Chương 39
Hôm nay đúng lúc Vương Hiểu Tịnh ra ngoài làm việc, Hứa Tri Mẫn nhận lời mời của Mặc Hàm cùng đi ăn trưa. Chiếc bàn dài hình chữ nhật trong một góc sáng sủa của nhà ăn công nhân viên có thể ngồi được tám người, ngoài anh em nhà họ Mặc và cô, không thể thiếu đám hổ bằng cẩu hữu của Mặc Thâm. Chuyện bất ngờ nhất là, Viên Hòa Đông cũng gia nhập đội ngũ.
Hứa Tri Mẫn nhai cơm mà trong đầu vẫn nghĩ về Quả Banh Lông. Tâm trạng bất an nên cô cũng không biết nhóm Mặc Thâm đang nói chuyện gì. Có người gọi cô ba lần nhưng cô chẳng hề nghe thấy, Mặc Thâm phải cầm đũa gõ vào đĩa ăn của cô, cô mới hoàn hồn trở lại hỏi: “Sao vậy?”
“Anh hỏi em sao vậy mới phải đấy. Nghĩ gì mà xuất thần thế? Mọi người trong bàn ăn xong hết cả rồi, đồ ăn của em còn y nguyên.” Mặc Thâm nói.
Hứa Tri Mẫn quả thật nhớ Quả Banh Lông nên món gì cũng nuốt không trôi, cô sụt sịt mũi nói: “Em ăn không vô.” Thấy cô dứt khoát buông đũa xuống, mọi người đều lấy làm tò mò.
“Trong người không khỏe à?” Dương Sâm hỏi.
Hứa Tri Mẫn lắc đầu: “Không phải, tại vì…” Nếu nói mình ăn không ngon miệng vì lo lắng cho một con mèo con thì có bị mấy anh chàng này cười nhạo không nhỉ?
“Vì cái gì cơ?” Những người khác nhao nhao hỏi với điệu bộ quyết tr.a khảo cho ra lẽ.
Hứa Tri Mẫn không đếm xỉa đến họ: “Em nuôi một con mèo tên là Quả Banh Lông, buổi sáng nó cứ quấn theo em không rời, em lo cho nó nên ăn không ngon. Các ngài đại bác sĩ à, lý do này đủ rồi chứ?”
Sau một lúc im lặng như tờ, Dương Sâm là người đầu tiên thoải mái cười ầm ầm không buồn giữ thể diện cho cô. Quách Diệp Nam rung đùi đắc ý: “Ôi phụ nữ, phụ nữ…”
Hứa Tri Mẫn ngay lập tức liên tưởng đến bộ mặt đáng ăn tát của Trương Tề Duyệt, trừng mắt hỏi: “Phụ nữ thì sao?!”
Quách Diệp Nam vội vàng giơ cao hai tay đầu hàng: “Bọn anh là người ủng hộ chủ nghĩa nữ quyền!”
Mặc Thâm biết cô vẫn luôn buồn bực chuyện Lâm Ngọc Cầm, vừa hay họ cũng có kế hoạch, vì vậy anh nói: “Hôm nay rủ em ra ngoài thật ra là muốn nói với em một chuyện, em thấy Vương Hiểu Tịnh là người thế nào?”
Nghe anh nói vậy, Hứa Tri Mẫn biết chắc chắn các anh chàng này đã có kết luận về Vương Hiểu Tịnh, cô hỏi ngược lại: “Các anh nghĩ sao?”
“Biểu hiện của chị ấy trong sự việc lần trước đã khiến bọn anh thay đổi cách nhìn. Em tiếp xúc với chị ấy thấy sao?”
Hứa Tri Mẫn nhận ra họ đã nói đến điểm quan trọng, ngẩng lên nhìn thấy Viên Hòa Đông giữ im lặng, cô nghĩ thầm, lần này họ phải tốn khá nhiều tâm sức để lôi kéo Viên Hòa Đông về cùng trận tuyến.
Nhất là Quách Diệp Nam, sau nhiều lần liên tiếp khiêu chiến để giải quyết vấn đề ác cảm với Đông y của giáo sư Vương, rốt cuộc anh ta cũng đã nắm bắt được cơ hội.
