Chương 40
Editor: Linh Đang
Trong nhà không có bàn trang điểm, Lương Kiều cầm túi của mình đến phòng sách, rất không khách khí mà kéo Quan Hành đang ngồi sau bàn làm việc lên, chiếm bàn của anh để ngồi trang điểm.
Quan Hành thấy cô cầm lấy gương nhỏ để trang điểm không tiện cho lắm, không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc gương to bằng bàn tay cho cô, tự mình kéo một chiếc ghế sofa lại, nằm sấp ở trên bàn xem cô trang điểm.
Lần đầu tiên anh nhìn phụ nữ trang điểm, mặc dù vẫn luôn biết trang điểm là một kỹ thuật rất mơ hồ, dường như có thể che lấp tất cả tỳ vết cùng khuyết điểm, biến xấu nữ thành mỹ nữ, hiện tại nhìn tận mắt, vẫn cảm thấy vô cùng thần kì.
Cô lấy ra rất nhiều bình bình lọ lọ nhìn không có gì khác nhau, bôi bôi lau lau ở trên mặt, sau đó dùng bàn chải nhỏ kỳ quái cọ cọ, lấy thêm bút vẽ vẽ gì trên mắt, động tác kia thật là nhanh nhẹn mà.
Thật ra cô trang điểm rất nhạt, sau khi xong việc khuôn mặt trắng nõn cũng không có khác biệt quá lớn, nhưng mà cả người đều tỏ ra quyến rũ hơn vài phần.
Cuối cùng lại thoa son môi đỏ lên, cong khóe miệng cười một tiếng với Quan Hành, làm lòng anh lại trở nên ngứa ngáy.
Cô cất những thứ đó vào trong túi, đứng lên: "Em xong rồi."
Quan Hành liền ôm lấy eo cô, tay lại trượt đến đằng sau đi mò mông cô.
Không trách anh sắc, muốn trách thì trách trang phục này của cô thật sự là quá quyến rũ người, phác hoạ vừa đúng đường cong sung mãn thân thể đẫy đà của cô, người đàn ông thân thể cường tráng hơn nữa tinh thần vô cùng phấn chấn như anh có thể cầm giữ được sao.
Lương Kiều không có trốn, bóp cằm anh cúi người hôn lên trán anh một cái, một dấu môi son đỏ tươi thình lình xuất hiện ở chính giữa trán anh, xem ra có thể là may mắn.
Lương Kiều nhìn kiệt tác của mình mà vui mừng khôn xiết, Quan Hành liền dụi đầu vào ngực cô, bị cô một dúng đầu ngón tay đẩy ra.
Anh đi rửa mặt, sau khi thay xong quần áo hai người cùng nhau ra cửa.
Bọn Cao Hàn đang ở phòng chơi bi a, Quan Hành lái xe chở Lương Kiều đi qua, lúc xuống xe thấy bên ngoài một tiệm bánh mì ven đường có nhiều người đang xếp hàng dài, đứng ở xa xa đã ngửi thấy mùi thơm. Lương Kiều tò mò chạy tới xem, phát hiện tất cả mọi người đang xếp hàng chờ mua kem trứng cuốn.
Miệng cô thèm ăn đẩy mấy người đằng trước ra, vẫy vẫy tay về phía Quan Hành.
Hiển nhiên đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng hết sức mâu thuẫn với việc xếp hàng này, bất đắc dĩ đi qua, đứng ở bên cạnh cô.
Hai người đứng song song hai tay đút vào trong túi, tuấn nam mỹ nữ, khí phách mười phần.
Xếp hàng ở phía trước là một đôi tình nhân còn nhỏ tuổi, tướng mạo cùng tính cách của cô nữ sinh đều hết sức hoạt bát, liên tục líu ríu nói gì đó, so sánh với nhau thì tướng mạo nam sinh hết sức bình thường, tính cách cũng trầm tĩnh hơn, yên lặng nghe cô gái nói chuyện, cầm lấy cốc nước đứng cách đó cứ chốc lát lại đưa cô gái uống.
Trong mấy phút nữ sinh kia quay đầu lại nhìn Lương Kiều cùng Quan Hành nhiều lần, còn vụng trộm nói với bạn trai đằng sau thật đẹp trai, khí phách giống như minh tinh.
Cô gái che miệng nói, hai người đằng sau lại nghe thấy rõ ràng rành mạch, Lương Kiều quét Quan Hành một cái, liền thấy anh mặt không thay đổi đưa ra hai ngón tay, làm biểu tượng cây kéo tay với cô nữ sinh.
