Chương 38
Cô mở mắt trong bóng tối đen kịt, rút một bàn tay ra lần tìm xung quanh, mò mẫm bật công tắc đèn bàn. Ánh đèn vàng tỏa sáng khung cảnh hiện tại, hóa ra anh đã bế cô vào phòng nghỉ trong lúc hôn cô đến trời đất quay cuồng. Cô thầm nghĩ, ngộ nhỡ đồng nghiệp anh vào đây bắt gặp cảnh này thì phải làm sao?
Cô băn khoăn cụp mắt xuống. Anh đang ôm eo cô bằng hai tay, ngón tay cô vuốt qua hàng chân mày hơi nhíu lại và đôi mắt nhắm nghiền của anh, cuối cùng chạm vào chiếc nhẫn bạc trên ngón út tay trái. Cô không nhớ rõ chiếc nhẫn này có từ khi nào, sờ vào chỉ thấy nó là một chiếc nhẫn bình thường được chế tạo từ bạc có mặt ngoài trơn láng, còn ý nghĩa của nó cô không muốn đoán mò. Điều khiến cô lo lắng lúc này là hơi thở của anh có phần nặng nề. Cô áp tim lên trán anh, hình như anh bị sốt nhẹ. Cô không kìm được khẩn trương gọi nhỏ: “Mặc Thâm, Mặc Thâm!”
Anh chỉ khẽ rên ‘hừ hừ’ đáp lại cô, rồi tiếp tục mê man trong giấc ngủ nặng nề. Cô chau mày, kéo tay anh ra bước xuống giường xỏ dép lê, đắp chăn lên người anh, sau đó vội vàng đi tìm người đến xem bệnh cho anh.
Toàn bộ các ca mổ trong phòng phẫu thuật đã kết thúc, cả hành lang chìm trong tĩnh mịch. Hứa Tri Mẫn buộc phải quay lại khu điều trị tìm kiếm sự giúp đỡ. Đến trạm y tá, cô hỏi: “Hiện giờ bác sĩ trực ban có rảnh không ạ?” Đúng lúc đang là ca trực của Linh Linh, cô ấy đáp: “Bác sĩ ngoại khoa nghỉ ngơi rồi, bác sĩ nội khoa vừa thức dậy kê toa thuốc cho một bệnh nhân khó ngủ.” Đoạn nói thêm: “A Viên đấy.”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Viên Hòa Đông đi ra từ phòng làm việc, thấy Hứa Tri Mẫn, anh sửng sốt hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Em vừa ở bên phòng can thiệp…” Hứa Tri Mẫn đáp.
Lúc nhận ca Viên Hòa Đông có nghe kể lại chuyện xảy ra ở phòng can thiệp năm giờ chiều nay: “Em qua đây.”
Hứa Tri Mẫn cân nhắc giữa lợi và hại rồi đi cùng anh vào văn phòng. Viên Hòa Đông đóng cửa lại hỏi: “Lúc đó em đang trên bàn mổ?”
“Dạ không, lúc bên trong gọi cấp cứu em mới vào giúp một tay.”
Viên Hòa Đông thở phào nhẹ nhõm: “Anh nhớ rõ ràng có nghe nói y tá lên bàn mổ là Tiêu Hồng và Lâm Ngọc Cầm.”
Hứa Tri Mẫn nhìn anh cười trấn an: “Sư huynh yên tâm đi. Em chỉ làm việc theo quy định, không để xảy ra sai sót gì đâu. Bên khoa gây mê không đủ y tá nên em lên bàn mổ ngoại khoa giúp sức.” Hứa Tri Mẫn hơi ngừng lại rồi thu hết can đảm nói với Viên Hòa Đông: “Sư huynh, hình như Mặc Thâm bị bệnh rồi, anh xem xem anh ấy thế nào giúp em được không a?”
Nghe lời thỉnh cầu này của cô, trong lòng Viên Hòa Đông chua xót vô cùng. Nhưng anh là một bác sĩ! Anh gật đầu với Hứa Tri Mẫn: “Anh nhớ mà, tối nay cậu ấy chủ động quay lại mổ ngoài giờ cho bệnh nhân. Anh đi với em.”
