Chương 1
Màn hình kết thúc nhảy ra, Giang Dư Niên chẳng buồn xem mà nhấn next luôn, mấy người trong team còn đang chìm trong sung sướng vì vừa ăn được boss, cậu đã quay trở về đại sảnh, chờ chơi tiếp phần sau.
“Chơi lần nữa không?” Cậu hỏi.
“Được đấy được đấy, thịt thêm một boss nữa.” Một người trong team trả lời.
“Chơi tiếp đi.” Một người nữa cũng nói.
Nhưng thanh âm mà Giang Dư Niên chờ đợi cũng không đáp lại như ý cậu. Giọng nam của ID msc123 nói: “Các cậu chơi tiếp đi, tôi out trước đây.”
“A, được, bye bye Mục ca.”
Hắn out rồi, Giang Dư Niên cũng tìm cớ chạy luôn, nhìn đồng hồ hiện 22:15, cậu mở Wechat tìm tới “Mục”, gửi hắn một tin nhắn thoại: “Anh định đi ngủ hả?”
Một phút sau Mục mới trả lời: “Ừm.”
Giang Dư Niên năm giây sau đáp: “Ngủ ngon nhé.”
Mục: “Ngủ ngon.”
Rất rõ ràng, Giang Dư Niên muốn tán tỉnh Mục.
Mục là cao thủ bắn tỉa mà cậu mới quen trong game, buổi tối tình cờ chơi chung vài bận, để cho tiện cũng add wechat nhau rồi. Ban đầu Giang Dư Niên chẳng qua chỉ thấy giọng của Mục rất êm tai, sau đó không hiểu sao lại thích hắn, rõ ràng mặt mũi còn chưa thấy bao giờ, lại bị người ta hấp dẫn.
Bạn học Giang 22 tuổi, giới tính thứ nhất là nam, sinh viên đại học, kinh nghiệm yêu đương bằng 0, chính là loại thỏ trắng nhìn qua tưởng tình sử dày dặn, nhìn lại hóa ra chẳng có gì.
Đây là lần đầu tiên cậu yêu thích một người đàn ông. Mà lại chưa biết giới tính thứ hai của người ta.
Chúc Mục ngủ ngon xong, Giang Dư Niên nằm ở trên giường cười, năm, sáu phút sau mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ, trước khi ngủ xem điện thoại, group bạn cùng học cấp ba nhảy thông báo liên tục, tối mai sẽ họp lớp.
Lần họp lớp này tổ chức tại một phòng KTV ở phố bar, nhân dịp nghỉ hè tổ chức vào hai ngày cuối tuần. Chủ xị không nhỏ, ngoại trừ hai omega thân thể không tiện, hầu như mọi người đều có mặt, Giang Dư Niên đương nhiên cũng định đi.
Hồi cấp ba, cậu cũng là một kỳ nhân của trường, đẹp trai là một nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân khác là, cậu không có giới tính thứ hai.
Người bình thường trước 18 tuổi chắc chắn sẽ phân hóa ra giới tính thứ hai, hầu như đều ở khoảng 17 tuổi, nhưng Giang Dư Niên đến phút tốt nghiệp cuối cùng cũng không phân hóa, đến nay vẫn chưa có giới tính thứ hai.
Tình huống như thế khá hiếm thấy, trong y học gọi là chứng thiếu hụt giới tính, thường gọi là chứng không tính, trời sinh, không chữa được.
Nhưng Giang Dư Niên cũng không vì thế mà khổ não, cần ăn thì vẫn ăn, cần uống thì vẫn uống, khỏe mạnh vui vẻ một đường đi đến tuổi 22. Trong cuộc sống hàng ngày không vấn đề gì cả, bản thân mình không ngửi thấy được pheromone của người khác, không khác gì so với beta vốn có khứu giác kém hơn, thậm chí còn bớt nhiều phiền phức.
Con người mà, sống vui vẻ là được rồi.
Tối hôm sau, bao một phòng riêng xa hoa, một nhóm chừng bốn mươi người tập trung, mấy năm rồi chưa từng tụ tập, thêm bầu không khí, cả đám uống hết năm két bia, hai thùng rượu đỏ, thêm vài cân rượu đế, hết hát lại quậy, quần ma loạn vũ.