Nam sinh kia không có quay đầu lại, chỉ yên lặng động đậy thân thể chặn lại ánh mắt nữ sinh.
Không đầy một lát nữ sinh kia lại nhô đầu ra, xem xét một cách tinh quái giữa hai người họ, cười hì hì hỏi: "Thỉnh hỏi hai vị là minh tinh sao?"
Nữ sinh nhỏ thật đáng yêu, Lương Kiều mới vừa muốn mở miệng trêu chọc hai câu, bả vai đột nhiên bị Quan Hành ôm lấy, tiếp theo liền nghe thấy tiếng nói trang nghiêm của anh vang lên từ trên đỉnh đầu: "Nhãn lực của cô thật tốt, chúng tôi là một tổ hợp."
"Oa, thì ra là thật!" Có lẽ do suy đoán đúng nên rất có cảm giác thành tựu, nữ sinh kia hết sức kích động vỗ bạn trai thúc giục cậu ta cầm di động, sau đó cười đến con mắt cong cong theo chân bọn họ thương lượng, "Em có thể chụp ảnh chung với hai người không? Chỉ chụp một bức thôi ạ!"
Quan Hành hỏi thăm nhìn về phía Lương Kiều, cô hào phóng cười một tiếng, vươn tay về phía cô nữ sinh: "Được thôi, lại đây đi."
"Quá tốt!" Nữ sinh kia nhờ bạn trai hỗ trợ chụp hình, chính mình hưng phấn chạy đến bên Quan Hành, tạo dáng rồi chờ để chụp một pose ảnh.
Lương Kiều yên lặng thu tay mình lại. Quan Hành cười nhẹ hai tiếng, lấy tay từ trên vai cô ra ra, ôm lấy eo cô.
Không biết có phải không thích bạn gái chụp hình với trai đẹp hay không, cho nên qua loa cho xong, nam sinh nhấn nút chụp rất nhanh.
Người phía sau không kiên nhẫn thúc giục: "Mấy người này còn mua hay không? Không mua đừng định đứng ở chỗ này chặn đường sao?"
"Mua mua! Ngại quá, mang đến thêm phiền toái." Nữ sinh kia lập tức thái độ thành khẩn xin lỗi, lại nói cảm ơn với Lương Kiều bọn họ, chạy về bên cạnh bạn trai, le lưỡi một cái, bị bạn trai vuốt vuốt đầu.
Đi theo đội ngũ phía trước vài bước, tay Quan Hành liên tục không lấy ra. Lương Kiều nhỏ giọng ngang nhiên xông qua hỏi anh: "Chúng ta là cái tổ hợp gì, tại sao em lại không biết rõ?"
"Ừ - -" Quan Hành chau chau mày, suy nghĩ một chút nói: "Sống mái song sát?"
Lương Kiều: "... Em cảm ơn anh nha."
"Vậy nếu không thì là phượng hoàng truyền kỳ?"
"..." Lương Kiều lườm anh một cái, "Vẫn nên là sống mái song sát đi."
Không đến một lát là đến lượt các cô, nhưng đôi tình nhân nhỏ phía trước mua bốn cốc kem ly, nhiệt tình muốn mời bọn họ ăn."Em mua hai cái nguyên vị hai cái chocolate, hai người muốn ăn vị nào?"
Bọn họ đã mua xong, không cần thiết cự tuyệt nữa, Lương Kiều nói cám ơn trước, chọn cái nguyên vị.
Quan Hành đặc biệt chọn một vị mình thích, đi ra bên ngoài trước nhét kem ly của mình đầy miệng rồi ăn hết, sau đó nhất định phải nếm một miếng của cô.
Lương Kiều vặn lông mày nheo mắt nhìn anh, loại ɭϊếʍƈ tới ɭϊếʍƈ lui cùng nhau ăn như thế này thật là vô cùng chán ghét.
Cô không muốn cho, Quan Hành liền ra tay muốn cướp. Lương Kiều tay mắt lanh lẹ cúi đầu ɭϊếʍƈ trước một vòng, sau đó cố làm ra vẻ rộng rãi đưa cho anh, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi nói: "Nhanh nhanh cầm, ăn đi."
Quan Hành dùng vẻ mặt táo bón trừng cô nửa ngày, cầm lấy quay đầu đi.
