Quyển 1: Ký Ức Thiểu Niên Du - Chương 32: Tiên mộng. (1)

Bùm!
Một tiếng vang lên.
- Ngươi làm sao thế?
Phan Ngọc cả kinh hỏi.
- Đừng có nói chuyện, để cho ta đập vỡ đầu đi.
Giọng nói Hứa Tiên tràn đầy thất bại, chẳng hiểu sao lại muốn khiến cho Phan Ngọc buồn cười. Mà quả thật nàng đã cười, nhẹ giọng nói:


- Mặc dù câu chuyện này vừa ngớ ngẩn vừa ích kỷ, hơn nữa mở đầu đã có thể đoán được phần cuối, nhưng vẫn rất thú vị, sau này có thể kể thêm một chút!
Chuyện xưa thế này, quả thật rất hợp khẩu vị của nàng.


Đây coi như là an ủi ư? Chín mươi chín phần hủy bỏ, thêm một phần khẳng định, còn có mong đợi không chút thành ý. Hứa Tiên buồn bực nói:
- Tạ ơn ân điển của ngươi, sau này nhất định ta sẽ kể nhiều một chút.


Trong lòng hắn cảm thấy không phục, ta đường đường là một người xuyên, vẫn không thắng được một cổ nhân như ngươi. Lương Chúc không được thì kể Romeo và Juliet, nếu vẫn không được thì lại có thêm đại sát khí của Titanic, không thể không khiến ngươi lã chã rơi lệ.


Nhưng mặt này hắn thảm bại, lời nói của Phan Ngọc giống như thẩm phán vô tình.
- Âu Trư Diệp (Juliet) kia thật không có chút lập trường nào, cuối cùng lại cũng tình cờ ch.ết. Quả nhiên là một câu chuyện vừa ngớ ngẩn vừa ích kỷ.
Hứa Tiên hộc máu.


- Cái tên Kiệt Khắc (Jack) này thật khó nghe, hơn nữa còn có nữ tử tên Nhục Ti (Rose - Tiểu Ngọc hiểu là thịt băm: ) nữa, hẳn là khi còn nhỏ trong nhà rất túng thiếu.
Hứa Tiên lại hộc máu:
- Chúng ta nói chuyện chính, tên gì cũng là chuyện nhỏ.


available on google playdownload on app store


- Đại trượng phu thân thể ngàn vàng, sao có thể xả thân liều mạng vì một cô gái? Hơn nữa còn là một ɖâʍ oa đãng phụ trên tàu, bất quá, Kiệt Khắc kia vốn là một tên vô lại cờ bạc hạ lưu, không tính là đại trượng phu, chuyện này cũng còn hợp tình hợp lý.


Hứa Tiên đẫm mồ hôi, ngã xuống đất. Tại sao Tinanic lại biến thành chuyện về một ɖâʍ phụ? Hắn hoàn toàn không hiểu nổi. Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, điểm không hoàn mỹ duy nhất của một Phan Ngọc hoàn mỹ chính là chủ nghĩa đại nam tử tiêu cực, trong mắt nàng, “Nhục Ti” kia hẳn là nên nhảy cầu cho Kiệt Khắc sống mới đúng. Nếu không làm vậy chứng tỏ nàng không phải một nữ tử tốt. Kiệt Khắc nên đẩy nàng xuống mới phải. Ý là “ɖâʍ phụ thế này, giết tiếc gì!”


Hứa Tiên bị sét đánh khét lẹt âm thầm thề, không bao giờ kể chuyện tình yêu nữa.
- Chuyện hôm nay cũng thú vị, sau này mỗi tối kể lại kể một chút nhé!
- Được!
Hứa Tiên vô lực đáp ứng.


Huyền cơ nhìn ra cửa, vẫn hối hả như cũ, có mấy người chờ xem bói vì lo lắng cho tương lai của bọn họ. Hứa Tiên cũng không biết người nhà hương nhân kia hết bệnh chưa, cũng không biết vận mệnh những người này thế nào, hắn chỉ biết hắn có thể gặp người mà họ muốn gặp sớm hơn - Ngư Huyền Cơ, người mà bọn họ tìm chính là nữ đạo sĩ trước mặt mình.


Bởi vì tiểu cô nương dẫn đường đang ngoắc hắn, cũng lại đi theo cô gái dẫn đường nho nhỏ này, Hứa Tiên đi vào Huyền Cơ Quan thần cơ khó lường này từ cửa hông.
Hắn ngày hôm qua nhận ra vị đạo sĩ này muốn nói gì đó với mình?


Diễm ngộ? Bản thân ta muốn, nhưng cũng chỉ có thể thử nghĩ xem, nhưng chuyện mỹ nhân mời việc mà nam nhân không cách nào cự tuyệt, mặc dù đối phương là người xuất gia, nhưng nói không chừng lại động chút tình cảm nam nữ.


