Chương 7-2: Thế này có gọi là hẹn hò không? (2)
“Rượu Đông Mai này rượu Đông Mai
Ngào ngạt hương nồng, say lòng ai
Nhã Trúc thâm u, không người đến
Đàn hát thảnh thơi ba vạn ngày.
Một kiếp phù sinh như nước trôi
Rửa tay gác kiếm, ta cạn bôi
Bao nhiêu bá nghiệp, tình nhi nữ
Sớm mai tỉnh mộng, sao đổi ngôi”
Nghe nói, tác giả bài thơ là ông nội của ông nội Hàn Thừa Triết. Ông ta đến rừng Nhã Trúc du ngoạn rồi nổi hứng viết ra trong lúc tráng chí tràn trề, nam chinh bắc phạt hàng phục biết bao nhiêu chư hầu.
– Hừ, – Lý Giang Thành bĩu môi- cái gì bá nghiệp như nước trôi, tình nhi nữ như giấc mộng, rõ là người say nói quàng cả thôi!
Hai mươi năm sau ngày chắp bút đề thơ, ông ta đã thống nhất thiên hạ, bổ sung hậu cung thêm mấy trăm người nha!
– Phụt! Ha ha ha!- Đỗ Quân Như phun hết ngụm rượu vừa mới hớp, ôm bụng cười rũ- Hào ca à Hào ca, suy nghĩ của huynh thật độc đáo khác người! Cái này… còn không phải vì tiên đế khen rượu ngon tuyệt hay sao?
– Đúng vậy! Đúng vậy!- Tên tiểu nhị vừa đưa anh con vịt quay vừa được dịp xen lời- Rượu Đông Mai nấu bằng tuyết đọng trên lá trúc, ngâm cùng cánh mai mới nở vào buổi sớm, rượu ủ trong ống trúc chôn dưới gốc mai. Trúc trúc mai mai, thanh mai trúc mã, đời đời gắn kết, rượu thơm tình nồng, không phải là đệ nhất mỹ tửu sao?
Hắn chỉ nói thôi thì không sao, đằng này vừa nói vừa liếc hai người bằng ánh mắt gian không chỗ tả. Bên kia, Đỗ Quân Như xòe quạt che miệng cười e thẹn, chốc chốc lại chớp chớp mắt nhìn Lý Giang Thành. Dĩ nhiên, anh còn không hiểu ngụ ý của bọn họ thì chính là đồ ngốc! Anh lạnh lùng cầm vịt, mặt không đổi sắc nói:
– Đáng tiếc! Ta không phải trúc mã của nàng mà nàng cũng không phải thanh mai của ta!
– Nhưng…- Tên tiểu nhị quyết chí không chịu thua- hai vị vẫn là kim đồng ngọc nữ, không phải thanh mai trúc mã thì cũng là trời sinh một đôi, là anh hùng tương ngộ khách thuyền quyên!
– Nói hay lắm, tiểu nhị ca!- Đỗ Quân Như giúi vào tay hắn mấy đồng xu lẻ, cười thích thú giục- Huynh mau nói tiếp đi!
– Đủ rồi!- Lý Giang Thành gắt.
Đoạn, anh nắm tay lôi nàng ra xe ngựa. Bị mất hứng, Đỗ Quân Như phồng má giận dỗi. Nàng nũng nịu nói:
– Huynh tức giận cái gì chứ? Thế này… không phải chúng ta đang hẹn hò sao?
Anh dừng bước, sững người. Hẹn… hẹn hò? Nghĩ kĩ thì một nam một nữ dắt nhau tới chốn non nước hữu tình mà không gọi là hẹn hò mới lạ! Á a a, sao ta lại không để ý gì cả thế này!!!
Anh lập tức đẩy nàng vào thùng xe rồi quất ngựa chạy như bay vào rừng trúc. Phía bên trong, Đỗ Quân Như la oai oải:
– Này… này… huynh cho ngựa chạy chậm được không? Ta sẽ chóng mặt…
Đến một khoảng rừng vắng vẻ, Lý Giang Thành thắng dây cương. Anh vén rèm mời nàng xuống. Đỗ Quân Như đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn anh.
– Huynh nổi điên gì thế hả?- Nàng hét- Chẳng lẽ hẹn hò với ta không được à?!
– Xin lỗi!- Anh nhảy xuống đất, ngẩng mặt nhìn mây trời trôi lãng đãng, đáp- Ta không thể hẹn hò với nàng!
Nàng chấn kinh. Vội vàng nhảy khỏi xe, nàng túm lấy cánh tay anh hỏi dồn dập:
– Ta không đẹp à? Không thông minh lanh lợi à? Ta làm phiền huynh à? Hay là vì chúng ta quen nhau không lâu? Huynh nói tiêu chuẩn người con gái huynh thích cho ta biết, được không? Ta cam đoan sẽ vì huynh mà thay đổi!
