Chương 20: Tính sổ
Editor: Linh Đang
Phong Miểu Miểu ác ý bịa đặt tin tức chọc giận Dư thị, nhưng chỉ qua nửa ngày, tất cả những thông tin có liên quan đến tiêu đề “mỹ nữ tổng giám đốc của Dư thị “ đều bị gỡ xuống, xóa sạch sẽ, mà thay thế là những tấm ảnh cùng video lúc trước Phong Miểu Miểu bị cường bạo, ngay sau đó “Vị hôn phu” Quan Hành của cô ta cũng bị leo lên trang đầu của mấy trang web.
- -thân phận vị hôn thê của ông chủ nhỏ tập đoàn bất động sản Quan Ý được đưa ra ánh sáng, gia cảnh sa sút cha từng nhậm chức thị trưởng;
- - video tình cảm mãnh liệt vào lúc đêm khuya tiết lộ, nhân vật chính đúng là người sắp thành con dâu nhà họ Quan;
- - tình cảm mãnh liệt trên bàn trang điểm không bị cản trở, tan vỡ hình tượng người bạn gái tốt của Quan nhị thiếu.
...
Thậm chí, không sợ ch.ết trực tiếp viết tiêu đề là “Vòng tuần hoàn của thế gian thật tốt, hỗn thế ma vương anh bị đội mũ xanh cũng là do anh tự tạo ra sao?” Tựa đề như thế này, hiệu quả đánh lừa công chúng chưa chắc đã tốt, nhưng đắc tội với Quan Hành là chuyện khỏi phải bàn.
“Bùm - - “
Đang trong phòng bệnh của bệnh viện nhân dân, Quan Hành vung tay ném điện thoại về phía bức tường trắng đối diện, sau âm thanh khó nghe là tiếng từng mảnh điện thoại rơi xuống đất. Trương Vĩ đứng xa xa, không dám thở mạnh.
Quan Hành vẫn còn rất tức giận, một tay giương lên, chiếc gương anh cầm nửa ngày trong tay cũng bị nện ở cùng một vị trí, thanh thúy biến thành mảnh vụn.
Trong tay đã không còn vật nào có thể ném, Quan Hành phẫn nộ nện một cái vào tường, gầm thét: “Ông đây @%$32! Mũ xanh cái mb mũ xanh!”
Chờ anh phát tiết xong, Trương Vĩ mới một lần thể hiện sự tồn tại của bản thân, cẩn thận hỏi một câu: “Có cần liên lạc với bên kia bắt họ xóa không?”
Quan Hành xoa tay đau vừa nện vào tường, chậm rãi bình tĩnh trở lại, cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần phải để ý đến, chút việc này sẽ tự có người xử lý. Tốt nhất là để mẹ tôi cũng nhìn thấy, xem xem con dâu tốt bà tìm là người như thế nào.”
Sự tình quả nhiên giống với những gì Quan Hành đã lường trước, bởi vì danh tiếng của tập đoàn Quan Ý cũng bị liên lụy vào, sau không lâu lắm, cha liền chính mình ra tay. Chỗ có dính dấp đến Quan thị đều bị đè lại, nhưng bởi vì việc hình khiêu ɖâʍ của Phong Miểu Miểu có thế lực thao túng ở sau lưng, ở giữa gặp một chút trở ngại. May mà trước bảy giờ tối, tin tức huyên náo sôi sục cuối cùng cũng biến mất trước mắt đại chúng.
Sáng ngày thứ hai lúc chín giờ, tập đoàn Quan Ý đúng giờ triệu tập hội nghị tiếp phóng viên, tổng giám đốc kiêm trưởng tử của Quan gia Quan Triệt cũng có mặt, phủ nhận tin đồn Phong Miểu Miểu đã đính hôn với em trai Quan Hành của mình, hơn nữa bày tỏ rất đau lòng với việc Phong tiểu thư gặp phải, nếu cần trợ giúp nhất định Quan gia sẽ tận lực. Quan Triệt làm làm sáng tỏ xong liền rời chỗ, sau đó để bộ phận PR trả lời câu hỏi phóng viên đưa ra.
Có rất ít công ty truyền thông muốn đắc tội với công ty đầu rồng ở thành phố C, hơn nữa buổi họp báo hầu hết là những hãng truyền thông có quan hệ tốt với Quan Ý, cho nên buổi họp báo từ đầu tới cuối cũng có thể coi là thuận lợi.
Bởi vì trên mặt Quan Hành có vết thương nên không tiện có mặt, Trương Vĩ liền đúng giờ mở ti vi ở phòng bệnh để anh xem trực tiếp.
Quan Hành đứng bên cửa sổ đã được mở ra, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía bên này, hai vạt áo bệnh nhân có hoa văn anh đang mặc bị gió thổi lên một góc, dưới ánh mặt trời còn có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo gầy gò bên trong.
Buổi họp báo gần kết thúc, Trương Vĩ biết tâm tình Quan Hành không tốt, thấy anh vẫn đứng đó không động đậy, liền tắt ti vi chuẩn bị rời đi.
Quan Hành lại gọi anh ta lại: “Liên lạc với ông chủ của Duyệt Kỷ một chút, tốt nhất là bảo ông ta tự mình tới đây một chuyến.” (Mn có đoán được chuyện gì sắp xảy ra không)
Ánh mặt trời phản quang bóng lưng cao ngất mà kiêu ngạo, không biết vì sao Trương Vĩ lại cảm nhận được vài phân tiêu điều cùng bi thương bên trong, khụt khịt mũi, nói ”Được“.
Chao ôi, lão đại đáng thương của anh ta...
