Chương 71
Công trình phải tạm dừng lại vì sự cố bất ngờ. Đường Nghị Phàm túc trực trong bệnh viện, chuyện của công ty đành giao lại cho Thạch Lỗi xử lý. Sau khi Ôn Hành Viễn vào viện, Ôn Hành Dao liền cùng Thạch Lỗi, Lý Lương, và Trương Nghiên, bắt tay vào xử lý vụ việc, hy vọng có thể giải quyết êm xuôi. Tuy nhiên, sự cố ở công trường Kim Bích khiến ba người ch.ết, hai mươi sáu người bị thương, truyền thông đưa tin nhanh như chớp, muốn lấp ɭϊếʍƈ đi cũng khó. Thành phố mở cuộc họp khẩn cấp, ngay hôm sau đã phái đoàn thanh tr.a xuống làm việc, thậm chí cả vụ thông qua kiểm tr.a thực lực của Hoa Thành cũng bị nghi ngờ, phong thanh nghe nói phải kiểm tr.a lại lần nữa. Có thể thấy rằng sự việc vô cùng nghiêm trọng.
Khi sự cố xảy ra, Tạ Viễn Đằng còn đang đi công tác, vừa nghe tin đã vội về thành phố A. Thấy Si Hạ vẫn bình an vô sự, cô đột nhiên òa khóc. Si Hạ ôm cô, nở nụ cười ấm áp. Hai người cùng đến thăm Ôn Hành Viễn, lúc gặp Si Nhan, hai cô gái chỉ khẽ mỉm cười chào hỏi, sau không nói chuyện nhiều.
Ông Si cũng đến bệnh viện một chuyến. Ôn Hành Viễn thấy bố vợ đích thân đến thăm, bất chấp cơn đau buốt trên đùi, cố ngồi dậy nói chuyện với ông. Si Nhan nhìn kiểu cố chịu đựng của anh mà trợn trừng mắt.
Một lần, Lý Hiểu Quân cũng đến thăm Ôn Hành Viễn. Có lẽ là thấy dáng vẻ tiều tụy của người trong lòng, cô ta bỗng giở trò khóc lóc. Si Nhan bất giác xoay người đi, định ra ngoài, lại bị Ôn Hành Viễn gọi, “Tiểu Nhan, anh đói, em cho anh ăn cháo đi.” Ngữ khí đúng là kiểu làm nũng, ánh mắt cũng như đứa trẻ con đòi ăn.
Si Nhan thấy anh nhìn mình, thở dài bất đắc dĩ rồi ngồi cạnh anh, “hầu hạ” cậu chủ dùng bữa. Lý Hiểu Quân nhìn cảnh mặn nồng của họ, mặt tái mét, nhanh chóng xin phép ra về.
Biết Ôn Hành Viễn bị thương, Trương Tử Lương cũng từ trấn Đại Nghiên đến thành phố A. Chạy vào phòng bệnh, anh vừa lúc nhìn thấy Si Nhan đang xoa bóp chân cho Ôn Hành Viễn.
“Uôi, được phục vụ sướng thế còn gì, cậu đúng là gặp phúc trong họa nhá.” Thấy sắc mặt Ôn Hành Viễn bình thường, Trương Tử Lương thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà trêu chọc.
“Sao cậu lại đến đây?” Ôn Hành Viễn rất ngạc nhiên, ngoác miệng cười.
Trương Tử Lương còn đang xách hành lý, xem ra là vừa xuống máy bay đã đến đây. Anh đưa túi xách du lịch cho Si Nhan, đến cạnh giường bệnh, đấm một cái vào vai Ôn Hành Viễn, “Đọc báo mà giật cả mình, số cậu cũng lớn đấy, đúng là ở hiền gặp lành mà. Thế nào, có cử động được không?”
“Chắc là phải nằm im cả tháng rồi, khổ quá.” Ôn Hành Viễn nhíu mày, “Gọi điện thoại là được rồi, còn phải đến làm gì chứ. Đỗ Linh đâu? Không đi cùng cậu à?”
“Gần đây cô ấy không khỏe, mình không cho đi.” Trương Tử Lương cười hỉ hả, mặt hơi hồng.