– Như Như.- Anh giật tay lại, lắc đầu cười khổ- Nàng chỉ mới gặp ta, còn chưa hiểu gì về ta, sao lại…
– Ta thích huynh!- Nàng khẳng khái đáp- Từ cái nhìn đầu tiên ta đã thích huynh! Mỗi thời khắc ở bên cạnh huynh ta lại càng thích hơn nữa. Không phải ta chưa từng gặp nam nhân khôi ngô, tài năng, đức độ nhưng với họ ta không hề động tâm. Chỉ duy có huynh, huynh là đặc biệt nhất thôi!
Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào anh. Giọng nói nhẹ nhàng, thiết tha không chút bỡn cợt. Đôi gò má nàng ửng hồng như quả đào vừa chín. Cánh tay nàng cầm quạt run run. Tất cả… tất cả thu hết vào tầm mắt anh. Lòng anh thoáng chốc chùng xuống, khẽ thở dài.
Lý Giang Thành giật mình. Vì cái gì ta lại thở dài? Ha ha, nàng ta chỉ là một cô nhóc mới lớn, ta lại sắp thành thân, vốn dĩ chẳng thể nào chung một lối, ta hối tiếc làm gì cho phiền não?!
– Xin lỗi.- Anh nuốt khan, cảm thấy ngôn từ mắc nghẹn ở cổ họng, thật khó khăn để nói lời chối từ- Ta nghĩ… nàng nói ra hãy còn quá sớm, sẽ có một ngày nàng hối hận vì lời đã nói hôm nay. Nhìn xem, ta đáng tuổi thúc thúc của nàng rồi! Vả lại, ta sắp…
– Ha ha ha! Vất vả tìm kiếm cũng để ta gặp ngươi!
Tiếng cười và tiếng vó ngựa từ đâu đột nhiên ập đến âm vang khắp rừng trúc. Đỗ Quân Như tái mặt vội nhào tới siết chặt cánh tay Lý Giang Thành. Anh theo bản năng siết chặt thanh đao nhưng thay vì phải đưa mắt quan sát địch, anh lại… cúi xuống nhìn nàng. Nàng đang run rẩy. Anh tự hỏi, hai chữ “thành thân” của anh vừa hay bị tiếng cười quấy nhiễu, chẳng biết nàng có nghe kịp không? Liệu nàng có.. đau lòng vì nó không?
Một toán kỵ binh mặc hắc y bịt mặt được nai nịt gọn gàng như quân thiện chiến từ khắp các ngã vây tròn lấy hai người. Tên thủ lĩnh rẽ đám đông, thúc ngựa đến trước mặt họ và cất giọng mỉa mai:
– Thì ra lý do khiến ngươi không màng đại sự là vì hắn! Được, để ta xem xem vì hắn ngươi có thể hi sinh đến đâu!
Lý Giang Thành ngơ ngác. Tên đó đang nói với anh hay với Đỗ Quân Như? Mà khoan, có lẽ lúc anh săn tội phạm đã đắc tội với tên trùm xã hội đen nào đó nên hôm nay hắn kéo bè lũ đến trả thù! Một cô gái ngây ngô như nàng sao có thể đắc tội với đám hung hãn này chứ!
Nghĩ thế, anh vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay đang run run của nàng, mỉm cười dịu dàng trấn an:
– Đừng lo! Mọi chuyện cứ tin ở ta!
Nàng tròn mắt nhìn nụ cười bình thản tràn đầy tự tin của anh, mím môi gật gật đầu. Anh cứ như một bức tường thành vững chắc khiến bao nhiêu âu lo của nàng phút chốc biến tan. Được, ta sẽ cùng huynh sống ch.ết phen này, nàng âm thầm thề, chỉ cần đi cùng huynh, dù ra sao, cũng được!
– Các ngươi, lên!- Tên thủ lĩnh hắc y phất tay ra hiệu- Nam thì giết, nữ thì bắt sống cho ta!
Cả bọn hô vang hưởng ứng, đồng loạt tuốt kiếm, quất ngựa rầm rập lao tới.
Mắt thấy kẻ địch sắp đến, khóe môi Lý Giang Thành khẽ nhếch. Hai mươi mấy tên này so với hàng trăm tên anh từng đối phó ngoài chiến trường có thấm vào đâu! Hôm nay là bọn họ bức anh ra tay, anh tuyệt sẽ không nương tình!
Dạ Thần Đao tuốt ra khỏi vỏ, đao quang tráng lệ, xé gió lao vút đi thành một vòng cung ánh sáng tuyệt đẹp. Ngay lập tức, lũ ngựa kêu thất thanh, hai chân trước bị cắt lìa nhất tề ngã rạp xuống. Đám hắc y nhân bị tấn công bất ngờ, có kẻ kịp thời nhảy xuống tránh kịp, có kẻ bị ngã chúi đành phải hôn mặt đất một nụ hôn nồng thắm.