Ra đến cửa, Viên Hòa Đông thông báo cho Linh Linh nơi mình đi, Linh Linh cam đoan nếu phòng bệnh có việc sẽ gọi di động cho anh.
Hứa Tri Mẫn dẫn Viên Hòa Đông đến phòng nghỉ của bác sĩ khoa gây mê.
Mặc Thâm vẫn đang ngủ say. Viên Hòa Đông vừa bắt mạch vừa hỏi Hứa Tri Mẫn: “Em đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
Hứa Tri Mẫn chớp mắt, ảo não trả lời: “Xin lỗi sư huynh, em quên đo nhiệt độ trước rồi. Anh đợi chút nhé, em đi tìm nhiệt kế.” Nói xong, cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Viên Hòa Đông thu lại tầm mắt dõi theo bóng Hứa Tri Mẫn, quay sang nhìn Mặc Thâm: “Tôi biết là cậu đã tỉnh.”
Mặc Thâm trở người nằm ngửa, thở ra một hơi: “Không ngờ cậu bằng lòng đi cùng cô ấy tới đây.”
“Tôi là bác sĩ, có bệnh nhân bị bệnh, đương nhiên phải đến.” Viên Hòa Đông lạnh nhạt đáp, “Thấy trong người thế nào? Cổ họng đau không? Trước đó có bị nhiễm lạnh không?”
Mặc Thâm lắc đầu: “Chắc là mệt mỏi thôi. Không phải cậu còn phải trực ban sao? Cậu đi đi.”
Viên Hòa Đông lấy ống nghe trong túi áo ra: “Xem bệnh cho cậu xong tôi sẽ đi, không thể để cô ấy lo lắng vì chuyện của cậu. Cậu có biết là cô ấy tuy mạnh mẽ nhưng thể chất bẩm sinh yếu hơn người bình thường không?”
Mặc Thâm quay đầu lại, nhíu mày: “Cậu cũng biết cô ấy sinh non?”
Viên Hòa Đông ngạc nhiên, anh không biết chuyện Hứa Tri Mẫn sinh non, mà chỉ tự suy luận ra được Hứa Tri Mẫn bẩm sinh đã yếu ớt sau nhiều lần chẩn mạch cho cô.
Đúng lúc này Hứa Tri Mẫn hào hứng cầm nhiệt kế quay về. Vừa mở cửa cô đã thấy hai anh chàng mặt mũi tối sầm. Nhớ lại mấy lần tranh chấp giữa họ, cô không khỏi cảm thấy nơm nớp lo sợ.
“À… đo nhiệt độ trước đi ạ.” Hứa Tri Mẫn cố gắng làm dịu bầu không khí trong phòng, đưa nhiệt kế cho Mặc Thâm.
Mặc Thâm không cầm: “Anh không sốt, không cần.”
Cô cau mày, nhét nhiệt kế vào tay anh, thẳng thắn phê bình: “Anh là bệnh nhân cứng đầu nhất mà em từng gặp.”
Cô vừa nói xong, Mặc Thâm và Viên Hòa Đông giật mình nhìn về phía cô, sau có cả hai không hẹn mà cùng cười xòa.
Về sau mỗi khi nhớ lại giọng cười khoa trương của hai người họ đêm đó, Hứa Tri Mẫn lại vừa thẹn vừa cáu. Thông minh như cô sao lại không biết họ cười gì chứ? Bản thân cô lúc ngã bệnh cũng cứng đầu y hệt đó thôi.
May mà anh không bệnh thật, nếu không cô sẽ đau lòng biết mấy. Cô lấy tay xoa xoa ngực, bên trong dường như đau râm ran cùng sự mệt mỏi của anh đêm qua. Ngón tay cô mân mê đôi môi, trên môi còn dư âm hương vị tình cảm mãnh liệt ngọt ngào ấm áp. Cô soi mình trong gương, cảm thấy vô cùng tự tin lẫn tự hào vì sự chủ động của mình tối qua.
Linh Linh đến phòng thay quần áo gọi cô: “Hứa Tri Mẫn, y tá trưởng gọi em qua văn phòng chủ nhiệm.”
Hôm nay cuộc họp giao ban kết thúc sớm, tất cả những ai liên quan đến ca giải phẫu can thiệp tối hôm qua tập trung tại văn phòng chủ nhiệm nội khoa. Năm vị chủ nhiệm nội ngoại khoa, y tá trưởng Giang và Vương Hiểu Tịnh đều có mặt.
