Chương 5

Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Klosters quay đầu, nhìn thấy người máy bảo mẫu đang đi từ phía còn lại của hành lang kim loại đến, ánh mắt trở nên âm trầm.


“Chủ nhân, đêm đã khuya, là trẻ vị thành niên, cậu cần phải ngủ đủ giấc mới có thể tiến hóa hoàn mỹ trở thành giống đực trưởng thành.” Rickie nói, màu đỏ trong mắt nhấp nháy, “Còn nữa…chủ nhân, cậu vẫn còn trong thiếu niên kỳ, không có công năng x này, tuyệt đối không thể tập kích giống cái trong đêm đâu! Vẫn nên trở về phòng đi ngủ đi!”


Klosters: “…”
Klosters kiềm chế xúc động muốn đập bẹp tên người máy bảo mẫu không biết điều này, hít một hơi thật sâu, nói: “Bên trong có sự dao động của loại năng lượng không biết tên, ta phải đi xem.” Nói xong, liền ấn chuông cửa.


Khi cậu ấn chuông cửa, Rickie cũng lợi dụng thiết bị thăm dò năng lượng thu thập năng lượng trong không khí. Trong nháy mắt, thiết bị vang lên âm thanh cảnh báo điên cuồng. Trong bầu không khí tĩnh lặng của đêm khuya, vô cùng chói tai, làm cả hai đều giật mình. Sau đó đường chỉ màu đỏ trên dụng cụ dùng để đo mức độ mạnh yếu của năng lượng điên cuồng tăng lên, Rickie rốt cuộc nhịn không được kinh ngạc kêu, “Chủ nhân, là năng lượng không rõ nguồn gốc, hơn nữa lại vô cùng cường đại.”


Klosters liếc thiết bị thăm dò năng lượng một cái, tiếp tục ấn chuông cửa. Chuông cửa kêu một hồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì, thần sắc Klosters càng ngày càng nghiêm túc. Đây là biểu hiện cậu ta hết nhẫn nại được rồi.
“Rickie, mở camera ghi hình phòng này ra, xem xét tình huống bên trong.”


Rickie ngoài miệng lải nhải hai câu, “tích” một tiếng, ngay trước mặt xuất hiện một màn hình ảo. Màn hình ảo hiện ra tình huống trong phòng. Chỉ thấy có người quấn chăn trên giường, lộ ra gương mặt. Nhưng gương mặt lại đỏ rực, ướt đẫm mồ hôi, thần sắc trông vô cùng thống khổ như đang trải qua chuyện kinh khủng nào đó.


available on google playdownload on app store


Thấy thế, Klosters lập tức dùng quyền hạn chủ nhân phòng để mở cửa. Bước chân có chút vội vã, Rickie cũng đi vào theo.


Còn chưa tới được giường, đã nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ như tiếng mèo con kêu. Chờ khi đến gần được, chỉ thấy người trên giường cuộn tròn lại, khuôn mặt đỏ rực không bình thường, thân thể khẽ run rẩy, có thể thấy hiện tại cô vô cùng thống khổ, không thể khống chế được phản ứng của cơ thể.


“Nguyên Đồng?” Klosters nhẹ nhàng gọi một tiếng, tay vươn ra chạm vào gương mặt của cô.
Đột nhiên, một loạt âm thanh “xèo” vang lên, trong không khí có mùi như mùi thịt nướng, vô cùng gay mũi.


“Chủ nhân!” Ánh mắt Rickie nhấp nháy, “Cậu bị thương.” Nói xong, nó vô cùng có trách nhiệm, từ trong nút không gian lấy ra dụng cụ trị liệu, nhanh chóng trị liệu ngón tay bị thương của cậu.


Cái tay chạm vào Nguyên Đồng của Klosters hiện ra sắc đen trên da, giống như bị lửa đốt cháy khét, trông vô cùng kỳ lạ. Nhưng Klosters cũng không để ý, phất tay ra hiệu cho Rickie từ từ, lại tiếp tục đưa tay đi qua. Tiếng “xèo” lại vang lên, chỉ thấy những chỗ da tiếp xúc với da của Nguyên Đồng đều bị một loại năng lượng cường đại thiêu cháy, mang đến một loại đau đớn đến tận tâm can.


