Chương 5

Phó Giác Lãng khiếp sợ nhìn phụ thân, không dám tin lòng ngài  lại sắt đá đến thế
-“Phụ thân…”
“Lời phụ thân nói người không có nghe sao, cởi quần!” Phó Tây Giang giờ phút này hai mắt nén giận, càng lộ ra uy thế trấn áp khủng khiếp.


Phó Giác Lãng tay gắt gao giữ chặt dây lưng, mặt đầy kinh hoảng, ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn về phía phụ thân. Nhưng Phó Tây Giang vẫn như trước, mặt không hề biến sắc.


Phó Giác Lãng biết lần này tuyệt không thể nào tránh khỏi chỉ là từ trước đến nay phụ thân đều nhất nhất thương yêu mình như thế nào lúc này vừa gặp mặt liền trách phạt nặng nề, hắn đều đã nhận sai cùng khẩn cầu cũng không có chút động lòng, người thật sự không thương xót con ư?


“Đại soái người muốn đánh cứ đánh, cớ gì còn làm nhục tôi! "(đúng! đúng..có chí khí a..vỗ tay tán thưởng)" Ngài vì chuyện ở Vân Dương tin những kẻ bụng dạ khó lường kia đem tôi sung quân đến nơi đây còn chưa đủ, hiện tại đợi không kịp đích thân đến đây muốn đánh ch.ết đứa nghịch tử này ư?” "(câu này tự biên luôn)"


Không khí nghiêm nghị trầm mặc.


Nói ra lời này đối với phụ thân là cực điểm mạo phạm nhưng giờ phút  này, Phó Giác Lãng đã vô cùng tự ti nghĩ mình là một kẻ bất tài vô dụng lại gặp phụ thân trầm mặc không nói gì, to gan nói: “Nếu Đại soái đối với Giác Lãng đã mang tâm nghi kỵ thì Giác Lãng cam nguyện xóa tên khỏi quân ngũ, không để cho ngài phải phật lòng nữa” "(Còn biết dỗi này)."


available on google playdownload on app store


Phó Giác Lãng đang bạo gan đánh một canh bạc lớn. Vân Dương đã được phân lập thành vùng đất riêng của hắn, đã tự lập môn hộ thế nhưng miệng lưỡi thế gian lại thêu dệt rằng Phó gia công tử chính là mang tâm tư của “Lý Thế Dân” muốn mưu quyền đoạt vị, nhưng hắn nào có nghĩ đến việc ấy. Phó Tây Giang lúc ấy thân Đại soái nếu không nghiêm hình chấp pháp thì làm sao có thể phục chúng. Còn nhớ rõ ngày ấy, trước mặt hàng vạn binh lính, tiểu tướng quân trên giáo trường đã trúng hai mươi quân côn, ký ức đau đớn và nhục nhã kia đến nay vẫn còn mới mẻ. Hắn thậm chí còn chưa dưỡng thương được mấy ngày đã bị phụ thân phán một câu lạnh như băng “ điều đến Lâm Bình”  thật đau thấu tâm can.


Hắn không tin phụ thân không có một tia đau lòng, giờ phút này nhắc tới việc này chính là đánh một canh bạc lớn dựa vào sự mềm lòng của phụ thân.


Sau một lúc lâu, Phó Tây Giang lại cười nhạt nói: “Mới trúng có ba mươi roi mây đã đau đến mức kêu cha gọi mẹ, phụ thân  không nghĩ là ngươi có khả năng thay thế vị trí của ta”.
Phó Giác Lãng nghẹn đắng cổ họng, ửng hồng hai má.


-“Chiêu trò giở ra hết rồi sao?” Phó Tây Giang liếc mắt nhìn đứa con đang quỳ trên mặt đất hừ lạnh một tiếng.
Phó Giác Lãng cắn răng, cúi đầu không nói.
Phó Tây Giang quát: “Ngươi họ gì?”


Phó Giác Lãng cả kinh, không dám không đáp, lúc này phụ thân trên người toát ra khí thế lạnh như băng làm cho hắn phía sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Họ… Phó.”
“Vậy còn nhớ rõ Phó gia gia quy?” Từng chữ từng chữ phụ thân nói ra đều mang một tia sắc lạnh.