Giữa mùa đông ăn kem ly thật sảng khoái lại dày vò, hôm nay gió vẫn còn lớn, Lương Kiều ăn có chút chậm, vừa ăn vừa đông lạnh đến phát run, ăn được một nửa phát hiện Quan Hành đã ăn xong.
Cô đem một nửa còn dư lại đưa tới, Quan Hành không rõ chuyện gì nhận lấy: "Làm sao vậy.”
Lơ đãng đụng phải ngón tay cô, lạnh lạnh. Lông mày anh nhíu lại, cầm tay cô chặt trong lòng bàn tay mình, một bên tức giận mắng: "Sợ lạnh em còn ăn, có phải ngốc hay không?"
Lương Kiều áp tay kia vào cổ ấm áp của anh, Quan Hành bị lạnh rên một tiếng, trừng mắt nhìn cô, không có trốn.
Đến lúc ấm Lương Kiều mới thu tay lại bỏ vào trong túi áo: "Đi thôi."
Quan Hành liền nắm một tay cô bỏ vào túi áo bành tô, kem ly ở trong tay giơ lên đi vài bước, vô ý thức cầm lên cắn một cái. Cắn hết mới nhận ra là cô ɭϊếʍƈ qua rồi, ghét bỏ nửa ngày, lại cắn một cái.
Hai năm trước Liêu Chinh đi Pháp, mấy ngày hôm trước vừa trở về, hôm nay xem như phong yến tiếp anh ta, vài người chơi cùng nhau từ nhỏ đều tề tựu. Ở đây trừ bản thân Liêu Chinh, còn có Bạch Hàng đã kết hôn hai năm, ngoài ra mang theo bà xã, chỉ có Quan Hành dẫn theo "Người nhà".
Quan Hành là tới trễ nhất, anh dắt Lương Kiều đi vào phòng bao VIP, nghênh đón anh là một loạt tiếng huýt sáo.
Một đám người có hướng về Quan Hành nháy mắt ra hiệu, có thần sắc ái muội quan sát Lương Kiều, người ngồi gần họ trên ghế da mở miệng trước, giọng nói nghe ba phần bỉ ổi bảy phần lưu manh."Ơ, em gái hăng hái như thế, thế nhưng anh không thượng ba ngày ba đêm, sớm đã ra cửa?"
Người kia gọi là Thôi Dương Quang, giao thiệp với Quan Hành rất ít, nhưng mà gần đây anh ta đi lại với Cao Hàn gần, hôm nay đến cùng anh ta.
Ánh mắt Quan Hành lạnh lùng quét qua: "Miệng sạch sẽ chút!"
Cao Hàn cầm lấy gậy golf gõ ở trên bàn, không vui liếc về Thôi Dương Quang một cái: "Thôi Quang, nếu cậu không nói chuyện thì hãy im lặng, không có người coi cậu là câm."
Lần đầu tiên Quan Hành mang phụ nữ đến đây cho bọn họ xem, nói lời nói lỗ mãng như này không phải là cần ăn đòn sao.
Cao Hàn lại nhìn Lương Kiều một cái, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt, đang nghĩ ngợi nói chút gì đó hoà giải, chỉ thấy cô thoáng rủ con mắt xuống quét Thôi Dương Quang một cái, con mắt chậm chạp quan sát người anh ta trên dưới một lần, trên mặt mang một tia vừa đúng khinh thường, vừa rất nhỏ lại khó có thể khinh thường, làm người ta không quá thoải mái, nhưng lại không có cách nào khác để nói một cách rõ ràng.
Thôi Dương Quang nhìn cô chăm chú không chút che dấu, cái mông động động, bưng chén lên uống nước.
"Làm sao anh biết chúng tôi không làm ba ngày ba đêm?" Môi hồng của cô cong lên, nhẹ nhàng nói một câu như thế.
Trong nháy mắt bên trong liền yên tĩnh trở lại, Thôi Dương Quang thiếu chút bị sặc, vội vàng đặt ly trà xuống, tay áo ở trên miệng lau một cái.
Mạnh mẽ bạo phát đánh trả như thế này làm cho Cao Hàn sững sờ, vô thức nhìn thoáng qua Quan Hành. Quả đấm của anh chống ở trên môi ho một tiếng, nhìn lại ánh mắt anh khó có được vài phần lúng túng.
Cao Hàn vui vẻ, Quan nhị đây là tìm một người phụ nữ như thế nào...
