Chương 42

Editor: Linh Đang
Tiểu Kiều đi từ chỗ Cao tổng ra, nói Quan Tổng điểm danh bảo đại Kiều qua, quản lý không nghi ngờ gì, vội vàng phái người kêu đại Kiều kêu, đổi quần áo đi cùng với tiểu Kiều.


Trên đường đại Kiều nghe tiểu Kiều nói tìm được một vị quý nhân nguyện ý giúp cô ta cầu tình với Cao tổng, mặc dù cả người đều như lọt vào trong sương mù, nhưng lúc bị tiểu Kiều mang vào giới thiệu cho vị mỹ nữ khí phách mười phần kia, cô ta lập tức kính cẩn nghe theo mời rượu.


Mỹ nữ kia rộng rãi vỗ ghế sô pha bảo cô ta ngồi, sau đó nói việc nhà như thể đang tán gẫu với cô ta. Không nói đến vài lời đề tài đã vòng qua người Quan tổng.


Trước kia ỷ vào có vài phần tư sắc, hơn nữa tính cách bản thân cho phép, lúc đại Kiều tiếp khách luôn tương đối nghe theo, biết xử lý, cũng biết làm nũng đùa giỡn, rất nhiều khách nhân bằng lòng ra giá, cam tâm tình nguyện nuông chiều, dần dà lá gan cô ta lại càng lớn.


Lần trước gặp khó ở chỗ Quan tổng, sau khi trở về cô ta bị quản lý hung hăng dạy dỗ một trận, lại không cho cô ta tiếp khách nữa, không có những tiền boa phong phú kia, lại phải lo chi phí trong nhà, cuộc sống bỗng chốc túng quẫn không ít.


Cho nên lúc này đàng hoàng học tập, không chỉ lời nói và việc làm thu liễm đi rất nhiều, đối với vấn đề Lương Kiều hỏi cũng trả lời hết, nhưng khi vừa nhìn thấy Quan Hành vào liền lập tức giống như chấn kinh bắn dậy.


available on google playdownload on app store


Lương Kiều vẫy tay về phía Quan Hành không có ý tốt, khóe mắt thoáng nhìn đại Kiều mi thanh mục tú bên quỳ xuống cạnh bàn, nhíu nhíu mày.


Cô không ưa phụ nữ lãng phí chính mình, nhưng mà không có lập trường để nói gì, phụ nữ kiếm cơm ở nơi gió trăng như thế này, còn có mấy người có thể giữ lại được tôn nghiêm?


Cô đột nhiên thu lại ý cười, trong lòng Quan Hành lộp bộp nhảy dựng, bước chân cũng không biết bước như thế nào. Cho dù là cười xấu xa, bỗng chốc thu liễm sạch sẽ, cũng làm người ta cảm thấy hết sức không nắm chắc.


Anh không để ý tới đại Kiều đang quỳ ở đó, kiên cường đi đến bên cạnh Lương Kiều, ngay cả việc mình có cùng tay cùng chân hay không đều không nhớ rõ.


Anh ngồi xuống bên cạnh cô, giữa hai người cách nhau hơn 10 cm, không dám đến cạnh. Hai chân vô thức khép chặt, hai cánh tay động nửa ngày không biết phải đặt chỗ nào, để trên bắp đùi chà xát.


Lương Kiều khẽ dựa lại gần một chút, nhìn anh, nụ cười trên mặt làm anh cảm thấy nhột nhột trong lòng. Cô chỉ chỉ đại Kiều nói: "Thì ra anh thích mỹ nữ quỳ hầu hạ à?"


"Không phải...anh..." Quan Hành khó lòng giãi bày, một hồi lâu thở dài, tức giận nói với đại Kiều, "Còn không đứng lên cho tôi! Nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó, khỏi phải ở chỗ này chướng mắt."


Đại Kiều lập tức sợ hãi xin lỗi, do dự nhìn anh một chút lại nhìn Lương Kiều một chút, cũng không biết mình nên lập tức rời đi hay là nên ngồi xa ra.
Lương Kiều uống hết nửa ly rượu trong tay, một bên rót rượu một bên vẫy tay với cô ta, "Đến đây, uống vài chén với chúng tôi."


