Chương 17
Sau đó suốt hơn một tuần, Giang Dư Niên không gặp lại Mục Sơn Xuyên lần nào nữa.
Tuy thỉnh thoảng có vài cuộc điện thoại hỏi thăm gọi đến, wechat buổi sáng, nhắn tin buổi tối vẫn không đổi, nhưng thái độ của Mục Sơn Xuyên đã thả lỏng hơn rõ ràng, không gần cũng chẳng xa, khiến người ta cảm thấy thoải mái không gánh nặng.
Trong một tuần này, Giang Dư Niên vẽ rất nhiều tranh, sau đó còn lên núi vẽ cảnh thật, nhưng mãi chẳng có nổi một bức thật sự hài lòng, nếu bắt buộc phải chọn một bức, thì cũng chỉ có mỗi bức vẽ mặt bên của Mục Sơn Xuyên buổi sớm hôm đó. Là một tác phẩm đắc ý của bản thân, cậu còn đặt nó trong phòng ngủ nữa.
Từ ngày trở về từ trên núi ấy, Giang Dư Niên ngồi trên xe xem điện thoại, cực kỳ xoắn xuýt suy nghĩ xem mình có nên hẹn Mục một lần hay không. Hắn đã hết bận việc chưa? Không quá bận thì liệu mình có làm phiền hắn không? Mà hết bận rồi nhưng hắn không muốn chơi với mình thì sao?
Ngón tay trên bàn phím còn chưa dám ấn chữ, vừa nâng mắt nhìn, trên khung chat đã hiển thị “Bạn của bạn đang nhập…”
Mục: “Lâu rồi không chơi, hôm nay chơi một ván không?”
Cá: “Được! Lúc nào đây?”
Mục: “Vẫn để đến tối đi. Em về nhà trước đi đã.”
Cá: “!”
Cá: “Sao anh biết em đang ở ngoài?”
Mục: “Em có đăng story mà, ngốc.”
Giang Dư Niên ngơ ngơ nhìn màn hình, vừa nãy còn suýt nữa quên cả thở.
Đây hình như là lời thân mật nhất mà Mục từng nói với cậu, Giang Dư Niên tưởng như cả trái tim mình đều bị hắn gãi trúng rồi.
Những người bình thường cao lãnh bỗng nói khác đi một chút lập tức thành trêu ghẹo người hay sao?
Về đến nhà, Giang Dư Niên vui vẻ thu dọn đồ đạc xong, để tranh vào phòng vẽ tranh phơi khô, liền nhảy nhảy nhót nhót dọn dẹp sạch sẽ từ phòng khách, nhà bếp, đến nhà vệ sinh, sau mới nằm lên giường, đắc ý đếm ngược chờ đợi.
Mục hẹn sáu giờ.
Cơm tối chỉ cần một bát mì là giải quyết xong, Giang Dư Niên chờ đến giờ liền mở game, người kia đã chờ sẵn rồi, hai người thành lập đội xong thì vào game.
Như bình thường, lúc đang load, Giang Dư Niên bắt chuyện, hỏi: “Sao lại tự nhiên rảnh mà lên chơi với tôi thế?”
Mục: “Gần đây công việc không bận lắm.”
Giang Dư Niên: “Hồi trước thì bận gì?”
Mục: “Nhiều lắm, chờ mở toà. Hôm qua mới xong một án tranh chấp tài sản, mới bớt bận đi đấy.”
Giang Dư Niên: “Một người bạn của tôi cũng là luật sư, mà anh ta có vẻ rảnh rỗi lắm.”
Mục nghe vậy dừng một chút, sau đó mới cười một tràng: “Chắc bạn của cậu thích tự do chăng.”
Hắn cười, Giang Dư Niên cũng không nhịn được mà cười theo. Game vào chiến trường, bọn họ nhảy xuống thành phố P, vừa xuống liền lập tức vào trận với người ta, Mục cầm súng lục, hạ hai người.
“Đến nhặt đồ. Cậu vào trong phòng đi, cẩn thận đấy.”