Si Nhan tò mò, vội hỏi: “Chị Linh làm sao thế?”
Trương Tử Lương bối rối, gãi gãi đầu, “Nhà anh sắp có trẻ con.”
“Đúng là chuyện tốt, cậu cũng nhanh thật đấy, chúc mừng nhé.” Ôn Hành Viễn cười tít mắt, đưa tay trái vỗ vai anh, “Lúc nào mời uống rượu đây? Thằng bạn này chắc chắn không giở trò gì đâu.”
“Bọn mình đi đăng ký trước, cô ấy nói là sinh đứa nhỏ xong rồi mới làm tiệc mừng.” Trương Tử Lương cười, nghiêng người liếc Si Nhan một cái, giở giọng bông đùa, “Em với vị đại ca này cũng không còn nhỏ nữa, cố gắng lên.”
Thì ra Đỗ Linh đã làm mẹ rồi. Si Nhan mừng thay cho cô ấy, rồi cô liền nghĩ đến mong đợi của Ôn Hành Viễn, lại nghĩ đến bệnh tật của mình, thật sự rất khổ sở, lời chúc mừng còn chưa trào được ra khỏi miệng. Nghe thấy Trương Tử Lương trêu đùa, cô không liếc mắt nhìn Ôn Hành Viễn lấy một cái mà vội vàng ra ngoài, “Hai anh cứ nói chuyện đi, em ra gọi điện cho chị Linh.”
Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười của hai người đàn ông trong phòng bệnh, đây là thời gian vui nhất kể từ khi Ôn Hành Viễn gặp tai nạn. Ngoài lúc bên cạnh cô, anh luôn tươi cười thoải mái, những lúc khác, chẳng mấy khi thấy anh vui vẻ như vậy. Si Nhan biết, Trương Tử Lương mang đến tin tức tốt nên làm anh vui lây.
Khẽ xoa bụng mình, hai mắt Si Nhan đỏ hoe, “Hành Viễn, em cũng muốn sinh cho anh một đứa con, con của chúng mình...”
Về đêm, Ôn Hành Viễn không tài nào ngủ nổi. Dù đã uống thuốc nhưng vết thương trên đùi vẫn đau nhức. Si Nhan vừa giúp anh lau mồ hôi, vừa khóc sụt sùi, lại làm anh phải dỗ, “Đồ ngốc này, mấy ngày nay nước mắt của em chắc đủ làm ngập bệnh viện rồi đấy.”
Ôm cổ anh, Si Nhan càng khóc to hơn. Ôn Hành Viễn thở dài, chỉ còn cách dùng môi để ngăn cô khóc tiếp. Si Nhan ôm chặt lấy anh, triền miên đáp lại...
Buổi chiều hôm nay, Si Nhan quay về nhà thay quần áo, còn Đường Nghị Phàm đến thăm Ôn Hành Viễn.
“Không phải mỗi lần bắt đầu làm đều tiến hành kiểm tr.a sao? Không thể nào vô duyên vô cớ mà dây cáp lại đứt được. Cậu bảo Thạch Lỗi theo dõi giám đốc bộ phận, xem anh ta có âm thầm lui tới chỗ Hàn Thiên Dụ không, nếu có, dẫn tổ điều tr.a đi thăm dò. Mình không tin dây cáp thép mà lại dễ đứt thế, tuyệt đối không thể.” Ôn Hành Viễn trầm mặt, ánh mắt sắc lẹm.
“Cậu nghi Hàn Thiên Dụ?” Mặc dù Đường Nghị Phàm cũng thấy rất lạ, nhưng lại không nghĩ đến chuyện này.
“Nếu đúng là hắn giở trò, mình cam đoan hắn sẽ biến khỏi giới bất động sản chỉ trong nửa năm.” Anh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vô cùng.
“Mình sẽ dặn Thạch Lỗi chú ý, việc này không thể cho qua loa được. Nếu như đúng là Hàn Thiên Dụ, lão ta sẽ phải trả giá lớn.” Đường Nghị Phàm nắm chặt tay, nghĩ đến nỗi đau mất con, anh cực kỳ phẫn nộ.
