lo lắng nhưng cũng không hiểu rõ tại sao lại lo lắng.
Phó Bạc Yến nhìn thấy Hùng Cách Cách chỉnh sửa cây cảnh thành hình thù kỳ quái, anh xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ ngợi nói: “Tửu lượng của anh không tệ nhưng sao lại ngủ mê man tới sáng vậy nhỉ?”
Tô Hàng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Khương.
Phó Khương bình tĩnh, hí mắt cười nói: “Bây giờ có thể tỉnh lại cũng không tệ rồi. Tối hôm qua, chúng ta đều uống đến quắc cần câu.” Phó Bạc Yến muốn Phó Khương thừa nhận tối qua chú ấy đã bỏ thuốc vào rượu. Haizz! Làm sao có khả năng đó được?
Chú ấy làm sao có thể bỏ thuốc vào rượu của bọn họ được? Làm sao chú ấy thừa nhận chính mình ra tay được? Cái vấn đề này cần phải tỉ mỉ suy nghĩ, từ từ suy đoán. Lòng người quả khó hiểu, hai con sói con muốn học vẫn còn phải học rất nhiều nha.
Phó Khương đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Hùng Cách Cách liều mạng quơ múa kéo sắt loạn xạ thì chậm rãi cười nhàn nhã. Xem ra, tối hôm qua cô không mệt nha. Người học qua võ thuật thì có thể lực thật là tốt à.
Tô Hàng đi tới phía trước cửa sổ, bất mãn trừng mắt nhìn Phó Khương, cau mày, ghét bỏ, công kích nói: “Chú không cười ɖâʍ đãng như thế được không? Nhất là khi chú đang ngó bạn gái của cháu!”
Phó Khương cười ha ha, lại gần Tô Hàng, ghé vào lỗ tai anh nói: “Tiểu Hàng Hàng, tối hôm qua trong mơ chú thấy Hùng Cách Cách nói với chú rằng cô ấy yêu chú.”
Thân người Tô Hàng khẽ run lên, anh có cảm giác xấu nhưng không dám suy nghĩ cùng cạn vì sợ mình sẽ đào bới ra một quả bom nguyên tử. Anh cố gắng điều chỉnh ý nghĩ của mình, nặn ra vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nói: “Nằm mơ mà cũng mơ vô sỉ vậy à!”
Phó Khương vỗ vỗ bả vai Tô Hàng, ý vị sâu xa nói: “Tiểu Hàng Hàng, có thể sau này cháu mới phát hiện ra hai chữ “vô sỉ” cũng không đủ để hình dung về chú. Nói xong anh bay về phía Hùng Cách Cách. Chính xác là bay nha, vì anh đang phiêu.(Một cảm giác rất Yomost nha!)
Tô Hàng mắng: “Cái người này sao lại là chú của anh em mình nhỉ? Chú ấy giống người bị đột biến thành quái vật rồi. Chú ấy chẳng biết đến lễ nghĩa, liêm sỉ gì cả!”
Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng của Phó Khương, trầm giọng nói: “Tô Hàng, chớ xem thường chú ấy. Trong nhà chúng ta, chú ấy là người hành động tùy tiện nhất.” Nhàn nhạt liếc Tô Hàng một cái, anh nói tiếp: “Nói một cách khác, chú út chính là loại người để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào hết.” Phó Bạc Yến muốn nhắc nhở Tô Hàng, cũng là nhắc nhở chính mình. Sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, anh nhạy cảm phát hiện, Phó Khương và Hùng Cách Cách có vẻ gì là lạ. Cái cảm giác này làm cho anh hết sức lo lắng, giống như đã xảy ra một chuyện gì rất nghiêm trọng nhưng anh không chắc được. Điều đó không có nghĩa là anh không biết mà là... không thể tin được!
Tâm trạng Tô Hàng bất ổn, ghen tuông sôi trào. Anh cau mày đẩy cửa sổ ra nói với Hùng Cách Cách: “Hùng Cách Cách, em vào nhà nấu cơm đi!” Anh muốn đem cô đặt bên cạnh mình vậy mới có thể yên tâm.
Thân người Hùng Cách Cách cứng đờ, vừa mới xoay người, lại phát hiện Phó Khương đứng ở phía sau lưng, nhìn cô ở đấy phát tiết.
Phó Khương nói: “Ồ, chỉnh sửa không tệ, càng ngày càng có kỹ thuật tỉa cành trừu tượng rồi.”
Hùng Cách Cách khóe miệng co giật hai cái, sau đó khom lưng, vòng qua người Phó Khương chạy đâm đầu vào phòng bếp, lách ca lách cách bận rộn.
Con ngươi Phó Khương lóe sáng, cũng quay người lại, đi vào nhà bếp. Hùng Cách Cách à, em có thể ẩn núp, nhưng em nhất định trốn không khỏi anh được!