Chuyện bắt đầu từ tháng trước, một người cháu của giáo sư Vương bỗng nhiên bị đau nửa đầu. Tìm đến chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh, làm X-quang, CT, MR và một loạt xét nghiệm khác vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, uống thuốc tây không hiệu quả. Mặc dù vậy, khó lòng kết luận không bị bệnh. Cháu của giáo sư sống không bằng ch.ết.
Quách Diệp Nam nhân cơ hội này đề nghị giáo sư dùng thử thuốc Đông y. Dựa trên nguyên tắc thử một chút cũng không sao, còn nước còn tát, giáo sư Vương đồng ý để Viên Hòa Đông làm thử.
Viên Hòa Đông bình tĩnh chẩn đoán, kê toa thuốc, kết hợp giữa châm cứu và liệu pháp nhĩ huyệt nhằm giúp bệnh nhân cải thiện giấc ngủ. Không ngờ liệu pháp độc đáo này đã mang lại hiệu quả rõ rệt.
Giáo sư Vương tận mắt chứng kiến, hết lời khen ngợi y học cổ truyền thần kỳ không gì sánh bằng. Kể từ đó giáo sư bắt đầu có hứng thú với Đông y và tỏ thái độ ủng hộ việc nghiên cứu lâm sàng của Viên Hòa Đông.
Dần dà, Viên Hòa Đông cũng gia nhập phe cánh của giáo sư Vương.
Đây là sự kiện rất đáng mừng, sư huynh kính yêu của cô không nên vì mâu thuẫn giữa tình bạn và sự nghiệp mà mãi dậm chân tại chỗ. Hứa Tri Mẫn không kìm được khẽ mỉm cười với Viên Hòa Đông.
Trông thấy nụ cười xuất phát từ sự chân thành của cô, những đường nét căng thẳng trên gương mặt của Viên Hòa Đông bất giác giãn ra.
Hứa Tri Mẫn thẳng thắn trả lời: “Nói thật, chị ấy là người rất khó đoán. Ở bên cạnh chị ấy bao lâu nay, ấn tượng sâu sắc nhất chị ấy đem đến cho em là kiến thức uyên thâm của chị ấy.”
Dương Sâm tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của cô: “Hồ sơ cá nhân của Vương Hiểu Tịnh thuộc loại cơ mật cao cấp của khoa nhân sự.”
Tất cả mọi người đồng loạt liếc anh ta, anh chàng trăng hoa này lại còn ‘Thông đồng’ với cả khoa nhân sự để điều tr.a mỹ nữ nữa chứ.
Hứa Tri Mẫn nói: “Chuyện của Vương Hiểu Tịnh các anh cho em một ít thời gian. Hơn nữa, đợt này Lâm Ngọc Cầm bị điều đi, tổ y tá nhất định sẽ tuyển thêm người mới. Y tá trưởng Giang đang xem xét chọn người, bộ phận y tá cố ý tiến cử Vương Nhã Lâm với khoa em, nhưng em lại muốn Phương Tú Mai chuyển sang đây.”
Mọi người biết cô muốn làm việc với bạn thân trong cùng một khoa, có điều là chẳng ai muốn dấn bước vào vũng nước đục không liên quan đến mình. Quách Diệp Nam nói: “Tổ y tá có quyết sách của tổ y tá, tổ bác sĩ bọn anh không thể can thiệp.”
“Các anh đưa ra kiến nghị được mà. Em tin số người muốn vào khoa em nhất định không ít, chắc chắn sẽ cạnh tranh công khai. Em cũng tin với năng lực hiện tại, Phương Tú Mai hoàn toàn có thể chiến thắng bằng thực lực của chính mình, đảm bảo không ai dám nói gì đâu.” Khi Hứa Tri Mẫn nói những lời này, giọng cô mạnh mẽ hùng hồn, vẻ kiêu ngạo thoát tục toát ra từ cốt cách.