Hôm nay sau bữa cơm chiều, Lương Kiều ôm máy tính dời đến phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha gõ chữ. Gần đây tình hình kinh tế hơi khó khăn, cô định viết thêm vài bản thảo kiếm chút tiền nhuận bút.
Làm biên tập vài năm, mặc dù đã hết sức hiểu rõ giá thị trường của tạp chí, nhưng kỳ thật rất ít khi cô động thủ sáng tác. Đầu tiên là vì bản thảo mỗi ngày phải xét duyệt quá nhiều, vừa nhìn thấy chữ đã cảm thấy con mắt đau; hai là - - lười.
Nhưng mà lúc này đã không giống ngày xưa, năm ngoái cô cùng Phỉ Phỉ mướn phòng này một năm trả tiền một lần, tiền thuê phòng còn không đến hai tháng nữa là tới kì. Cô đã viết quảng cáo cho thuê phòng lên trang web, nhưng tạm thời vẫn chưa có người nào bày tỏ ý nguyện.
Trọng điểm là sắp đến năm mới, đặt mua hàng tết, mừng tuổi những đứa trẻ họ hàng là một số tiền lớn, mà số dư hiện tại còn trong thẻ của cô là bằng không...
Vừa nhắc tới cái này liền hối hận, con mẹ nó ngày đó vung tay đưa cho Lương Quốc Hưng hai vạn, khi đó chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, chỉ vung tay mà không nghĩ nhiều. Kết quả đưa xong chỉ còn năm nghìn, đến tiền để bỏ vào hồng bao của Phỉ Phỉ cũng không có!
Khi đó cô mang năm nghìn kia bỏ hết vào hồng bao cho Phỉ Phỉ, nhưng sau khi hôn lễ kết thúc Phỉ Phỉ lại vụng trộm trả lại cho cô, còn kiêu ngạo nói: “Hồng bao của cậu nhỏ như thế, cục cưng thu cũng không thấy vui, hừ!”
Dù sao các cô đã từng định ước muốn đưa hồng bao cho đối phương cũng chỉ có thể đưa 8, 88, 888, 8888... Những con số may mắn như này, mặc dù nói ra có chút tự kỷ, nhưng Phỉ Phỉ vẫn cảm thấy thật lòng, Lương Kiều yêu cô như vậy, hồng bao lúc kết hôn có bao nhiêu cho cô bấy nhiêu! Này hơn năm ngàn này vừa nhìn cũng biết là cô ấy ngại 888 quá ít, lại không có 8888.
Ghét bỏ xong rồi, Phỉ Phỉ lại bắt đầu quở trách cô, ”Người cha kia của cậu có phải lại đến đòi tiền hay không? Cậu phải nuôi mẹ và Dung Dung, nào có tiền nhàn rỗi quản bọn họ! Cậu có thể đừng quản nhiều như thế nữa không, lần sau đừng ngốc nghếch đưa tiền cho ông ta!”
Trước khi đi, thừa dịp Phỉ Phỉ không ở đó, Lương Kiều lại dụ dỗ đe dọa đưa tiền kín đáo cho Tiếu Phàn.
Vừa nghĩ tới Phỉ Phỉ, Lương Kiều liền có chút khổ sở. Trong nhà hiện tại chỉ có một mình cô, yên ắng tĩnh lặng, ăn không ngon ngủ cũng không ngon. Lương Kiều vẫn cảm thấy mình đã đủ độc lập, không nghĩ tới không có Phỉ Phỉ làm bạn, sẽ tịch mịch như vậy.
Đỉnh đầu treo đèn lưu ly mà Phỉ Phỉ đã mua, làm nổi bật bóng dáng trơ trọi của cô, trừ âm thanh đánh bàn phím, trong phòng khách yên tĩnh làm cho người khác giận sôi.
Rất nhớ Phỉ Phỉ... Lương Kiều yếu ớt thở dài, tiếp tục viết bản thảo.
Ông chủ Trần Anh Minh gọi điện thoại vào đúng lúc này. Lương Kiều trực tiếp mở loa ngoài, tiếp tục gõ bàn phím, vừa nói: “Lão Trần sao, nghĩ như thế nào mà gọi điện cho tôi vậy?”
Trần Anh Minh là ông chủ của phòng làm việc Duyệt Kỷ, bản thân anh ta xuất thân từ việc viết văn học thiếu nhi, cảm thấy ngôn tình tiểu thuyết thị trường không tệ, liền đầu tư mở phòng làm việc Duyệt Kỷ, giao cho Vạn Thiên xử lý.
Không biết có phải là bởi vì làm nhiều về văn học thiếu nhi hay không, anh ta vẫn còn mang tính cách giống trẻ con, tâm tính tương đối lạc quan phóng khoáng. Mặc dù hơn ba mươi tuổi đầu đã mọc tóc bạc, nhưng anh ta không phục già, trực tiếp nhuộm đầu thành màu nâu khi đó rất thịnh hành, còn hơi uốn xoăn lên, phối hợp với khuôn mặt tươi cười như phật Di Lặc, nhìn rất dễ gần.
Người khác rất trêu chọc, thỉnh thoảng cũng lấy anh ta ra đừa, quan hệ của Lương Kiều với anh ta rất tốt, bình thường đều kêu lão Trần lão Trần.
Nhưng hôm nay giọng nói của lão Trần nghe tương đối sầu lo: “Tiểu Lương à, cô nói về cô một chút, tại sao lại đem người Quan Tổng đánh thành như vậy? Đánh cũng liền đánh đi, tại sao cô lại không trùm bao tải vào, để người ta nhận ra đến tìm tới tận cửa thế này?”
Động tác gõ chữ của Lương Kiều dừng lại, nâng đỡ trán. Cô cầm điện thoại đứng lên, đổi thành ống nghe, “Anh ta tìm anh?”
What happen có ai tò mò không nè