Ngón tay khẽ run lên, Phó Giác Lãng cắn môi, trên mặt cùng trong lòng đều là lộ vẻ sầu thảm: ” nhớ rõ”.
Phó Tây Giang bóng lưng che khuất nên không thây rõ sắc mặt đã bớt giận, lạnh lùng nói: “Đọc”


Phó Giác Lãng ấp úng nói  nhớ rõ chính là khoảng năm sáu điều  gì đấy. Cái gọi là gia quy đơn giản chính là quy tắc mà con cháu phải nhất mực tuân thủ:  không thể lừa gạt trưởng bối, phải lễ phép với bề trên, càng không nói đến tầm hoa vấn liễu, làm việc không đàng hoàng. Phó gia mặc dù có quy tắc nhưng với hắn mà nói không khác gì rỗng tuếch.


Phó Tây Giang xưa nay quản giáo đứa con cả rất nghiêm khắc nhưng đối hắn lại hết sức sủng ái. Hơn nữa trong quân ngũ nếp sống khô khan nhàm chán, hắn có ăn chơi, đánh bạc một chút thì  Phó Tây Giang cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. "(tự mình chiều hư con thi con trách ai)"


Phó Tây Giang thấy hắn ấp úng nửa ngày cũng không nói nổi một câu, cả giận: “Chẳng trách ngươi vô pháp vô thiên, đúng là ngay cả gia quy cũng không nhớ rõ.Vậy thì hôm nay để phụ thân hảo hảo dạy bảo ngươi một phen”.  Dứt lời, roi mây dừng ngay Phó Giác Lãng đích đai lưng: “Tôi không nghĩ nói lần thứ ba”.


Phó Giác Lãng vẫn giãy dụa nhưng Phó Tây Giang không còn kiên nhẫn nữa, một tay giữ chặt thắt lưng đứa con, một tay liền nắm lấy dây lưng muốn cởi ra. Phó Giác Lãng kinh hãi, sắc mặt  nóng lên như lửa, theo bản năng  bắt lấy tay phụ thân, khóc nức nở khẩn cầu: “Phụ thân…”


Phó Tây Giang không hề động lòng, thẳng tay rút lấy dây lưng, đe, quần cởi xuống. Phó Giác Lãng chấn động, xấu hổ vùi mặt vào bên trong khuỷu tay.


Sau ba mươi roi không chút lưu tình khắp mông đã phủ đầy những mảng sưng tím, có chỗ đã rướm máu. Phó Tây Giang nhìn bộ dáng run rẩy  đứa con, trong lòng nửa là đau lòng nửa là tiếc rẻ rèn sắt không thành thép vô cùng buồn bực.


Phó Giác Lãng nằm úp sấp trên ghế, ngón tay nắm chặt thành ghế, phía sau đau đớn từng đợt truyền đến, phụ thân roi mây trong tay nhắc nhở  hắn trừng phạt còn chưa kết thúc. Không biết đến tột cùng là trong lòng  có bao nhiêu ủy khuất, nhục nhã, vẫn là phía sau lạnh thấu xương cùng đau đớn.  Phó Giác Lãng vùi đầu, răng nanh gắt gao cắn lấy cánh tay lấy chống đỡ đau đớn, nước mắt cũng không tự chủ theo hai má chảy xuống.


Phó Tây Giang nâng roi lên, nhìn cái lưng run rẩy kia có phần do dự nhưng cuối cùng vẫn là xuống tay không khoan nhượng.


Đau lòng không nguôi cũng chẳng còn hơi sức để khóc. Từng roi một không nương tình mà vụt xuống, từng roi chạm vào da thịt trần lại tạo thành tiếng vang thanh thúy đến rợn người cùng đau đớn ngày một gia tăng không ngừng tr.a tấn tinh thần của Phó Giác Lãng.


Đánh đến hai mươi roi, răng vẫn cắn chặt nhưng đã muốn không có cách nào ngăn cản rên rỉ, vết roi tầng tầng chồng chất, Phó Giác Lãng tốt đối với số lượng trừng phạt bắt đầu cảm thấy sợ hãi.


-“Vì sao đánh ngươi?” Phó Tây Giang lại một lần nữa dừng lại, vẫn như cũ là cùng một vấn đề.
Phó Giác Lãng ngẩn ra: “Bởi vì con… hút Phúc Thọ cao…”
Phó Tây Giang trầm mặc không lên tiếng phản đối.
-“ Là bởi vì con không có tuân thủ gia quy…” Phó Tây Giang vẫn như trước trầm mặc.


Phía sau từng trận đau đớn kích thích  Phó Giác Lãng đích ý nghĩ, hắn đau khổ suy tư  một lúc lâu nhưng vẫn cảm thấy mờ mịt.
Phó Tây Giang nói: “Ngươi nếu không biết, chúng ta liền tiếp tục”.
Cùng một  biện pháp, lại một lần nữa bức Phó Giác Lãng vào đường cùng.






Truyện liên quan