Quan Hành lập tức quay đầu trừng to mắt nhìn cô, đại Kiều khó xử nhìn nhìn giữa hai người, cuối cùng yên lặng bước tới, vừa muốn quỳ xuống, Lương Kiều chỉ chỉ ghế sô pha cách đó không xa, lại ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô ta đi qua đó.


Đại Kiều bước tới, vội vàng nhận lấy chai rượu trong tay cô: "Lương tiểu thư, tôi đến rồi."
Cô rót hai ly rượu, hai tay nâng đưa cho Lương Kiều một ly, sau đó cầm lấy của mình, "Lương tiểu thư, tôi kính cô, hôm nay thực sự rất cảm tạ cô, cùng tên với cô tôi thấy vô cùng vinh hạnh..."


Hai người cô một ly tôi một ly uống, Quan Hành ở một bên nhìn, không nói lời nào chen ngang.
Tửu lượng của hai người phụ nữ này đều hết sức tốt, uống hai chai đều mặt không đổi sắc, còn hưng trí bừng bừng cầm hai chai rượu tây khác nhau trộn lẫn uống, Quan Hành muốn ngăn đều ngăn không được.


Uống một lát Lương Kiều lại kéo đại Kiều qua bên kia mở ra karaoke ca hát.


Lương Kiều chọn một bài làm bài mở đầu, một bên hát một bên nhảy, lúc vừa mới bắt đầu đại Kiều còn có chút câu nệ, nhỏ giọng hát theo cô, lúc sau cũng buông thả, hai người như đang trong trận đấu, một âm so với một âm lại càng cao hơn.


Tiếp theo đến bi tình, ngọt ngào, rock"n"roll, nhẹ nhàng, ấm áp... Mỗi loại nhạc đều động đến một lần.


Lương Kiều hát nghe rất dễ chịu, nhất là bài ( thiên hạ vô song), khi đó câu hát thảm thiết triền miên bật ra, trong phòng liền yên tĩnh mấy giây, trong mấy người đàn ông đang uống rượu có người hỏi một câu: "Đây có phải là giọng hát lúc đầu không vậy?"


Một ca khúc kết thúc, Triệu Nhạc Viên liền dẫn đầu trầm trồ khen ngợi vỗ tay.
Ánh mắt Quan Hành cũng dường như dính trên người Lương Kiều, từ đầu tới cuối không dời đi.
Sau đó Triệu Nhạc Viên cùng cô bạn gái người lai Penny của Liêu Chinh cũng gia nhập.


Penny có dòng máu Trung Pháp trong người, ba phần tư huyết thống Trung Quốc, trừ đồng tử là màu xanh, tướng mạo cơ bản không có kém người Trung Quốc. Tiếng Trung của cô vẻn vẹn đến trình độ có thể nghe nói, có chút từ còn phát âm là lạ, càng đừng nói đến ca hát.


Mặt khác ba người rất có kiên nhẫn chỉ cô hát thần khúc (mua bán tình yêu), bốn người phụ nữ líu ríu chơi đùa rất lâu, sau khi hát mệt mỏi lại bắt đầu chơi đoán số uống rượu.


Triệu Nhạc Viên cùng Penny đều là hai người thuộc kiểu ngoan ngoãn, ở chỗ này uống rượu chính là mệnh lệnh, nhưng cho dù đại Kiều bởi vì công việc cần chuyên môn mới luyện qua cái này, cũng không thể thắng nổi Lương Kiều giẫm bàn khí thế hung hăng, uống cũng chỉ ít hơn mấy chén so với hai người Triệu Nhạc Viên mà thôi.


Lương Kiều tự mình cũng uống không ít, nhưng khi ba người khác cũng bắt đầu choáng váng, nhìn cô vẫn hết sức có tinh thần, chỉ là khuôn mặt so với trước thì nhìn hồng hơn một chút, hai mắt cũng vô cùng tỏa sáng.


Bạch Hàng đi qua xách Triệu Nhạc Viên đã uống đến chóng mặt, nói chào mọi người rồi ôm cô rời đi. Liêu Chinh cũng kéo Penny lại, nhưng anh không đi, phủ thêm áo khoác cho Penny để cô nằm ở một bên ngủ.