Sau vài lần thử, Klosters cũng để Rickie trị liệu thương trên tay, đồng thời gọi người máy giúp việc đem đến vài liều thuốc giảm đau. Ôm lấy người đang cuộn tròn trên giường, không quan tâm đến việc chạm vào cô sẽ bị thiêu cháy, mở cằm của cô, giúp cô uống thuốc giảm đau.


Đôi mắt máy của Rickie lại nhấp nháy, đột nhiên hỏi: “Chủ nhân, bộ dạng này của cô bé, có phải là tinh thần lực thức tỉnh không? Tinh thần lực của cô bé rất độc, ngay cả cậu da dày như vậy cũng có thể thương tổn được.”


Nó hoàn toàn không có ý mỉa mai, mà là đang ca ngợi thể chất cường hãn của chủ nhân nó.


Klosters không mở miệng, mà đánh giá người trong lòng, thấy gương mặt cô bớt đỏ, thần sắc cũng không thống khổ nữa. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được sờ sờ một chút, thật sự rất mềm mại. Còn nữa, hơi thở trên người cô, cậu vô cùng thích.


Rickie thấy cậu ta thừa dịp người ta mê man mà phi lễ con gái nhà người ta, định mở miệng bảo cậu xử lý vết thương trên người. Nhưng nghĩ đến gì đó, lại không nói gì cả. Nó nhìn chằm chằm thiết bị thăm dò năng lượng, phát hiện thấy khi vẻ ửng đỏ trên mặt Nguyên Đồng rút đi thì đường chỉ đỏ trên thiết bị cũng chậm rãi giảm xuống.


Khi hai chủ tớ đang nhìn chằm chằm cô, Nguyên Đồng cũng chậm rãi mở mắt sau khi khôi phục bình thường.


Khi Nguyên Đồng mở mắt. Trong đầu vẫn lưu lại ký ức về nỗi đau đớn tưởng chừng như hủy thiên diệt địa, ánh mắt có chút vô thần, không thể tập trung chú ý được gì. Qua một lúc lâu mới hồi thần, thì phát hiện mình đang được người khác ôm. Ánh mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn thẳng vào một đôi mắt đỏ sậm.


Lúc này đang nửa đêm, đèn trong phòng đang ở chế độ đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt ái muội, cũng không chói mắt, ngọn đèn chiếu sáng gương mặt của thiếu niên, làm dịu đi thần sắc lạnh lùng thường thấy khiến cho cậu ta trông rất đáng yêu dễ gần. Khuôn mặt tuấn mỹ không giống người phàm khiến người nhìn phải thất thần.


Nguyên Đồng ngây ngẩn một lúc. Rất nhanh chóng nhận ra một điều: nửa đêm cùng một người khác phái trong cùng một căn phòng, lại còn được đối phương ôm, thực sự muốn nhảy dựng lên. Chỉ có điều, cô vừa mới định cử động, thân thể đã đau nhức vô cùng. Cái cảm giác đau nhức này khiến cô mặc kệ tình cảnh ái muội hiện tại, khó chịu đến nhăn mặt.


Klosters cẩn thận đỡ cô dậy, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Nguyên Đồng ngơ ngác trả lời: “Cả người đều ê ẩm, giống như mới bị người ta đánh cho một trận vậy.”


Klosters ngưng cử động, nhịn không được sờ sờ tóc cô. Một cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, mềm mại len lỏi vào trong tâm cậu. Thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, cậu phải kiềm chế lắm mới không tiếp tục thò tay ra.


Cậu rụt rè thu tay về, nói: “Em vừa rồi có vẻ không ổn, tôi đã cho em uống thuốc giảm đau.”


“A, cám ơn.” Nguyên Đồng nói, rốt cuộc phản ứng lại đây, mở to mắt nhìn, “Tôi bị sao vậy?” Lúc này cũng ngửi được mùi gì đó trong không khí, theo bản năng cô tìm chỗ phát ra mùi, nhanh chóng phát hiện sự khác thường, lắp bắp kinh hãi, “Tay của anh…”


Tay Klosters lúc này hơn phân nửa da thịt đều mang một màu đen, giống như bị lửa nướng, trông vô cùng kinh khủng. Trong không khí lại có mùi khét, lại nhìn tay cậu, Nguyên Đồng cũng cảm thấy tay mình cũng phát đau. Nhưng người ta vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh, dường như chẳng có cảm giác đau đớn gì.


Thật chẳng lẽ không đau?