Trước đó, các vị giáo sư đã tranh luận cả buổi về tình huống xảy ra đột ngột với bệnh nhân giữa ca giải phẫu can thiệp. Thế nhưng những câu hỏi thuộc phạm vi y khoa, nhất là trong trường hợp đặc biệt chưa bao giờ xảy ra, không cách nào tìm được lời giải đáp hoàn hảo mang tính khoa học. Hơn nữa biến chứng bệnh ba động mạch được phát hiện khi làm phẫu thuật tạo hình, thông thường sau khi giải phẫu can thiệp sẽ làm tiếp bắc cầu, tuy nhiên giải phẫu ngoại khoa (bắc cầu) lại được tiến hành trước, thêm vào đó bệnh nhân cũng như người nhà đều không khiếu nại và chấp nhận lời giải thích ‘trường hợp đặc biệt’ từ phía bệnh viện. Do vậy, vấn đề lớn nhất hiện tại là thể diện của giáo sư, dù thế nào cũng phải tìm người chịu tội thay.
Trương Tề Duyệt ho nhẹ hai tiếng, nói xen vào: “Chủ nhiệm, thật ra sau đó bên em đã kiểm tr.a lại, là do y tá lấy sai giá đỡ. Cùng là giá rỗng, nhưng phía em và phía giáo sư Vương chia ra sử dụng hai công ty khác nhau. Y tá này mới vào phòng can thiệp chưa bao lâu nên không biết thói quen làm việc của bác sĩ.”
Hứa Tri Mẫn thầm than trong lòng, quả nhiên Vương Hiểu Tịnh nói không sai chút nào – ngàn lần vạn lần không được lấy sai nhãn hiệu! Nhìn Lâm Ngọc Cầm phía đối diện cúi đầu càng lúc càng thấp, Hứa Tri Mẫn không hề cảm thấy dễ chịu, nói gì đi nữa họ cũng một thời là bạn học.
Tuy rằng có thể cân nhắc làm bắc cầu trong trường hợp bệnh nhân bị biến chứng bệnh ba động mạch, nhưng là người đầu tiên tiến hành ca mổ, thể diện của giáo sư không khỏi bị ảnh hưởng, nhất định phải tìm ra người gánh thay. Ý kiến của Trương Tề Duyệt chính là bậc thềm hoàn hảo cho giáo sư Tân, toàn bộ trách triệm vì thế đổ hết lên tổ y tá. Mặt y tá trưởng Giang sa sầm, Vương Hiểu Tịnh vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, không biết thật sự đang nghĩ gì. Vốn dĩ cuộc họp nên chấm dứt tại đây, bỗng nhiên Trương Tề Duyệt lại nói tiếp: “Chủ nhiệm, trong chuyện xảy ra lần này, chúng em có một đồng nghiệp biểu hiện rất tốt, xứng đáng được khen ngợi ạ. Cô ấy không chỉ là người đầu tiên hỗ trợ phòng can thiệp, mà còn xung phong hỗ trợ ngoại khoa khi bên ấy thiếu người.”
Hứa Tri Mẫn kinh ngạc lắng nghe, không hề cảm thấy vui mừng. Trương Tề Duyệt nói vậy không phải đang ra sức khen ngợi cô, mà trái lại, vì biết cô và Lâm Ngọc Cầm là bạn học cùng lớp nên cố tình đẩy cô vào thế bất nhân bất nghĩa.
Các chủ nhiệm liên tục tỏ thái độ tán đồng với đề xuất của Trương Tề Duyệt.
Kết thúc cuộc họp, y tá Giang lập tức nói chuyện riêng với Lâm Ngọc Cầm. Sau đó Lâm Ngọc Cầm mang đôi mắt sưng đỏ rời đi cùng y tá trưởng. Tiêu Hồng lo cho bản thân còn chưa xong, không dám ngó ngàng đến ánh mắt cầu cứu của Lâm Ngọc Cầm. Khi Lâm Ngọc Cầm ném cái nhìn thù hận về phía Hứa Tri Mẫn, cô cảm thấy nó như con dao băng lạnh thấu xương.