Lương Kiều lưu luyến không rời cùng Triệu Nhạc Viên nói tạm biệt, sau đó trở về định tiếp tục liều mạng cùng đại Kiều đã nằm sấp ở trên bàn dậy không nổi.


Không đi hai bước liền lảo đảo một cái, Quan Hành vẫn nhìn chằm chằm vào cô lập tức đứng lên. Tự cô đứng vững lại nhấc chân muốn giẫm lên mặt bàn, bị Quan Hành bắt lấy bắp đùi thả trên đất.
"Em uống nhiều rồi." Anh ngăn đón eo Lương Kiều, để cho cô mượn lực dựa vào trong lòng mình.


Lương Kiều ngẩng đầu híp mắt nhìn anh một hồi lâu, hai cánh tay vòng qua cổ anh, đầu chôn trong hõm vai anh.
"Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Cô nhắm mắt lại nói, khí nóng mà cô thở ra toàn bộ chui vào khe hở ở áo Quan Hành.


Anh tự tay vén toác đang lòa xòa trên trán cô cùng trên mặt anh đẩy ra, thấp giọng nói: "Được."
Lương Kiều lại nói: "Em đi không nổi."
"Vậy anh ôm em đi?" Lần này Quan Hành hết sức thức thời.
Lương Kiều liền gật đầu, đầu tóc cọ phải cổ anh, ngứa. Cô chủ động nhấc một chân lên: "Khởi giá."


Quan Hành không tiếng động thở dài, bồng cô đứng lên, lúc đi tới cửa còn nháy mắt với người bên cạnh, chờ đối phương hỗ trợ kéo cửa ra, ôm cô đi ra ngoài.


Đại Kiều đang trong men say vui sướng mắt thấy toàn bộ quá trình, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, đầu óc bị rượu cồn ngâm qua lại quá trì độn, xoay không kịp. Giãy giụa mấy giây lại mệt mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền.


Khúc San San đang theo mấy đàn ông cười cười nói nói, lưu ý đến động tĩnh bên cạnh, sau đó một lúc, đứng lên nói muốn đi toilet.
Quan Hành ôm Lương Kiều đến vườn hoa nhỏ ở hậu viện hội sở, tìm ghế dài dưới đèn đường ngồi xuống.


Buổi tối gió có chút lạnh, lúc đi ra lại quên mang áo khoác ngoài, sợ cô lạnh, liền đặt cô trên đùi, liên tục ôm vào trong ngực.
Bị gió lạnh thổi, Lương Kiều thanh tỉnh một chút. Vừa rồi tinh thần quá phấn khích, hiện tại yên tĩnh, liền không muốn động đậy.


Cô yên tĩnh làm ổ trong lòng Quan Hành, một lát sau nghe thấy anh thấp giọng hỏi: "Em đang tức giận sao?"
Tức giận?
A, nhớ rồi, vừa rồi cô có chút tức giận - -anh thế mà kêu đến một tiểu thư có tên giống cô, đây rốt cuộc là ưu ái hay là vũ nhục với cô?


Chờ một lát thấy cô không có phản ứng, Quan Hành vẫn giải thích: "Ngày đó chỉ là nghe thấy tên cô ta giống em, hiếu kỳ mới kêu đến nhìn nhìn, nhưng mà cái gì đều không có phát sinh, đến một đầu ngón tay cô ta anh cũng không chạm vào."
"Không có chạm vào là vì cô ta không đủ xinh đẹp sao?"


Quan Hành rủ xuống con mắt nhìn cô: "Không có xinh đẹp như em."
Lương Kiều từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chằm chằm anh, không lên tiếng. Một lát sau đột nhiên đứng thẳng, điều chỉnh tư thế một chút, ngồi quỳ chân ở trên đùi anh.


Cô nâng mặt Quan Hành, con mắt sáng được thi đấu qua đỉnh đầu những vì sao: "Em xinh đẹp hơn cô ta sao?"
"Ừ." Quan Hành gật đầu.
"Em ca hát cũng dễ nghe hơn cô ta."
Quan Hành lại gật đầu.
"Em chơi oẳn tù tì tốt hơn cô ta, tửu lượng cũng tốt hơn cô ta."
Tiếp tục gật đầu.