Tô Hàng thấy Phó Khương tựa như một khối cao su lưu hoá đường, Hùng Cách Cách đi tới chỗ nào chú ấy cũng theo tới chỗ đó, trong lòng phát hỏa, trước Phó Khương một bước anh vọt vào phòng bếp, hướng về phía Hùng Cách Cách nói to: “Để anh giúp em!”
Một tiếng “bốp” vang lên, cái dĩa thuỷ tinh trong tay Hùng Cách Cách rơi xuống đất, văng miễng ra đầy sàn nhà.
Hùng Cách Cách thầm nói: Mình đúng là không có làm chuyện gì phạm pháp nhưng rõ ràng mình không có khiếu vụng trộm nha, thật thấy có lỗi với lương tâm quá!
Thật ra nếu như lúc này Tô Hàng hét lớn, chất vấn cô rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với anh? Cô nhất định nhận tội hết!
Tô Hàng tiến lên một bước, chụp lấy tay Hùng Cách Cách hỏi: “Sao em không cẩn thận vậy?”
Hùng Cách Cách cười khan nói: “Tại...tại anh đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật mình.”
Tô Hàng muốn sờ mặt Hùng Cách Cách, cô lại mất tự nhiên lách mình trốn. Cô cần yên lặng một chút, tốt nhất không nên tiếp xúc với ai trong một lát để lấy lại tinh thần.
Tô Hàng cau mày, trực tiếp hỏi: “Em né tránh anh sao?”
Hùng Cách Cách vội vàng lắc đầu: “Đâu có...”
Ánh mắt Tô Hàng cương quyết, tiếp tục ép hỏi: “Em có chuyện gạt anh phải không?!”
Hùng Cách Cách muốn lắc đầu, lại cảm thấy cổ của mình trở nên cứng ngắc lạ thường. Cô nắm chặt nắm tay, thẳng vào nhìn Tô Hàng, nội tâm hết sức giùng giằng thống khổ. Rốt cuộc có nên nói hay không đây?! Nói là một đao thọt ch.ết, không nói là hai đao thọt ch.ết. Dường như khác biệt cũng không lớn lắm!
Lòng của Tô Hàng khẽ run lên, chợt muốn lảng tránh chuyện này. Anh hất tay Hùng Cách Cách ra, nói: “Thôi đừng ở đây nói nhảm nữa! Nấu cơm nhanh đi, anh sắp ch.ết đói rồi!”
Hùng Cách Cách cắn răng, dùng sức nắm tay Tô Hàng tay, vội vàng nói: “Tôi... “
Tô Hàng lần nữa phủi tay Hùng Cách Cách ra, quát: “Dài dòng! Anh không ăn nữa!” Xoay người, anh chạy ra ngoài.
Hùng Cách Cách nhanh chân liền đuổi theo. Nhưng không cẩn thận, chân đạp lên miễng thủy tinh, đau đến ra mồ hôi. Cô lại chẳng bận tâm mà ra sức đuổi theo. Có mấy lời nếu cô không nói ra thì kìm nén thật là khó chịu! Cô không muốn giấu Tô Hàng chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ là mơ hồ không biết thời điểm nào thích hợp để nói. Cô cũng rất mâu thuẫn, không biết phải nói gì mới phải. Trước mắt, cô chỉ có một ý tưởng, đó chính là ôm chặt Tô Hàng, không để cho anh đi. Sau đó, cô cần suy nghĩ thêm một chút, rốt cuộc tiếp theo nên làm thế nào?
Dưới sàn nhà, chân Hùng Cách Cách ra máu đỏ tươi.
Phó Khương là người đầu tiên phát hiện Hùng Cách Cách bị thương.
Anh đưa tay ôm nhấc Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách la lên: “Anh thả tôi xuống đi!”
Tô Hàng quay đầu lại, quát: “Chú thả cô ấy xuống ngay!”
Phó Khương trầm giọng nói: “Tô Hàng, mắt cháu bị mù sao? Không nhìn thấy chân cô ấy bị thương sao?”
Tô Hàng lúc này mới chú ý, chân Hùng Cách Cách đã đầm đìa máu tươi. Hô hấp của anh chậm lại, vội vàng tiến lên, muốn ôm Hùng Cách Cách.
Phó Khương không thèm để ý tới Tô Hàng, trực tiếp ôm Hùng Cách Cách tới đặt trên ghế sa lon.
Phó Bạc Yến lấy ra hộp dụng cụ cứu thương, im lặng rửa vết thương cho Hùng Cách Cách. Nếu như anh không có gây ra những việc hoang đường kia thì giờ phút này người ôm chặt Hùng Cách Cách chính là anh. Mà anh nhất định sẽ không để cho Hùng Cách Cách bị tổn thương nặng như thế.