Quan Hành dẫn Lương Kiều tới bên cạnh mấy người phái nữ. Bên đó có hai người phụ nữ đang ngồi, một người là người quen Khúc San San, còn có một người lại là người quen cũ thần kì hơn.
"Viên Viên!" Lương Kiều kích động hô một tiếng với người khuôn mặt tròn trịa, dáng người lại cũng không béo, Triệu Nhạc Viên đang làm nũng trong lòng Bạch Hàng ngẩng đầu lên, sững sờ một giây đồng hồ cao hứng nhảy dựng lên.
"Kiều Kiều!"
Hai người tựa như cửu biệt trùng phùng, kích động ôm nhau.
Sau đó không có qua hai giây Triệu Nhạc Viên liền nhanh chóng buông Lương Kiều, nằm sấp trong lòng Bạch Hàng, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Hôm nay chồng mình ở đây, cậu giữ khoảng cách cho mình, nếu không chồng mình lại hoài nghi mình làm chuyện xấu."
Lương Kiều liền mở đường an toàn: "Này lão Bạch, cho em mượn bà xã của anh chơi một lát."
Bạch Hàng giật giật khóe miệng: "Hay là em đi chơi với người đàn ông của em đi."
Quan Hành mắt thấy hết thảy nhưng lại mang vẻ mặt mờ mịt: "Mấy người biết nhau?"
"A..." Lương Kiều chỉ chỉ hai người nam nữ mang cùng một vẻ mặt đang ôm nhau, "Bạn học cũ."
Tiếu Phàn cùng Bạch Hàng, theo thứ tự là hội bạn bè của Quan Hành ở thành phố B cùng thành phố C, vậy mà người phụ nữ này đều biết. Hai người bọn họ không nhận biết trước, thế nhưng cũng đã có loại dính dáng thần kỳ này.
Quan Hành tiêu hóa một hồi lâu, lúc bị Cao Hàn gọi đi còn đang cân nhắc, duyên phận thứ này thật sự là... Tuyệt vời.
Lương Kiều ở ngồi xuống bên này, Khúc San San mới thu hồi thần sắc phức tạp, giương nhấc lên khuôn mặt tươi cười cùng cô chào hỏi: "Biên biên... A, về sau ttoi có thể gọi cô là Lương Kiều sao, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Lương Kiều không sao cả gật đầu.
Triệu Nhạc Viên đưa một đĩa điểm tâm lại: "Cậu nếm thử cái này, hương vị không tệ."
"Yêu cậu!" Lương Kiều khoa trương cho cô một trái tim.
Triệu Nhạc Viên quay đầu liền nhào vào trong lòng Bạch Hàng làm nũng: "Ai nha ông xã đại nhân có người thổ lộ với em!"
Lương Kiều cầm miếng điểm tâm ăn, Khúc San San bên cạnh liên tục nhìn chằm chằm, cô dừng một chút, bưng điểm tâm lại: "Muốn ăn sao?"
"Không cần." Khúc San San cười cự tuyệt, cùng cô tán dóc vài câu, một lát sau đứng lên, "Tôi đi toilet."
Lương Kiều không có xen vào chuyện của cô ta nữa, ăn hai miếng lại cùng Triệu Nhạc Viên muốn nước uống.
Khúc San San vừa đi, Triệu Nhạc Viên liền bu lại, thần bí hỏi cô: "Này, cậu ở cùng với Quan Hành sao?"
Lương Kiều nghiền ngẫm chậm lại, suy tư một lát, giọng nói dường như không quá chắc chắn: "Không tính là vậy."
Vẻ mặt Triệu Nhạc Viên kinh ngạc: "Không phải quan hệ giữa hai người là bạn trai bạn gái sao? Loại tụ hội này, không là bạn gái thì làm sao anh ta mang tới được chứ?"
Mấy người bọn họ trong vòng này, bình thường lúc ra ngoài chơi có thể sẽ ngầm hiểu chỗ nào thì sẽ mang theo người phụ nữ nào, nhưng buổi tụ họp nghiêm chỉnh của anh em, khẳng định là đều mang theo vợ hoặc bạn gái chính thức.
Lương Kiều quay đầu cười một cái với cô, vẻ mặt hết sức không sao cả nói: "Nói đúng ra, hẳn là bạn bè và thuốc nổ đi." (!)
Triệu Nhạc Viên trừng hai mắt, rất lâu mới đánh giá một câu: "Crazy."