Lương Kiều suy nghĩ một chút, lại nói - -
"Dáng người em cao hơn cô ta."
"Chân em dài hơn cô ta."
"Ngực em cũng lớn hơn cô ta, cô ta chỉ C, em là D đấy..."
Quan Hành nín cười, lại gật gật đầu, trong giọng nói đều mang theo trầm trầm vui vẻ: "Ừ, của em lớn hơn cô ta, anh làm chứng."


Con mắt Lương Kiều lập tức nhíu lại, một cái tay dời qua đến cấu véo trên cổ anh, nhưng không có dùng sức, chỉ bày ra bộ dáng uy hϊế͙p͙.


"Anh còn sờ qua ngực cô ta?" Cô cắn răng gằn từng chữ một, "Không phải là nói một đầu ngón tay cũng không có chạm vào, hử? Không có chạm vào đầu ngón tay, chỉ sờ ngực phải hay không?"
"Không có..." Quan Hành hận không thể cắn đứt lưỡi mình, con mẹ nó tại sao anh lại nói chuyện như thế này vậy!


Anh giơ lên ba ngón tay, vừa muốn thề chứng minh trong sạch, liền bị Lương Kiều nhanh chóng bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau, một bên còn hỏi anh: "Sờ bằng mấy ngón tay?"
Quan Hành đau đến kêu lên một tiếng: "Buông tay buông tay! Anh không có sờ! Anh nhìn ra!"


Lương Kiều hừ một tiếng, buông ngón tay anh ra, ngược lại tay đi xuống tìm tòi, sờ đến bên đùi anh, xoa nhẹ một phen. Sau đó lại hỏi: "Cô ta động vào sảng khoái hay là em động vào sảng khoái?"


"..." Quan Hành đều muốn thua ở cô, bất đắc bắt cánh tay châm lửa khắp nơi của cô trở lại, hôn một cái, "Em không cần để cô ta ở trong lòng, đến một sợi tóc của cô ta cũng kém em."


Không hổ là tr.a nam (người đàn ông cặn bã), những lời tâm tình động đến lòng người như thế này quả thực làm người ta cầm giữ không được... Khó lòng phòng bị.


Lương Kiều đưa tình nhìn qua Quan Hành, nhìn thẳng hai mắt anh, mặt từng chút từng chút gần sát, lè lưỡi cắn một cái trên môi anh. Cổ họng anh chuyển động một cái, đuổi theo muốn càng nhiều, Lương Kiều lại nhanh chóng lui về phía sau một chút, giơ khóe miệng lên cười.


Động tác ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi của cô rất chậm, cố ý dùng giọng điệu hết sức chọc người hỏi: "Anh muốn ăn em sao?"


Quan Hành nuốt nước miếng một cái, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm cô môi, hỏi ngược lại: "Em cứ nói đi?" Anh cầm lấy tay Lương Kiều tay đè lên vật nam tính của mình, nơi nào đó huynh đệ nhỏ đang mơ hồ muốn thức tỉnh. Anh khàn cả giọng nhỏ giọng nói: "Nếu không em hỏi cậu ấy một chút?"


Lương Kiều cố ý xoa nhẹ nơi nào đó vài cái, chân mày khóe mắt đều lộ ra chút sung sướng, lại nói: "Muốn ăn cũng không được."
"Vì cái gì?" Hô hấp Quan Hành dần dần nóng lên, lại vẫn kiên nhẫn hỏi.
Vẻ mặt Lương Kiều vô tội nói: "Bởi vì em tức giận."


"Vậy anh để cho em ở phía trên trừng phạt anh được hay không?" Quan Hành đến gần bên cạnh cô nhỏ giọng nói, giọng nói mười phần dụ dỗ thiếu nữ u mê.
Lương Kiều suy tư một lát, gật đầu: "Được thôi."
Một tiếng đồng hồ sau - -


Trên phố Lan Quang trong nhà Lương Kiều, Quan Hành đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên đệm trải trên mặt đất, đang đắp chăn bông nhỏ, ở trong bóng tối trừng mắt, một lát sau càng chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thực sự không thể để cho anh ngủ trên giường sao?"


Lương Kiều nằm trên giường quấn lấy chăn chỉ lộ ra đầu mí mắt đều không có mở, trả lời: "Đây không phải là anh muốn trừng phạt sao, câm miệng ngủ."






Truyện liên quan