Hai ba người ngồi cùng bàn không quen biết cô cũng biểu lộ sự ngạc nhiên và tán thưởng. Nhóm Mặc Thâm thì cảm khái quay mặt nhìn nhau. Sau khi bàn bạc ổn thỏa, mọi người dọn dẹp bàn ăn. Dương Sâm vụng trộm cười nhạo Mặc Thâm: “Cô gái của cậu càng ngày càng lợi hại, sao cậu lại đeo nhẫn cưới trên ngón út thế kia?”
Mặc Thâm thản nhiên giải đáp: “Vì nó đặc biệt dùng để giam cầm một ma nữ.”
Ma nữ? Dương Sâm mỉm cười, danh xưng này rất phù hợp để hình dung Hứa sư muội của họ.
Hứa Tri Mẫn nghe giọng Dương Sâm trêu ghẹo, đang nghi ngờ không biết người được gọi là ‘Ma nữ’ là ai thì di động trong túi vang lên. Cô đi sang một bên nghe máy: “Chị dâu ạ?”
“Tri Mẫn này, tối nay em rảnh không? Ra ngoài cùng ăn bữa cơm nhé.” Vu Thanh Hoàn nói trong điện thoại.
Sở dĩ giữa cô và anh họ xảy ra chuyện hiểu lầm là bởi vì ngày thường ít trò chuyện với anh chị. Hứa Tri Mẫn trả lời: “Vâng ạ.”
Tan tầm, Hứa Tri Mẫn tìm Phương Tú Mai báo cho cô bạn thân chuyện khoa cô tuyển người trước. Mơ ước của Phương Tú Mai khi vào bệnh viện tỉnh là được làm việc trong trung tâm tim mạch, cô nàng ngay lập tức tuyên bố sẽ nộp đơn xin bộ phận y tá. Hứa Tri Mẫn động viên Phương Tú Mai, nhắc nhở cô nàng đọc thêm nhiều sách về tim mạch vì y tá trưởng Giang ra đề khảo sát cực kỳ khó. Phương Tú Mai nói mình sẽ về nhà ôn bài ngay. Cuối cùng Hứa Tri Mẫn dặn cô nàng về nhà nhớ cho Quả Banh Lông ăn giúp cô.
Làm xong những việc này, Hứa Tri Mẫn sợ không đến nơi hẹn đúng giờ, bèn gọi taxi vội vàng chạy đến nhà hàng đã hẹn với chị họ. Nhà hàng này cách bệnh viện không xa, đi đường chỉ mất khoảng hai mươi phút. Người phục vụ dẫn cô vào phòng ăn, cô thấy Vu Thanh Hoàn đã đến trước cùng một người đàn ông xa lạ trông phong lưu, khoảng ba mươi tuổi. Hứa Tri Mẫn ngồi xuống trước cặp mắt đánh giá thoải mái của anh ta. Cô thầm than trong lòng: “Nguy rồi, không phải là xem mặt chứ?”
Hứa Tri Mẫn đoán không sai, đúng là xem mặt, đây là chủ ý của Kỷ Nguyên Hiên. Kể từ lần trước gặp em họ, anh bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của cô em. Tìm một người đàn ông tốt nắm giữ trái tim của em họ mới là việc chính. Hai vợ chồng sau khi thương lượng, Vu Thanh Hoàn giới thiệu thầy Trần đồng nghiệp trong học viện, chị nói thầy Trần tuấn tú lịch sự, công việc ổn định, trong chuyện tình cảm cũng nghiêm túc.
Nghe chị họ không ngớt lời khen thầy Trần về tất cả mọi phương diện, Hứa Tri Mẫn bỗng nảy sinh lòng hiếu kỳ. Vì quan niệm không làm người yêu thì có thể thêm một người bạn nên cô nói chuyện với anh ta rất tự nhiên thoải mái.
Nhưng dường như chuyện xui xẻo bao giờ cũng xảy ra. Tối nay Quách Diệp Nam nảy ý ăn bít tết, bất chấp tất cả lôi kéo Mặc Thâm đi làm bạn đồng hành. Nhà hàng Tây gần bệnh viện nhất và ngon nhất chính là nhà hàng Monte-Carlo này.