Nhưng Ngư Huyền Cơ cũng không có ở trong sảnh đường, Duẩn Nhi dẫn Hứa Tiên đi xuyên qua phòng khách, hương đạo quan hậu viện đi tới. Tiểu viện trồng mấy cây lê. Chẳng qua là lúc này lá đã rụng, hoa đã tàn, không nhận ra được cảnh đẹp ngày trước. Trời mùa thu sau giờ ngọ chỉ còn cánh cây trụi lủi, một đạo thân ảnh màu vàng đang đứng dưới gốc cây đón lấy một cái lá rơi xuống.


Ánh sáng vàng óng chiếu trên người nàng, chiếc lá vàng rụng trên tay nàng, thu lại ánh mắt cười một tiếng, nghiêng nước nghiêng thành.


Hứa Tiên cũng không khỏi say đắm trong cảnh đẹp này, đạo thân ảnh kia dường như không chỉ là thân ảnh, mà bên người nàng là điêu linh cô mộc, chiếc bàn trơ trọi, bàn đá tang thương, cùng với trà xanh điểm tâm trên bàn tạp thành cảm giác như mê như thực.


Làm cho người ta nhịn không được phải thốt lên cảm thán, đã là cuối thu.
Đẹp như lá thu yên lặng, có lẽ chính là cái đẹp mà những thi nhân Tây phương không cách nào hiểu được!


Hứa Tiên đến làm gián đoạn Ngư Huyền Cơ trầm tư, cười mời Hứa Tiên ngồi xuống, thẳng thắn nói:
- Xin hỏi Hứa công tử, đạo pháp trên người là học của ai?
Cũng là vẫn trực tiếp như thế à. Trong lòng Hứa Tiên cảm thán sao ngay thẳng thế:


- Là khi còn bé gặp một đạo sĩ, được dạy, ta còn bái ông ta làm thầy, chỉ tiếc là về sau cũng không còn gặp lại nữa.
- Xin hỏi tục danh, đạo hiệu của đạo sĩ kia, Hứa công tử có biết không?


Hứa Tiên trong mơ hồ hiểu được hàm nghĩa sao nàng xưng đạo hữu, nhưng hắn quả thật không biết tục danh của lão sư phụ không có trách nhiệm kia, chỉ có thể lắc đầu nói:


- Lão cũng chưa từng nhắc qua, chẳng qua là dùng ngón tay điểm ở mi tâm của ta, cũng tặng quyển “ Đạo Đức Kinh” cho ta.
Hứa Tiên thật sự cũng không muốn nói ra cặn kẽ, nhưng đối mặt với Huyền cơ này lại cảm thấy thân cận sao đó, không tự chủ được nói ra.


- Linh Tê chỉ?


Ngư Huyền Cơ nhẹ cau mày, càng thêm xác định sư phụ của Hứa Tiên chính là người đồng môn, nhưng nàng biết rõ phương thức thụ đồ này vô cùng tiện nhưng cũng tổn hại không nhỏ. Nhưng những người trong môn quan hệ bất hòa, cho dù có một hai người làm bạn tốt cũng riêng rẽ tu hành, có rất ít thành đạo lữ. Chứ đừng nói giống như bang phái phàm trần ở chung một lũ như bầy ong vỡ tổ. Ngư Huyền Cơ mặc dù lớn lên trong môn, nhưng sau khi tu hành đạo pháp cũng vân du tứ hải, đã nhiều năm còn chưa trở về. Vậy cũng không biết sao tiền bối trong môn lại dùng loại phương pháp này.


Ngư Huyền Cơ cặn kẽ hỏi ngoại hình của đạo sĩ kia, rốt cục mỉm cười nói:
- Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi nên gọi ta một tiếng Thanh sư tỷ mới đúng!
- Sư tỷ?


Hứa Tiên mặc dù có chút mê hoặc, nhưng lạ thường trong lòng lại không có quá nhiều kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại chút cảm giác khi hôm qua hắn tiến vào đạo quan này, cảm giác vô cùng đại náo đối lập hoàn toàn với yên tĩnh mãnh liệt, thậm chí Huyền Cơ trước mặt lại cho hắn cảm giác quen thuộc đến thế.


- Sư phụ của ta là?
- Sư phụ của ngươi hẳn là Tinh Túc Hải trong mười hai đại đệ tử, Thái Âm chân nhân.
Thật ra khi còn bé nàng môn chủ độ kiếp có gặp Thái Âm chân nhân một lần, sau đó cũng chưa từng gặp lại.
- Vậy người là?


- Ta là đại đệ tử thứ mười ba của Tinh Túc Hải, chủ tinh là Nam Đầu đệ tam tinh- Thiên Cơ, cho nên đạo hiệu chính là Thiên Cơ tử. Không biết chủ tinh của sư đệ là gì?


Ngư Huyền Cơ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đây chính là chỗ nàng lấy làm khó hiểu nhất, từ trên người Hứa Tiên, nàng cảm nhận được không phải là lực lượng của tinh tú, mà là một loại lực lượng kỳ lạ hơn thế.


Hứa Tiên cũng chưa hề giao tế qua sư môn của mình, Ngư Huyền Cơ gọi mình là sư đệ cũng chỉ biết thế, nhưng hỏi về vấn đề chủ tinh, Hứa Tiên ngại ngùng chỉ chỉ trên đầu nói:
- Chủ tinh của ta là mặt trời.






Truyện liên quan