Quyển 1: Ký Ức Thiểu Niên Du - Chương 33: Tiên mộng. (2)

Hằn cho rằng mặt trời làm chủ tinh là đầu cơ trục lợi, thậm chí là đường ngang ngõ tắt, dù sao không phải là chính đồ, nếu không làm sao ngay Tinh Cung cũng không thể nào thành lập được.
- Cái gì?


Ngư Huyền Cơ không tránh khỏi thần sắc khiếp sợ, nàng tại môn tu hành nhiều năm, đã gặp đủ loại tạp tinh, nhưng lại chưa nghe nói qua có thể lấy mặt trời là chủ tinh. Vậy cuối cùng cũng hiểu ra sao lực lượng tinh tú sao gặp đối phương lại chịu áp chế.


Hứa Tiên không khỏi càng thêm ngại ngùng. Giải thích:
- Ta thật sự không có cách nào cộng minh cùng các tinh thần khác, cho nên thành…
Ngư Huyền Cơ nhẹ nhàng vung tay lên, rồi lại tỏ ra vô cùng kiên định:


- Không cần phải nói, sư đệ, sư tỷ bất tài, nhưng cũng tu hành nhiều năm, nhất định phải dẫn ngươi hướng chính đồ mới đúng, không bằng từ thân phận học viện, theo ta tu hành ở đây đi!


Hứa Tiên trong đầu toàn hỗn loạn, điều này là sao chứ? Đột nhiên một đạo sĩ mỹ nữ yêu cầu hắn buông xuôi hết thảy ở chung cùng nàng, hơn nữa ánh mắt cuồng nhiệt của nàng kia là chuyện gì xảy ra?


- Ta hiện tại không phải là đang tu hành sao? Không cần nhất định phải tới chốn rừng sâu núi thắm chứ? Hơn nữa sư tỷ cũng không phải là ở thành Hàng Châu này sao.
Ngư Huyền Cơ nghiêm mặt nói:


available on google playdownload on app store


- Đó không giống nhau, Tinh Túc Hải mặc dù đề xướng nhập thế tục tu hành, thể nghiệm lòng người thế tục, nhưng chỉ làm một người đứng xem, nếu như thật sự lâm vào trong hồng trần hỗn loạn, đạo hạnh nhất định sẽ bị phản lui. Sư đệ, ngươi thời gian tu hành ngắn ngủi, có lẽ không cảm giác được, sẽ có một ngày gặp được bình cảnh khó được, hơn nữa còn có thể tiến xa hơn.


Hứa Tiên không khỏi lâm vào trầm tư, đúng vậy, tự mình cũng là quá ngây thơ rồi, trên con đường nhân sinh, không người nào có thể đi mỗi con đường đều đi thử một lần, một khi đã lựa chọn cũng không thể hối hận.


Lúc này, Ngư Huyền Cơ đưa cho Hứa Tiên một cái bánh hoa quế, cười nói:
- Ngươi không phải là thích ăn bánh hoa quế ta làm sao? Sau này có thể ngày nào cũng ăn đấy!


Không phải là nụ cười thường ngày thanh tịnh xa xưa như sương mù trên núi, nụ cười của hàng giờ phút này đột nhiên mang theo cỗ mùi vị trần thế, giống như đang hấp dẫn.
Hứa Tiên ngơ ngác nhận lấy, cười khanh khách nói:
- Vậy thì thật tốt!


Duấn Nhi đứng cạnh không khỏi trong lòng hô to: tới rồi, tới rồi, sư phụ đã dùng tuyệt chiêu, sư thúc kia coi như xong”.
Duẫn Nhi vô cùng quen thuộc lực uy hiếp cùng sức hấp dẫn của ánh mắt này.
Hứa Tiên chợt phục hồi tinh thần lại:
- Ta không thể được!


Hắn đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ nặng nề nhất kiếp này, chính là ở bên Tây Hồ đợi Bạch nương tử tới, sao lại có thể trước đó lén lút ở chung với một nữ nhân trong cái đạo quán, tu cái gì chứ? Khụ khụ, song tu không phải là cái có thể mang ra thảo luận, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết không thể nào.


- Sư đệ còn có gì lưu luyến hồng trần này sao? Tỷ tỷ duy nhất của ngươi đã xuất giá, thế nhân cái gọi là gả chồng thì theo chồng, đã không cần đệ đệ như ngươi quan tâm rồi.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Làm sao sư tỷ biết.
Ngư Huyền Cơ ngạo nghễ nói:


- Huyền Tâm ảo diệu, ngươi bây giờ làm sao có thể hiểu rõ.


Thật ra thì trong lòng nàng cũng không rõ, nàng chỉ có thể coi là nhận ra được một phần quan hệ của Hứa Tiên giữa người với người, nhưng gì đã “ đi qua”, nhưng về phần tương lai hắn gặp cái gì, làm sao cũng không thể tính ra.