Đỗ Quân Như cũng xòe quạt ngọc, lưng dựa vào lưng Lý Giang Thành chuẩn bị màn ứng chiến. Hai người tả công hữu thủ, xuất chiêu nhanh chuẩn thu chiêu không chỗ hở khiến bọn sát thủ không thể chạm vào người. Đỗ Quân Như vung quạt tựa múa, mềm mại uyển chuyển như nước chảy, tà áo nàng phất phơ như đàn bướm trắng, đao chiêu của Lý Giang Thành ẩn chứa kình lực như mãnh long xuất thế, tuy không đoạt mạng người nhưng gây sát thương không nhỏ. Hai người một cương một nhu, ăn ý hoàn hảo khiến bọn sát thủ hoa mắt chẳng mấy chốc đều bị đánh bật ra xa.
Nãy giờ vẫn đứng ngoài cuộc quan sát, mắt thấy thuộc hạ thúc thủ vô sách vẫn không hạ được hai người, tên thủ lĩnh hắc y nghiến răng. Hắn giương cung lên nhằm thẳng ngực Lý Giang Thành mà buông tên.
– Hào ca, coi chừng!- Đỗ Quân Như hét.
Nghe tiếng gió lạnh rít bên tai, anh phản xạ cực nhanh lập tức nhún người đạp lên vai một tên hắc y đứng ngay phía trước rồi lộn nhào mấy vòng tránh né. Mũi tên đoạt mệnh cắm phập vào ngực tên hắc y đang vung đao về phía anh, khiến hắn ngã khụy xuống vong mạng tức thì. Nhìn máu đen chảy tràn ra từ vết thương của hắn, Lý Giang Thành thoáng chốc hoa mắt và cảm thấy buồn nôn. Anh siết chặt chuôi đao cố trụ vững, đó là mũi tên tẩm độc cực mạnh, gã đó muốn lấy mạng của anh thật!
– Ngươi…- Gương mặt anh thoáng chốc lạnh băng, nhiệt độ không khí quanh anh hạ cực nhanh, anh chỉa đao về phía tên thủ lĩnh hét- mạng người quan trọng mà ngươi lại coi như cỏ rác, ta ghét nhất là những kẻ như ngươi!!!
– Ha ha ha!- Tên thủ lĩnh rút ra một mũi tên khác vừa cười khinh bỉ- Nếu ngươi xót thương hắn thì đến Diêm đài mà gặp lại đi!
Lại một mũi tên lao tới. Nhưng… Lý Giang Thành bất động, trừng mắt nhìn nó. Anh giơ đao lên và sẵn sàng nghênh đón!
Phía bên kia, Đỗ Quân Như cảm thấy trời đất như tối sầm. Tim nàng thắt lại, nhói đau. Nàng vung quạt lung tung đỡ vội mấy đường đao của bọn sát thủ vừa cố chạy về phía anh. Tất cả xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, quả thật không có đủ thời gian cho nàng kêu anh tránh đi.
Đôi mắt Lý Giang Thành lạnh tựa hàn băng, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ. Đao chiêu xuất thế. Một đạo ánh sáng quét ra tách mũi tên gần như chạm vào mắt anh thành hai nửa hoàn hảo đồng thời tách một khóm trúc gần đó thành hai nửa ngã sang hai phía. Đám sát thủ hít môt ngụm khí lạnh chưa kịp phản ứng gì thì nháy mắt sau đó… anh biến mất.
Tiếng gió rít gào khua rừng trúc lao xao. Từ trên cao, hàng trăm ngàn lá trúc phiêu loạn bay ngập không gian, cuộn xoáy như bị lốc cuốn. Đám người vội ngước mắt nhìn lên. Lý Giang Thành đang đứng trên ngọn trúc cao nhất nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh hắc y, anh khẽ cười và phóng xuống. Luồng ánh sáng rực rỡ phát ra từ Dạ Thần Đao càn quét những trúc diệp cản đường nó và hướng thẳng về phía tên thủ lĩnh.
Cả đám hắc y nhân và Đỗ Quân Như nhìn không chớp mắt, bất động như tượng. Dù biết cảnh sắp tới rất đáng sợ nhưng không một ai đủ sức ngăn cản.
Tên thủ lĩnh hắc y không phí mất một giây suy nghĩ vội vung roi quấn lấy một thân trúc gần đó và phi thân bay lên. Một giây sau đó, con ngựa của hắn bị phân thành hai đoạn, đầu và thân văng ở hai nơi xa tít. Hắn trợn mắt, sững sờ nhìn anh, khóe môi giật giật. Một chiêu vừa rồi của anh là chém vào cổ ngựa, không phải lưng ngựa, lẽ nào anh đang … dọa hắn?