Trương Tề Duyệt đến bên cạnh Hứa Tri Mẫn, nhìn băng vải trên chân trái của cô thấp giọng nói: “Tôi biết, cô ta cố ý làm phỏng chân em.”
Hứa Tri Mẫn quắc mắt nhìn anh ta, bao lâu nay cô chưa bao giờ thấy anh ta vô liêm sĩ đến vậy. Có lẽ người khác không biết chuyện, nhưng từ lâu cô đã để ý đến dây hoa móc trên điện thoại di động của Lâm Ngọc Cầm và Trương Tề Duyệt, đó là đôi dây tình nhân.
Trương Tề Duyệt thản nhiên như không có chuyện gì, ung dung đi đến bên cạnh bàn bắt đầu giở tài liệu ra xem. Trong lồng ngực Hứa Tri Mẫn lửa giận hừng hực thiêu đốt. Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được muốn cho anh ta một cái tát cật lực. Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh đưa tới kịp thời giữ lại cánh tay giơ lên của cô, Hứa Tri Mẫn nén giận ngoảnh đầu ra sau, là Vương Hiểu Tịnh.
Vương Hiểu Tịnh nói với Trương Tề Duyệt bằng thái độ đúng mực: “Bác sĩ Trương, có chuyện này tôi chưa kịp nói cậu hay. Loại giá rỗng của nhóm các cậu đã hết hàng trong kho chúng tôi từ hôm qua, công ty nói nhanh nhất là ngày mai mới có thể giao hàng.”
Tin này không thể nghi ngờ đã lật đổ luận điểm trong cuộc họp, gương mặt Trương Tề Duyệt biến sắc, anh ta cao giọng chất vấn: “Tại sao tôi không biết?”
Vương Hiểu Tịnh cúi đầu miết vết băng keo trên đầu ngón tay theo thói quen: “Sáng sớm hôm qua tôi đã báo với giáo sư Tân. Lúc đó giáo sư Tân nói không sao, chỉ cần hai ngày này không lên lịch dùng giá rỗng, hoặc dùng trước nhóm giáo sư Vương. Nhưng cậu biết đấy, giáo sư Tân đã lớn tuổi, khó tránh chuyện hay quên. Tôi không muốn nói rõ ở cuộc họp, đương nhiên, cũng cần âm thầm phối hợp với chủ nhiệm một chút…”
Cô ấy đang uy hϊế͙p͙ anh ta? Trong phút chốc, cái vẻ coi trời bằng vung của Trương Tề Duyệt bay biến. Anh ta biết Vương Hiểu Tịnh chắc chắn không nói dối, nhưng không biết tại sao cô lại lên tiếng vì Tiêu Hồng – đối thủ một mất một còn – và Lâm Ngọc Cầm. Và anh ta càng sửng sốt hơn nữa khi Hứa Tri Mẫn bổ sung thêm câu nói dang dở của Vương Hiểu Tịnh: “Trước khi cô Vương đi đúng là có giao chìa khóa cho tôi, không công ty nào nhập nào, cũng không ai lấy giá rỗng, trừ Lâm Ngọc Cầm.”
Lời này của Hứa Tri Mẫn đã phá hỏng mọi toan tính còn sót lại. Trương Tề Duyệt thô lỗ đóng hồ sơ, u ám nhìn hai cô trò đứng sóng vai bên nhau: “Được, tôi biết rồi!”
Hứa Tri Mẫn và Vương Hiểu Tịnh thấy Trương Tề Duyệt tức giận bỏ đi, nhìn nhau phì cười. Phụ nữ trên đời này có rất nhiều loại, trong đó có một loại phụ nữ vĩnh viễn là người theo chủ nghĩa nữ quyền, họ sẽ đứng trên lập trường phụ nữ để bảo vệ phụ nữ. Đây là điều mà Trương Tề Duyệt, kẻ thích đùa bỡn tình cảm phụ nữ, không bao giờ có thể lý giải.
Cuối cùng vì lời nói ác độc, sang hôm sau Lâm Ngọc Cầm vẫn bị điều đi. Mây đen bao trùm tổ y tá, ai nấy đều hoang mang cho số phận của mình. Có thể thấy, y tá Giang là người không thể khoan dung một chút khuyết điểm nhỏ. So với chị, Vương Hiểu Tịnh tuy bên ngoài tương đối hà khắc, nhưng vào thời điểm quan trọng cô biết đối nhân xử thế hơn.