Thấy Hứa Tri Mẫn đang nhiệt tình nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, sau năm lần bảy lượt khẳng định chắc chắn là cô, anh chàng hoảng hồn nhìn Mặc Thâm. Mặc Thâm cười lạnh nhạt: “Chọn chỗ ngồi trong này được rồi.” Quách Diệp Nam thầm nhủ bụng: Cậu còn giả bộ bình tĩnh cái gì chứ.
Mặc Thâm bình thản ngồi vào bàn. Riêng Hứa Tri Mẫn, khi anh và Quách Diệp Nam vừa vào cửa cô đã nhận ra họ, nỗi bất an trong lòng lặng lẽ lan tràn. Cô không sợ Mặc Thâm hiểu lầm, điều cô sợ nhất chính là, Mặc Thâm biết việc này có liên quan đến Kỷ Nguyên Hiên. Mặc Thâm thấy cô nói chuyện với người đàn ông khác, cho dù đơn giản là chuyện bình thường giữa người với người, trái tim vẫn không tránh khỏi vướng víu chút ghen tuông. Nhưng người khiến anh chú ý hơn cả là Vu Thanh Hoàn. Anh vuốt ly nước trầm tư, chị ta là ai?
Vu Thanh Hoàn nhận ra Mặc Thâm. Năm ngoái chị về nhà chồng có xem quyển album nhà họ Mặc do bà cụ để lại, bên trong có khá nhiều hình ảnh cậu con lớn nhà họ Mặc. Bây giờ chị đã nhìn thấy người thật việc thật, cậu thanh niên Mặc Thâm này quả thực trầm ổn chính chắn như lời đồn, gương mặt tuấn tú của cậu khiến cho người ta cảm giác như chén trà Phổ Nhỉ nồng đậm hương vị trong tay. Nâng chén uống một hớp, dư vị ngọt lành, Vu Thanh Hoàn để ý thấy khoảnh khắc ánh mắt Hứa Tri Mẫn và Mặc Thâm chạm vào nhau là sự hiểu ngầm không lời. Chị nghĩ, xem ra chồng mình phải thất vọng rồi.
Món bít tết Tây bảy phần chín được dọn lên bàn, nắp vẫn chưa mở ra. Như bị xông bởi hơi nóng, hai gò má Hứa Tri Mẫn ửng hồng, sau lưng cô vã mồ hôi. Nếu Mặc Thâm biết Vu Thanh Hoàn là chị dâu cô, tiếp đó anh sẽ suy ra cô đã liên lạc với anh Kỷ Nguyên Hiên, rồi hỏi đến chuyện của bà dì… Trong lúc thẫn thờ cô kéo rơi mảnh khăn ăn mà người phục vụ vừa giúp cô che nắp vung bằng thiết. Dầu đi kèm với thịt sôi xèo xèo, giọt dầu bắn lên mu bàn tay cô trong nháy mắt để lại một mảng lớn đỏ ửng trên làn da cô.
Người ngồi cùng bàn chỉ kêu lên thất thanh chứ chưa biết làm thế nào. Mặc Thâm cầm ly nước lạnh của mình đi qua, kéo hai tay cô rưới nước lên chỗ bị phỏng. Hứa Tri Mẫn chau mày, hốc mắt dâng lên chút chua xót pha lẫn ngọt ngào.
“Cô có sao không? Có sao không ạ?” Người phục vụ vô cùng căng thẳng.
Vu Thanh Hoàn và thầy Trần lần lượt hỏi: “Có cần đưa đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu ạ.” Hứa Tri Mẫn lắc đầu nguầy nguậy.
Quách Diệp Nam nghĩ thầm: Cái cậu Mặc Thâm này cứ thích giả bộ không thèm để ý, vậy mà vừa rồi chạy nhanh hơn ai hết. Thế là anh ta cũng đi qua xem vết bỏng: “Tôi thấy ổn rồi, không cần đi cấp cứu đâu.”
“Thật sự không cần à?” Thầy Trần hỏi tới, “Đi bệnh viện cho bác sĩ xem xét mới an tâm, dù sao cũng là con gái, nếu để lại sẹo sẽ không hay.”
Mặc Thâm lúc này mới nói: “Em nói xem, Hứa Tri Mẫn?” Hứa Tri Mẫn đáng thương gục đầu xuống, cổ tay bị anh nắm đau nhói, cô biết anh đang giận vì cô bất cẩn.