“Cô bé! Chủ nhân bị thương vì cô đấy!” Rickie vừa đem thiết bị trị liệu ra giúp chủ nhân chữa trị, vừa xoát ấn tượng giúp chủ nhân nó trước mặt cô em Trái Đất, “Tình huống vừa rồi của cô hoàn toàn không ổn. Chủ nhân đã xả thân cứu cô nên mới bị thương. Nhưng mà cô bé bị sao thế? Sao lại độc như vậy được? Da chủ nhân cũng bị thương thành như vậy.”


Nguyên Đồng: “…” Cô độc như thế sao? Cô rất lương thiện đó!


Sau khi trị liệu, màu đen trên da Klosters dần rút đi, khôi phục màu da bình thường, chỉ là lớp da mới có vẻ trắng mềm, muốn hồi phục hoàn toàn còn cần thêm vài giờ nữa. Tuy chỉ như thế nhưng dụng cụ trị liệu tiên tiến như vậy vẫn khiến Nguyên Đồng mở rộng tầm mắt.


Từ đầu đến cuối, Klosters đều không lộ ra biểu tình gì, vẫn giữ vẻ cao ngạo lạnh nhạt ngồi yên một chỗ. Chỉ là đôi mắt vẫn nhìn con gái người ta, mặc kệ Rickie nói chuyện với cô.


Sau khi nghe Rickie nói, Nguyên Đồng nghĩ đến những gì mình đã trải qua khi đến thế giới này, liền biết được đại khái, có chút lo lắng hồi hộp nói: “Từ hôm qua tôi đã bắt đầu đau đầu, rất đau. Đặc biệt là lúc đi ngủ, không biết vì sao lại đau như vậy.” Sau đó lại nhìn Klosters, thành khẩn xin lỗi: “Thực xin lỗi, hại anh bị thương.”


“Không có việc gì, chỉ là thương tích nhỏ!” Klosters không để trong lòng, trước kia thương tích nghiêm trọng hơn đều đã gặp, như vầy thật đúng là thương tích nhỏ.


Nguyên Đồng nghĩ cậu ta an ủi mình. Trong lòng băn khoăn, đồng thời cũng vì mình mà lo lắng, loại đau khổ này cũng khiến cô rất khó chịu.
“Cô bé, tình huống này của cô… có lẽ là tinh thần lực thức tỉnh.” Rickie xen mồm nói.


Nguyên Đồng nga một tiếng, kỳ thật cũng không hiểu “tinh thần lực thức tỉnh” là cái gì. Cô vẫn chưa hiểu gì lắm về thế giới này, cũng chưa biết gì về phương diện này.


“Nhưng mà tinh thần lực của cô không giống của người khác. Lúc này vẫn chưa xác định được gì, phải quan sát thêm mới được.” Rickie tiếp tục nói.
Nguyên Đồng lại a một tiếng, nhìn Klosters.


Klosters có chút mất tự nhiên quay mặt đi, bị cô nhìn, lỗ tai cậu có chút đỏ ửng, nhưng vẫn nói: “Rickie nói đúng, em không cần lo lắng, không có gì đâu.”


Rickie cũng an ủi nói: “Cô bé yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kiểm tr.a tình huống của cô. Cho dù không được, khiến Klos bị thương vài lần cũng sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
Nguyên Đồng nhìn họ cười cười, cám ơn bọn họ đã an ủi.


Klosters nhịn hồi lâu, vẫn là không nhịn được mà sờ sờ tóc cô, càng lúc càng cảm thấy cô giống mèo con mềm mềm. Thật sự rất nhu thuận đáng yêu, còn về lực sát thương hung tàn thì chẳng thành vấn đề gì với cậu cả.


Đã không còn chuyện gì, chúc ngủ ngon với đối phương, Klosters và Rickie cũng rời đi.


Nguyên Đồng ngồi yên một lát, nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại cảm thấy Klosters thật là một người tốt. Vui vẻ phát cho cậu vài phiếu người tốt. Cảm thấy mình vô cùng may mắn, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, gặp được người tốt, lại được người ta thu lưu. Quả là một khởi đầu tốt đẹp.


Tuy rằng phát hiện mình gặp được người tốt rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến nỗi thống khổ đã gặp phải lúc ngủ, Nguyên Đồng có chút mất ngủ, ôm chăn lăn lộn trên giường mãi cũng chưa ngủ được. Đến tận lúc rạng sáng mới mơ màng ngủ.






Truyện liên quan