Chương 4
Roi mây gõ gõ ở mông, Giác Lãng mặt ửng hồng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Từ trước đến nay, chỉ cần hắn nhận sai, phụ thân cùng lắm chỉ là ngoài miệng giáo huấn cho thông suốt, chưa bao giờ đối với hắn động thủ. Hắn cứ bổn cũ soạn lại chỉ thật không ngờ lần này phụ thân lại quyết tâm giáo huấn.
-“Ngươi đừng nghĩ hôm nay có thể trốn thoát, đến khi nào ngươi bày đúng tư thế thì chúng ta bắt đầu”
Phó Giác Lãng ngẩn ra, từng giây từng phút trôi qua, hắn thật không chịu đựng nỗi không khí trầm mặc cùng cảm giác chờ đợi trách phạt dày vò. Hắn cắn răng một cái, nhắm hai mắt, nghiêng mình nằm sấp xuống, mông nhô cao về phía trước
-“Giác Lãng biết sai, thỉnh phụ thân trách… A!”
Một roi tàn nhẫn đánh xuống cắt ngang lời nói, mông đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được kêu thảm một tiếng.Phó Tây Giang không có cho đứa con có thời gian thở dốc, liên tiếp mười roi toàn lực đánh cùng một chỗ, mặc dù cách quần nhưng ngài đều có thể thấy mông của nó đã sưng lên một mảng.
-“A…” Phó Giác Lãng đau đến đến run rẩy, trên người đầy mồ hôi lạnh. Hắn còn chưa bao giờ bị đánh qua, càng không cần nói đến nghiêm phạt như vậy. Nước mắt sớm đã đong đầy mặt, theo bản năng đã nghĩ tới muốn chạy trốn.
Phó Tây Giang một tay đè lại thắt lưng đứa con, không cho nó giãy dụa, trầm giọng hỏi:
-“Vì sao đánh ngươi?”
Phó Giác Lãng run rẩy nghẹn ngào: “Du tứ… Thanh lâu…” Nói chưa xong, chỉ cảm thấy roi mây quật trong không khí phát ra tiếng vang lạnh thấu xương, đánh nát một chút ương bướng cuối cùng của hắn. Một hơi lạnh xông đến phổi, mông lại truyền đến một trận đau đớn, hắn hung hăng cắn chặt cánh tay như muốn giảm đi phần nào đau đớn nhưng so với hai mươi roi nghiêm hình đoạt mệnh tiếp theo thật chẳng thấm tháp gì. Hắn đau đến mức không ngừng giãy dụa nhưng lại bị phụ thân gắt gao giữ chặt, không thể nào tránh khỏi. Roi mây cứ không ngừng chuẩn xác mà nhắm đến cái mông đầy thương tích kia mà đánh.
Phó Giác Lãng đến mức này thì không cần để ý đến thể diện gì nữa, một tay nắm lấy ống quần phụ thân, nức nở nói: “Phụ thân! Phụ thân bớt giận, con biết sai rồi… Phụ thân đừng đánh …”
Phó Tây Giang vẫn chỉ hỏi bốn chữ: “Vì sao đánh ngươi?”
Phó Giác Lãng nghẹn ngào, rơi lệ nhưng không trả lời. Hiển nhiên là có điều còn che giấu.
-“Đã như vậy thì tiếp tục.” Phó Tây Giang bình thản nói gần như vô tình: “Bây giờ là bốn mươi roi đánh đến khi ngươi chịu nói mới thôi, mỗi tội đều tăng gấp đôi”.
Phó Giác Lãng cắn môi, tiếng roi mây quật trong không thât rợn người làm cho hắn trong nháy mắt thần kinh như tê liệt, rốt cục cũng không thể chịu nổi loại tr.a tấn này gọi một tiếng: “… Phụ thân!”
Roi mây chỉ thẳng ngay mặt
– “Không nói?”
Phó Giác Lãng sắc mặt ảm đạm, nức nở nói: ” con… con hút Phúc Thọ cao…”. Quả nhiên, sắc mặt Phó Tây Giang bỗng chốc lộ vẻ lo lắng.
-“Vút”
– “A!” roi mây không khoan nhượng trút xuống, trước nay chưa từng cảm nhận loại cảm giác đau đớn như thế làm cho hắn không giật nãy cả người, mông bị tác động mà truyền đến đau đớn kịch liệt "(đoạn này chém nhiệt tình luôn á)". Đau đớn này chưa vơi thì roi đã tiếp tục hạ xuống. Sau khoảng mười hạ, Phó Tây Giang mới thu tay lại.
Phó giác lãng gắt gao cắn cánh tay, mồ hôi lạnh đã muốn thấm ướt quần áo.
-“Phụ thân chờ một câu nói thật của ngươi thật không dễ dàng” Phó Tây Giang híp hai mắt, nhìn đứa con, ánh mắt lộ ý tức giận cùng thất vọng.
Phó Giác Lãng rơi lệ gian nan nói: “con… biết sai rồi… không dám lại lừa gạt người… cầu phụ thân tha thứ… con nhất định sẽ cai được nó..khôn dám tái phạm…”
Phó Tây Giang nhìn ánh mắt mang đầy vẻ khẩn cầu của đứa con thực không đành lòng. Nhưng nghĩ đến hắn đối với mình mọi cách lừa gạt cùng ương bướng, lửa giận trong lòng liền không thể nhịn được.
-“Giác Lãng, cởi quần.”