Thầy Trần kinh ngạc nói: “Em… quen họ?” Vu Thanh Hoàn là người có tư tưởng văn minh tiến bộ, tuồng vui xem mặt này chẳng ai hát, vì sao không cho người hữu tình một cơ hội? Chị giải thích với thầy Trần: “Hai cậu này là đồng nghiệp của Hứa Tri Mẫn, cả hai đều là bác sĩ, thôi cứ để cho các cậu ấy giải quyết đi.” Nói đoạn chị mỉm cười với Mặc Thâm: “Em nó cần được bôi ít thuốc.” Ngụ ý rằng, Mặc Thâm có thể dẫn Hứa Tri Mẫn đi.
Hứa Tri Mẫn ngạc nhiên: “Chị dâu?”
Nghe tiếng ‘Chị dâu’, Mặc Thâm bỗng nhiên vỡ lẽ, hóa ra chị ấy là vợ của Kỷ Nguyên Hiên. Vợ Kỷ Nguyên Hiên đưa đồng nghiệp nam đến bữa ăn đã hẹn với Hứa Tri Mẫn, rõ ràng là xem mặt! Lần này Mặc Thâm không do dự nữa, một tay anh cầm ba lô của cô, một tay nắm tay cô, cấp tốc rời khỏi phòng ăn Tây. Quách Diệp Nam huơ huơ chìa khóa xe, quyết định không đi theo làm kỳ đà cản mũi.
“Mặc Thâm.” Đến bãi đỗ xe, Hứa Tri Mẫn đánh nhẹ tay anh, “Mặc Thâm, buông em ra được rồi.”
Anh quay lại nhìn cô: “Đi nhà anh, đi nhà em, hay đi cấp cứu, chọn một trong ba.”
“Để làm gì?”
“Bôi thuốc.” Anh mở cửa xe ném ba lô nhỏ của cô lên ghế sau, nhìn thấy gương mặt thận trọng của cô qua kính trước xe, anh hừ giọng: “Yên tâm, anh không giống ông anh họ kia của em, ít nhất sẽ không làm khó dễ em chuyện của bà.”
Hứa Tri Mẫn nghiêm mặt: “Anh họ em không phải như anh nghĩ.”
Anh cúi đầu nói: “Thôi đừng nhắc đến anh ta.” Cô im lặng.
Sau gần một tiếng đồng hồ kẹt xe, hai người mới về tới nhà cô. Cô mở cửa vào nhà trước, Mặc Thâm vừa bước chân qua khỏi cửa, một nắm lông mượt mà thình lình lao lên người anh làm anh sợ tới mức giật lùi hai bước. Anh nhìn kỹ lại, thì ra là một con mèo con màu vàng, bỗng nhớ ra Quả Banh Lông trưa nay cô nhắc đến.
Mặc Thâm nhíu mày: “Nó là mèo sao?” Đó giờ anh chỉ thấy chó sủa người, sao con mèo cô nuôi này lại giương nanh múa vuốt với anh giống hệt con chó trung thành thế?
“Nó sợ người lạ?” Hứa Tri Mẫn cúi người chìa ngón tay gãi gãi cổ mèo con. Con mèo thỏa thuê hưởng thụ sự âu yếm của cô, kêu một tiếng ‘Mewoooo’ thật dài. Mặc Thâm nghe vậy, mặt biến sắc, “Nó là cái hay đực?”
Hứa Tri Mẫn cảm thấy khó hiểu: “Sao em biết được?”
Anh cẩn thận nhấc chân vòng qua mèo con đi vào nhà, nói với cô: “Tay em đang bị thương mà còn sờ mèo, không sợ nhiễm trùng hả?”
Hứa Tri Mẫn ngẩn ra, nhưng nhìn lại thấy anh cố gắng duy trì khoảng cách một mét với Quả Banh Lông, cô cười toe nói: “Anh dị ứng mèo à?”
Anh đứng thẳng người, nói bằng giọng cảnh cáo: “Hứa Tri Mẫn!”
Hứa Tri Mẫn vội vàng lấy tay che miệng, ôi, hóa ra anh ấy sợ mèo!