Hứa Tiên cúi đầu uống trà, tránh đi ánh mắt đã có chút nóng rực của sư tỷ, nói:
- Cũng đừng tính đi.
- Chẳng lẽ là Phan công tử cùng đi với ngươi, mặc dù là tuyệt sắc có tư thế, nhưng sư đệ cũng không giống người có khuynh hướng đồng tính luyến ái!


Nước trà vào tới miệng Hứa Tiên, lại thành công chui ra từ lỗ mũi hắn:
- Khụ, khụ, khụ!
Hắn rốt cục biết cái gì gọi là báo ứng. Ngư Huyền Cơ nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, Hứa Tiên lập tức cảm gián thấy sự khó chịu toàn thân tiêu tán.


Hứa Tiên nghĩa chính ngôn từ nói:
- Không phải không giống, mà là tuyệt đối không phải. Xin đừng hiểu lầm, ta vẫn còn là thích nữ nhân.
Ngư Huyền Cơ không thèm để ý lời nói của Hứa Tiên nữa, cũng không quay về chỗ cũ ngồi, mà là đi qua đi lại, hỏi tiếp:


- Thế là cái gì? Không bỏ nổi công danh lợi lộc?
Hứa Tiên nói:
- Tính cách của ta không thích hợp đi làm quan phát tài, ấm no là đủ.
- Đó là không thể buông tay ân oán thị phi tình cảm nhi nữ?
- Ta còn nhỏ tuôổi có cái gì thị phi ân oán, tình cảm nữ nhi càng chưa nói tới.


Ngư Huyền Cơ rốt cục dừng bước lại quay đầu hỏi:
- Thế là cái gì?
Không phải tình, không phải dục, vậy trên đời còn có cái gì không bỏ được sao?
Hứa Tiên cau mày, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói như thế nào cho rõ ràng ý nghĩ của mình, miễn cưỡng giải thích:


- Ta thích uống rượu ăn thịt.
Ngư Huyền Cơ đương nhiên nói:
- Chỉ có tăng đường tầm thường mới kiêng rượu thịt, những người chân chính tiên đạo không thiếu người uống rượu thả cửa, mà ta thích ăn cá nhất mà!


Trong lòng Hứa Tiên thầm than: ngươi họ Ngư chắc không phải bởi vì thích ăn cá chứ! May là không thích ăn thịt bò, thịt heo, nếu không Ngưu Huyền cơ, Trư Huyền cơ đúng là quá mức làm mất hứng.


Hứa Tiên dứt khoát đứng dậy, cũng học Ngư Huyền Cơ đi qua đi lại, từ lúc bắt đầu, chính hắn cũng luôn mong mỏi, sao lại dứt khoát cự tuyệt chứ Thành tiên thành thần, trường sanh bất lão, vốn nên là mong ước bản năng nhất của mọi sinh vật. Vì Bạch nương tử sao? Chính là Bạch Nương tử trước khi gặp được Hứa Tiên cũng là kiên trì trên con đường này cả ngàn năm sao?


Vì một nương tử còn đang hư vô mờ mịt mà cự tuyệt cơ hội trường sanh bất lão, ngay bản thân Hứa Tiên cũng cảm thấy không phải là lý do. Hơn nữa tiêu dao tự tại, lại không kiêng rượu thịt, hết thảy quả thức đúng là còn hấp dẫn hơn bất kỳ tổ chức bán hàng đa câp nào ở kiếp trước.


Hứa Tiên suy nghĩ đi suy nghĩ lại, đột nhiên dừng lại bên cạnh bà, cầm lấy một cái bánh hoa quế cắn nhẹ một cái, tinh tế nhai nuốt vào.
Hứa Tiên đột nhiên lộ ra một nụ cười thoải mái, nói:
- Không phải là không bỏ nổi, mà là ta sợ!
- Sợ?


Trên mặt Ngư Huyền Cơ lộ ra vẻ mê hoặc.
Hứa Tiên cầm nửa miếng bánh hoa quế còn lại trong tay thả vào mâm nói:


- Ta sợ sau trăm tuổi, ăn bánh hoa quế này sẽ không còn là cảm giác giống thế nữa. Ta sợ tiên lộ từ từ, lần sau thấy sư tỷ cũng không động tâm giống hôm nay. Thiên đạo vô tình, nhưng cảnh này không biết làm thế nào xóa đi, ta không biết, cũng không muốn biết.


Ngư Huyền Cơ đột nhiên ngẩn ra, nàng đột nhiên nhớ lại hồi bé chân trần đuổi theo bươm bướm trên cỏ, những thứ kia nàng cho rằng đã sớm đi xa cùng thời gian, những thứ nàng cho rằng đã sớm bỏ qua, nhưng bây giờ rõ rệt hiện lên trong lòng, làm cho nàng một trận bối rối. Nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại nhìn Hứa Tiên trước mặt. Trong ánh mắt Hứa Tiên tràn đầy một loại kỳ diệu kiên định.


Là mê hoặc sao? Nhưng ánh mắt kia phảng phất ngay sinh tử cũng đã thấm nhuần.






Truyện liên quan