Sau khi Đường Nghị Phàm rời đi, Ôn Hành Viễn gọi điện thoại cho Ôn Hành Dao, “Trước mắt không nên giao dự án cho ai cả, anh trực tiếp xử lý đi. À đúng rồi, em sẽ tự đưa tài liệu đất cho anh. Các khoản vay thì anh không phải lo, để em đối phó...Nếu như vì sự cố này mà không được tiếp tục công trình, em không cần biết anh dùng cách gì, không được để cho công ty Thiên Dụ tóm được, vạn bất đắc dĩ thì cứ thêm dầu vào lửa đi...” Hình như ở đầu kia Ôn Hành Dao còn nói thêm gì đó, ánh mắt Ôn Hành Viễn đột nhiên thay đổi, như có bão kéo về, từ ánh mắt âm trầm biến thành vẻ thâm sâu khó lường, anh lạnh giọng, “Lúc này mà anh còn nói chuyện tình người với em? Em với cậu ta thì có quan hệ gì? Em lặp lại lần nữa, cái em nhắm vào là công ty Thiên Dụ, chính xác mà nói là Hàn Thiên Dụ, không phải Hàn Nặc.”
Si Nhan đứng yên ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, trong lòng không rõ là cảm xúc gì. Đối với cô mà nói, Ôn Hành Viễn là người ôn hòa, vẻ mặt lạnh lùng trên thương trường, cô vốn không biết. Nói thật, trong lúc nhất thời, cô không quen.
Cánh tay dừng giữa không trung chậm rãi thu lại, Si Nhan ngồi trên băng ghế dài, suy nghĩ thất thần.
Ở căn phòng bên cạnh, Đường Nghị Phàm múc một thìa canh đưa đến miệng Nhược Ngưng. Cô không nhìn anh, hơi nghiêng đầu, không chịu uống.
Tay anh dừng lại, một lúc sau, anh nói: “Nhược Ngưng, là anh có lỗi với em, là anh sai, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, nhưng em ăn chút gì đi, cứ thế này thì sao chịu được.”
Nhược Ngưng không nói câu nào, vẫn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.
Đặt bát xuống, Đường Nghị Phàm cầm tay cô, mới phát hiện ra lòng bàn tay cô rất lạnh, “Nhược Ngưng, em nói với anh một câu có được không?”
Nhược Ngưng chẳng nói chẳng rằng, rụt tay ra, lại nằm xuống, đưa lưng về phía anh. Từ khi tỉnh lại, biết không còn đứa con, cô không chịu nói chuyện với anh, bất kể anh nói gì, cô cũng không chịu nhìn anh.
Đường Nghị Phàm đờ người ngồi cạnh giường, hai mắt giăng tơ máu. Nhược Ngưng kéo chăn đắp lên người nhưng vẫn cảm thấy lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh.
Hai người từng yêu nhau, vậy mà lúc này lại hành hạ nhau, gây tổn thương cho nhau.
Cô không nhìn thấy giọt nước mắt hối hận của anh, còn anh thì chẳng thể thấy rõ trái tim bị nghiền nát của cô...
Tối hôm trước, Nhược Ngưng có sang thăm Ôn Hành Viễn. Nhìn vị sếp thần thái sáng ngời trước đây giờ lại xanh xao thế này, cô cúi đầu nhìn mặt đất, nghẹn ngào không thôi.
Si Nhan biết là cô ấy áy náy, nên nắm tay an ủi: “Cậu còn thế này là mình ghen đấy, trông có vẻ còn đau lòng hơn cả mình. Anh ấy là đàn ông, còn chịu được, cậu cứ nói xin lỗi mãi, chắc anh ấy viêm tai mất.” Vừa nói cô vừa nháy mắt với Ôn Hành Viễn, rồi đưa Nhược Ngưng ra ngoài.
“Nhược Ngưng, cậu có tâm sự à?” Ngồi trong vườn hoa bệnh viện, rốt cuộc Si Nhan cũng có cơ hội hỏi cô ấy. Hai hôm trước chỉ mải chăm Ôn Hành Viễn, cũng không có thời gian thăm cô ấy, chợt Si Nhan đã phát giác ra giữa cô ấy và Đường Nghị Phàm có gì đó khác thường.