Nhặt đồ xong, cơ bản là Giang Dư Niên chịu trách nhiệm do thám, khai hoả, Mục lo đánh kẻ thù. Tiếc là lúc rút vòng, vòng lại xuất hiện ở chỗ khác, xe tới không đúng lúc, bị người ta cản giữa đường. Hai người từ trên xe nhảy xuống, nấp đi nổ súng. Giang Dư Niên đang nhắm bắn, thì chợt nghe Mục nói một câu: “Cẩn thận phía sau.”
Trong nháy mắt kia, trong đầu Giang Dư Niên loé lên một tia sáng, cậu cứng lại không nhúc nhích hồi lâu.
Ba tiếng súng nổ, người bớt đi một. Mục bắn xong hỏi: “Làm sao thế? Lag à?”
Đúng rồi.
Giọng nói này…
Vô số mảnh vỡ ký ức từ tận sâu trong trí nhớ nổi lên, trong nháy mắt nhấn chìm Giang Dư Niên, giọng nói của Mục phân ra thành từng lớp từng mảng trong đầu cậu, đan xen cùng với giọng nói khác, đan mãi đến tận khi trùng khớp với nhau.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu đã cảm thấy giọng nói của người nghe rất quen. Lại đến đêm ấy, khi hắn gọi cậu, bỗng nhiên lại nghĩ đến bức tranh, và cả giấc mơ đã quên mất kia nữa…
Cậu quay đầu, lập tức nhìn thấy bức tranh cậu đang để trong phòng kia. Mục Sơn Xuyên và ánh nắng, trên đó là chữ của cậu, ba chữ cái viết tắt tên của Mục Sơn Xuyên. (Mu Shan Chuan – phiên âm của google translate)
——msc.
msc123. Rõ ràng thế mà cậu chẳng hề nghĩ đến.
“Mục ca.” Giang Dư Niên có hơi không dám tin, run run kêu một tiếng.
“Hả?” Mục đáp lại, “Có mạng lại rồi?”
Giang Dư Niên ngồi trước máy tính mím môi, tay nắm chuột đến mức như muốn bóp nát nó.
Được lắm. Mục Sơn Xuyên.
Giang Dư Niên không vạch trần hắn luôn, cậu cười lạnh một tiếng, đột nhiên lao ra khỏi chỗ nấp, nằm trên bãi cỏ phục kích, nổ súng, lần lượt bắn vỡ đầu ba người ở nơi mai phục phía đối diện.
Mục: “…”
Hai người đi vào vòng cuối, bốn phía không có nhà cửa lớn có thể ẩn nấp được, chỉ có cây và một căn phòng nhỏ. Hai người trốn sau xe, sau lưng là vòng độc, và một chia đội nữa. Giang Dư Niên liếc mắt nhìn Mục một cái, cười lạnh một tiếng.
Mục: “…?”
“Tôi đi đằng trước.” Giang Dư Niên nói, nằm sấp xuống bò trên bãi cỏ. Mục Sơn Xuyên còn chưa kịp nói gì, chợt nghe một tiếng đinh lanh lảnh, hắn theo bản năng chạy ra ngoài, chưa kịp làm gì, đã bị nổ tan xác. (Đoạn này chém hơi mạnh…)
Góc độ thế này, chắc chắn không thể do kẻ địch ném qua được.
Mục Sơn Xuyên cũng ngơ luôn, kêu: “Sao lại nổ tôi?”
Giang Dư Niên không để ý đến hắn, bò về phía tàng cây, không chút kiêng dè kẻ địch như hổ rình mồi, bắt đầu nổ súng. Trong phút chốc, tiếng súng vang lên liên tục, chẳng phân biệt nổi ai với ai.
Sau một phút, giao diện kết thúc nhảy ra, hai người cùng đi ngắm gà.
Mục Sơn Xuyên vừa mở miệng định hỏi vừa nãy là sao, liền bị Giang Dư niên dùng một câu lạnh như băng nói cho đến mức chẳng á hả được gì.
“Lừa tôi vui lắm à? Mục Sơn Xuyên?
Dứt lời, Giang Dư Niên out.