Thật ra khi thấy Lâm Ngọc Cầm ra đi, Hứa Tri Mẫn đã âm thầm tìm đến Mặc Thâm. Chưa đợi cô kịp mở miệng, anh đã cướp lời: “Anh nghe Trương Tề Duyệt nói rồi.” Nói cách khác, anh biết ai tạt nước sôi cô. Hứa Tri Mẫn hiểu tính anh, nhìn anh khép chặt mắt, cô biết mình không thể nói được gì.
Tâm tình Hứa Tri Mẫn vì chuyện này như rơi xuống vực sâu. Cảm giác bất lực khi trơ mắt nhìn kết cục thất bại của người khác, không liên quan đến thắng bại, nhưng lại khiến tinh thần chán nản vô cùng.
Mùa đông giá rét mỗi ngày một đến gần, trên con đường mỗi ngày đi làm, lá khô rơi lả tả đậu trên đầu vai, lưng áo của người qua đường rồi rơi xuống theo gió, cát bụi mù mịt khắp ngả khiến bầu trời âm u càng thêm vẻ cô đơn, hiu quạnh. Điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, trong một ngày lạnh se sắt da thịt lại có người bỏ con mèo con mới sinh chưa bao lâu tại cột điện ven đường. Mèo con chỉ lớn cỡ bàn tay, cuộn tròn co ro trên mảnh vải rách trong hộp giấy giống như quả banh lông màu vàng. Hứa Tri Mẫn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức ôm mèo con đang kêu gào vì đói vào lòng, thương xót ôm nó về nhà như thể nó là báu vật quý giá nhất của mình. Phương Tú Mai trêu cô, vì ‘quả banh lông vàng’ mà cô nàng ‘Grandet*’ Hứa Tri Mẫn đã cống hiến hết thảy những thứ ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, xài không dám xài. Phương Tú Mai không nói sai. Hai cô vừa tốt nghiệp, tiền lương cộng tiền thưởng một tháng ngót nghét hai ngàn tệ. Với người sống ở thành phố lớn thì con số này thuộc mức dưới trung bình. Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiện điện thoại cộng gộp lại khiến họ thường rơi vào cảnh túng thiếu, áp lực cuộc sống hết sức nặng nề. Hứa Tri Mẫn không nỡ để mèo con chịu khổ, đi siêu thị cô chọn loại thức ăn tốt nhất cho mèo, giá một túi nho nhỏ cũng đủ trang trải mấy ngày cơm của cô. Đúng là mèo ăn ngon hơn cả chủ.
(*) Grandet là nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Ông ta là một tay tư sản giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Bản thân Hứa Tri Mẫn không hề gì, ăn mặc tiết kiệm tập mãi đã thành nếp. Con người là vậy, luôn mưu cầu niềm vui. Nhìn mèo con kêu meo meo vui vẻ, cô cũng vui lây. Rồi cứ thế, trong lúc vui đùa với Phương Tú Mai, cái tên ‘quả banh lông’ của mèo con ra đời.
Quả Banh Lông sau khi ở nhà hơn mười ngày, dần bắt đầu sinh tính giận dỗi. Chuyện nó thích làm nhất là quấn quít chủ nhân: Hứa Tri Mẫn đứng, nó nhắm mắt lim dim nằm cạnh hai chân cô; Hứa Tri Mẫn đi, nó phe phẩy đuôi theo sau cô; Hứa Tri Mẫn ngủ, nó chui vào chăn làm ấm hai chân cô; Hứa Tri Mẫn muốn ra khỏi nhà, nó nhe hai răng nanh cắn chặt ống quần cô không chịu nhả.
Một hôm, lông cả người Quả Banh Lông xù lên trông đáng thương vô cùng, nhưng Hứa Tri Mân chắc chắn không tài nào mang nó đến bệnh viện. Thế là cô đành cắn răng, kiên quyết lôi nó ra, rồi chạy thẳng một mạch xuống cầu thang. Sau lưng cô, tiếng mèo con kêu gào nghe tội nghiệp đến mức ứa nước mắt.