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng hắn, lòng hắn không ngừng truy vấn. Tại sao… tại sao một gã bạch diện thư sinh như anh lại có nội lực kinh khủng như thế? Còn nữa, sao anh lại sở hữu được thanh ma đao bá đạo đó? Nếu không phải là người chính nghĩa đủ sức điều khiển nó, e là dù anh có muốn nương tay thì hắn cũng bị thương tàn phế rồi! Thanh đao này đen tuyền, lưỡi đao sắc lạnh, mỗi khi xuất chiêu tựa hồ như có kim tinh tỏa ra. Nó là…
Đôi mắt hắn mở to, tim đập liên hồi. Hắn run run hỏi:
– Ngươi… đao của ngươi là Dạ Thần Đao?
– Dạ Thần Đao?- Đỗ Quân Như lặp lại vừa quay sang nhìn anh đầy nghi hoặc.
Lý Giang Thành không đáp, chỉ hừ lạnh. Một đao vừa rồi quả nhiên đã hạ được nhuệ khí của hắn. Hừ hừ, thế này để xem hắn còn dám giết người nữa không?!
Anh đưa mắt đảo quanh. Địch không động thì ta động. Địch mà đang rối loạn là thời cơ tốt cho ta hành động! Anh lại xuất một đao chặt phăng dây nối thùng xe, tách ngựa và xe thành hai ngã rồi phóng lên yên ngựa. Đoạn, anh chìa tay trước mặt Đỗ Quân Như, nhoẻn miệng cười và nói:
– Chúng ta đi!
Nàng khôi phục lại thần sắc, giơ tay siết chặt lấy tay anh. Anh kéo nàng phi thân lên lưng ngựa và nhanh như chớp, anh thúc ngựa lao ra khỏi rừng.
Ngồi phía sau lưng Lý Giang Thành, nàng vòng tay ôm chặt eo anh, áp má vào lưng anh, lệ ướt hoen mi.
Thật may vì chàng vẫn không sao! Thật may vì ta đã thích một người tuyệt vời như chàng! Nhưng… chàng sắp là của người ta rồi, làm sao ta có thể buông tay đây…
Trong lúc đó, đám sát thủ sau mấy giây ngơ ngác nhìn bóng ngựa chạy đi thì hoàn hồn trở lại, toan đuổi theo. Tên thủ lĩnh hắc y lập tức giơ kiếm ra cản đường của bọn họ.
– Tướng quân!- Một gã bức xúc kêu lên- Chúng ta không thể để người đó đi như vậy!
– Ngươi muốn ch.ết sao?- Tên thủ lĩnh quát.
– Nhưng….- gã ủy khuất nói- ba ngày nữa là ngày chúng ta phải diện kiến hoàng đế Kỳ Nam quốc rồi…
– Ta biết! Nhưng, chúng ta không đánh lại tên đó! -Hắn lau mồ hôi trán, thở dài- Người đó đi theo hắn… là ý trời trêu ngươi sao?
—-
Vó ngựa vừa dừng bước trước Vạn Hoa lâu là Đỗ Quân Như phóng xuống ngay. Nàng khôi phục lại dáng vẻ linh động, cười vui vẻ nói:
– Hôm nay may mà có huynh cứu, ta thật có phúc nha!
– Haiz, xin lỗi đã để nàng vướng vào chuyện không đâu…
– Chuyện không đâu gì chứ!- Tiếp tục cười hì hì – Nhờ thế nên ta biết ta rất rất rất thích Hào ca!
Anh nhíu mày, cười khổ. Đưa mắt nhìn sang Vạn Hoa lâu, anh thở dài:
– Nữ nhi tá túc chỗ này không tốt đâu, nàng vẫn nên về nhà đi thôi!
– Ta biết rồi! Nhưng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất!- nàng nháy mắt- Khi nào hết giao ước của chúng ta, ta sẽ về, được không? Ngày mai, huynh đến đây đón ta nhé?
– Nhưng mà…- Anh nuốt khan- nàng không sợ bọn người kia…
– Ta mặc kệ!- Nàng cướp lời- Tóm lại, ngày mai chúng ta đến Thanh Tâm Trà Thất! Không gặp không về!
Đoạn, nàng ngúng nguẩy bỏ đi vào trong.
Lý Giang Thành nhìn những bước chân nhảy nhót của nàng mà thấy nhẹ người. Suốt quãng đường, nàng không nói một lời hại anh tưởng nàng đang sợ ch.ết khiếp. Té ra, nàng không để tâm, nàng vẫn còn vui vẻ như chim sẻ thế kia! Lần đầu anh nhận ra, một cô gái cứng rắn, là nữ mà cứ như nam như nàng cũng có cái hay. Nếu không, anh phải làm sao để dỗ dành một cô nhóc khóc nhè đây