Ánh mắt Nhược Ngưng phóng đến một phương xa bất định, mãi sau, cô mới khẽ nói: “Đường Nghị Phàm có người khác rồi.”
Si Nhan cứng đờ người, nghe ra sự khẳng định trong giọng nói của cô ấy, cô có dự cảm rất xấu, nghẹn lời không nói được gì.
Nhược Ngưng thu tầm mắt lại, vỗ trán cười, “Là Trương Nghiên.”
Nhìn vào đôi mắt đen láy của cô ấy, Si Nhan không nói lại được gì. Ôn Hành Viễn nói, lúc ấy Đường Nghị Phàm bị đẩy ngã nên không cứu được Nhược Ngưng, nhưng anh không thấy rõ là ai, còn cô thì có thể đoán được.
Nắm tay Nhược Ngưng, cô không biết nên nói gì cho phải.
Hai vai Nhược Ngưng bất chợt rũ xuống, dáng vẻ này cho thấy giờ phút này cô đau khổ đến nhường nào. Đây không phải là Nhược Ngưng của mọi khi. Cô không thể hiện niềm vui quá đà, nhưng cũng chưa bao giờ tỏ vẻ chán chường như thế này. Tóc cô hơi rối, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến cô trông tiều tụy. Si Nhan nhìn cô, hai mắt đỏ hoe.
“Hai ngày nay nằm trong bệnh viện, mình đã suy nghĩ rất nhiều.” Nhược Ngưng híp mắt, ngữ khí bình tĩnh, “Mình nhớ lại lúc mới quen, cứ không có việc gì là anh ấy lại chạy đến viện thiết kế, rõ ràng là vì công việc, nhưng ai chẳng biết là những việc đấy đâu cần anh ấy lo, anh ấy chỉ mượn cớ đến mời mình đi ăn cơm.”
“Tình yêu này tính ra thì đúng là kỳ lạ. Anh ấy còn không nói câu “Làm bạn gái anh đi.”, thế mà bọn mình đã bắt đầu yêu nhau, chỉ vì Lễ tình nhân năm đó, anh ấy tặng mình một con thỏ trắng...” Cô cầm tinh con thỏ, anh nói, tính cô cũng giống thỏ, thông minh, đáng yêu.
Si Nhan nghe thấy sự nghẹn ngào, đưa một tay ôm vai cô, cô vẫn cố chấp nói tiếp: “Lúc đó, bọn mình ăn tối xong, anh ấy lái xe đưa mình về nhà, trên đường về luôn nắm tay mình, chỉ lúc đánh tay lái mới buông ra, mình còn để yên tay đấy, chờ anh ấy nắm lại.”
“Không phải mình không nghe được lịch sử phong lưu của anh ấy, mình không ngây thơ đến nỗi nghĩ anh ấy sống ở một nơi phóng khoáng như nước ngoài mà lại không có bạn gái. Nhưng chắc chắn phải có người chiếm được trái tim anh ấy, mình khờ dại nghĩ đó là mình.”
Cô cong khóe môi, khẽ cười, “Cậu biết không, lúc mới đầu, bố mình phản đối chuyện mình với Nghị Phàm lắm. Bố nói là anh ấy không cho người khác cảm giác an toàn, mình không nghe mẹ khuyên, còn không tiếc phải tuyệt thực nữa. Lớn từng ấy, mình chưa bao giờ đi ngược lại tâm nguyện của bố, chỉ có chuyện hôn nhân là tự theo ý mình. Rốt cuộc bố mình cũng phải đồng ý. Mình mê man suốt một ngày một đêm, lúc tỉnh lại, anh ấy đang ngồi cạnh giường, hai mắt đỏ au. Anh ấy nắm tay mình, anh ấy nói, “Nhược Ngưng, mình kết hôn đi.”.
Khi đó, Nhược Ngưng cảm thấy bao nỗ lực cũng đáng giá, vì trong mắt anh, cô có thể thấy rõ được một chữ, đó chính là: Yêu!