Hùng Cách Cách nhìn về Tô Hàng, đôi môi run rẩy, lại không nói ra tiếng nào.
Tô Hàng quỳ trước người Hùng Cách Cách, nâng một chân vấy máu lên, yên lặng chăm chú nhìn vào, giống như muốn đem hình ảnh này khắc sâu vào trong lòng.
Hùng Cách Cách mất tự nhiên rụt chân, khàn khàn nói: “Không đau.”
Phó Khương đẩy Tô Hàng ra, dùng cái nhíp gắp từng miếng từng miếng miểng ra khỏi chân Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách thấy sắc mặt Phó Khương âm trầm thật đáng sợ, không khỏi nuốt nước miếng, lòng sợ hãi, nói: “Là tôi không cẩn thận đã giẫm vào miễng thuỷ tinh.”
Phó Khương mặt lạnh, không nhìn Hùng Cách Cách một cái.
Hùng Cách Cách chột dạ.
Gặp quỷ sao? Cô chột dạ cái gì?Thiệt tình?!
Hùng Cách Cách cảm thấy uất ức. Cô trước giờ chưa từng hẹn hò với bạn trai, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tô Hàng, rồi lại sinh ra chuyện như vậy. Rốt cuộc cô nên làm thế nào mới tốt đây?
Phó Khương gắp ra một miếng miễng cắm sâu trong chân, Hùng Cách Cách đau đến run rẩy một lúc mới bớt.
Phó Bạc Yến ngước đầu, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Hùng Cách Cách lắc đầu, nói: “Trước kia tôi có luyện qua chân đạp đinh thép, bị thương như thế này chẳng là gì đâu.”
Phó Bạc Yến cố ý thay đổi bầu không khí, liền nói: “Chân đạp đinh thép? Rất lợi hại nha.” Anh lại cúi đầu nhìn qua nhìn lại chân Hùng Cách Cách hỏi: “Em là người luyện võ sao bị thương nặng như vậy?”
Hùng Cách Cách rụt cái chân nhỏ, ngượng ngùng cười nói: “Mỗi lần đạp cũng bị thương, rồi bỏ luyện.”
”Ha ha...”- Phó Bạc Yến nhịn không được bật cười.
Hùng Cách Cách cảm thấy con người Phó Bạc Yến thật tốt.
Vào lúc này, điện thoại Hùng Cách Cách vang lên, sau khi nhấn phím nhận cuộc gọi thì bên trong truyền đến giọng nói đầy mùi bức cung của Phạm Bảo nhi: “Hùng Cách Cách à, tối qua như thế nào? Haha...Mất hồn không?”
Mặt Hùng Cách Cách trong nháy mắt ửng hồng. Cô đứng dậy nhưng vì chân đạp đất chạm vào vết thương nên thở nhẹ một tiếng ngã ngược về ghế sa lon.
Phạm Bảo Nhi cười khanh khách gian tà nói: “Xem ra, chiến trường rất kịch liệt nha. Thế nào? Bị thương hả?” Chậc chậc...Xem ra tàn cuộc cuộc chiến giữa nam-nữ thật là thảm thiết!
Hùng Cách Cách thật muốn đào hố, đem... đem Phạm Bảo Nhi chôn sống cho rồi! Cô ta thật biết cách vạch áo cho người xem lưng! Hùng Cách Cách rúc cổ, tránh né ánh mắt thâm trầm của ba người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Chân, chân tớ bị thương.” Bà nội à, cầu xin bà đừng nói gì thêm nữa được không?Cô đã bị lửa cháy đến nơi rồi!
Phạm Bảo Nhi không hiểu cho lòng Hùng Cách Cách, tiếp tục nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ, anh ta nghiện ʍút̼ chân à?” Đặc biệt thích gặm chân Hùng Cách Cách à?
Hùng Cách Cách hoảng loạn nói: “Không nói nữa, hôm khác tớ lại... “
Phạm Bảo Nhi cắt ngang lời Hùng Cách Cách, thanh âm chợt trở nên uể oải, nói: “Hùng Cách Cách, đến đây bồi tớ đi.”
Hùng Cách Cách đầy khẩn trương, vội hỏi: “Sao vậy?”
Phạm Bảo Nhi hừ hừ một hồi lâu mới nói: “Chán muốn ch.ết chứ sao?!.”
Hùng Cách Cách một hớp lên tiếng: “Được! Tớ lập tức đi!” Cô rất muốn lập tức chạy khỏi nơi này và đây là lý do chính đáng nhất. Không nhân dịp này thì cô còn đợi đến bao giờ?!
Cô muốn lập tức biến khỏi nơi đây nhưng bản thân chủ động lại rất bất tiện, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của người khác.