Giang Dư Niên uống một bình trắng, một bình đỏ, đầu đã ngất ngất ngây ngây, vẫn còn lại một chút tỉnh táo để không uống thêm nữa, cậu gục xuống bàn giả ch.ết, cuống họng khó chịu quá lại nhanh chóng bò dậy đẩy cửa chạy ra nhà vệ sinh cuối hành lang.
Chưa chạy được hai bước đã va vào tường, liền che miệng vịn tường đi đến lavabo, há mồm muốn nôn mà không nôn ra được cái gì.
Cậu ở trước lavabo một lúc, tát nước rửa mặt, lúc quay lại liền va phải một người đi ra từ phòng vệ sinh, chân lập tức mềm nhũn ngã xuống.
May mắn là người kia kịp đỡ lấy cậu, nếu không chắc Giang Dư Niên sẽ quỳ xuống một cái tiêu chuẩn ngay trước nhà vệ sinh.
“Không sao chứ?” Người kia hỏi cậu.
Giang Dư Niên rượu vào liền phản ứng chậm, ngũ cảm cũng kém nhạy bén, nghe giọng nói này có chút quen tai, nhưng nghĩ sao cũng không ra được đã nghe thấy giọng nói này ở đây. Cậu nheo mắt nhìn người đàn ông đang đỡ cậu, nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn có vẻ rất… đẹp trai.
Làm khó cậu uống đến mức đấy mà vẫn có thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Không sao.” Giang Dư Niên nhẹ nhàng đáp, người đàn ông buông cậu ra, cậu đi hai bước, nhưng suýt nữa ngã ra đất.
Người đàn ông nhanh chóng kéo cậu lại, nói: “Tôi đỡ cậu đi, cậu ở phòng nào?”
“K406… hay 408 nhỉ?” Giang Dư Niên mơ mơ màng màng đáp.
Người đàn ông nắm chặt hai bên tay của cậu đi về phía trước, tựa như nửa ôm, Giang Dư Niên có thể dựa vào trong lồng ngực hắn. Cậu uống say khướt, nên cũng dựa vào thật. Trong nháy mắt đó, cậu nghe được một mùi hương rượu thật nồng, đậm mà mãnh liệt, là mùi thơm của rượu lâu năm, khác hoàn toàn với loại rượu cậu vừa uống, càng chẳng giống mùi nước hoa.
Giang Dư Niên ngửi theo bản năng, cổ vươn lên, chóp mũi gần như muốn đụng tới cổ của người đàn ông kia.
Cậu bỗng nhiên nói một câu: “Anh thật thơm.”
Câu này mà nói với omega, người ta hoàn toàn có thể vu cậu là đang quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Nhưng bạn học Giang sống hơn hai mươi năm trên đời, trừ mùi nước hoa ra, chưa từng ngửi thấy mùi gì thơm khác trên người người khác, nên đây là một lời khen thuần túy thôi.
Người đàn ông sửng sốt một chút, lại không biết phải đáp lại làm sao.
Giang Dư Niên liền kề sát vào ngửi, hương rượu tựa hồ là từ trên cổ của người đàn ông toát ra, chỗ nào nhỉ…
A, ở gáy.
Giang Dư Niên hoàn toàn không ý thức được đó là chỗ có tuyến thể, cậu to gan xoay người lại ngửi.
Người đàn ông cứng cả người vì động tác này của cậu, nhưng hắn không nhận ra ngay. Hắn cũng ngửi được một mùi hương.
Ngọt ngào, lại có chút chua, như là mùi vị ngây ngô của anh đào.
Vị anh đào và hương rượu va chạm, rồi bỗng nhiên mãnh liệt giao hòa. Đợi người đàn ông phát hiện ra có gì không đúng, không khí xung quanh cũng đã nóng lên, trên lưng hắn cũng đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trong cơ thể hắn như có thứ gì đang cố thoát khỏi giam cầm, nỗ lực phá tan lao tù.
Hắn hít một hơi thật sâu, mồ hôi hột từ trên gân xanh đột ngột nổi lên trên trán lăn xuống. Hắn cởi áo khoác, phủ lên đầu Giang Dư Niên, ngón tay ấn chặt vào thịt mềm trên cánh tay nhỏ kia, tựa như muốn vò nát tan người ta ra.
Giang Dư Niên Niên bị đau, kêu lên hai tiếng, lại bị tiếng gào thét bên tai làm cho bối rối.
“Omega nhà cậu không biết là mình đã đến kỳ phát tình sao?!”