Nhược Ngưng cười chua chát, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay, “Còn tưởng rằng không để ý đến là có thể thay đổi, ai ngờ, cuối cùng lại là trò cười cho thiên hạ.”
Si Nhan im lặng lắng nghe, vẻ tức giận trong mắt dần được thay bởi nỗi chua xót, khóe mắt cô ươn ướt.
Cố gắng khống chế tâm tình, vẻ mặt nhu hòa hơi cứng nhắc, Nhược Ngưng nghiêng đầu hỏi cô, “Nhan Nhan, nếu cậu là mình, cậu sẽ làm thế nào?”
Si Nhan trầm ngâm, theo quan điểm tình yêu của cô, nếu là cô, cô sẽ ly hôn. Nhưng hôn nhân không phải trò đùa, nếu không yêu nhau sâu đậm, sao có thể sánh bước vào cung điện thiêng liêng ấy? Đó là người nhà, hai người cùng nhau xây dựng tổ ấm, sao có thể nói chia cắt là chia cắt được.
Nhược Ngưng trầm mặc giây lát, lại cười khổ, “Mình thật sự không hiểu, tại sao đàn ông lại không thắng được cơn cám dỗ đó.” Ngữ điệu của cô bất giác cao lên, tâm tình kích động hẳn, “Ngủ chung một giường nhiều ngày, thì ra mình không hề biết anh ấy, mình lại có con với người xa lạ...”
Si Nhan đứng phắt dậy, không thể tin mà nhìn Nhược Ngưng, ánh mắt lại chuyển xuống bụng cô ấy, “Cậu có thai rồi?’
Nhược Ngưng không trả lời, bàn tay lạnh toát, ướt nhẹp mồ hôi, một lúc sau, cô bụm mặt khóc, “Nhan Nhan, tại sao chứ? Mình không hiểu, mới kết hôn có một năm, sao anh ấy lại thay đổi, con cũng không còn, không còn nữa rồi...”
Nhìn Nhược Ngưng khóc không ra tiếng, Si Nhan đứng yên như hóa đá. Cô ý thức được rằng, trong cuộc chiến tình yêu này, cô nghĩ rằng dựa vào trực giác nhạy cảm có thể đi trước một bước, thậm chí muốn Trương Nghiên lặng lẽ ra đi, nhưng đúng là vẫn chậm một bước, Nhược Ngưng đã bị tổn thương.
Cúi đầu nhìn nhánh cỏ mọc lên giữa kẽ đá, Si Nhan không cất lời an ủi nào. Một làn gió khẽ thổi tới, mùa xuân sắp qua, nhưng mùa hè đang đến dường như sẽ không còn chút tia nắng ấm nào nữa.
Lúc cô trở lại phòng bệnh, Ôn Hành Viễn đã ngủ say. Si Nhan khẽ cười, không hiểu sao hai mắt lại ươn ướt. Không sợ anh tỉnh lại, cô dùng ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt anh, quyến luyến, dịu dàng.
Lẳng lặng nghe tiếng thở đều đều của anh, khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc của anh, trong nháy mắt, Si Nhan lỡ đánh rơi một giọt lệ nóng hổi. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Đưa tay chống cằm, Si Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần. Cô rất khó chịu, cũng rất mơ hồ. Tình yêu, nhìn qua thì thật tốt đẹp, lại rất ngọt ngào, nhưng tại sao lại biến thành con dao sắc nhọn trong nháy mắt, để rồi đâm nát trái tim người ta đến máu chảy đầm đìa? Cô vô cùng hận Đường Nghị Phàm, nhưng cô lại hy vọng Nhược Ngưng cho anh ta cơ hội, ít nhất là cơ hội để giải thích. Cô không tin anh ta không yêu Nhược Ngưng. Song, cho dù lần này tha thứ, tình cảm có vết nứt liệu còn được như thuở ban đầu?
Si Nhan cực kỳ mâu thuẫn.
“Lâu như trời đất...sánh cùng đất trời...Người có thể cứu giúp trong lúc nguy khốn rốt cuộc đang ở đâu?” Cô lầm bầm, ánh mắt đan vào màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, trong lòng là một khoảng trống rỗng vô tận.