Chương 57

Sau đó lại nhận được điện thoại của Trâu Dung Dung, nói không biết bằng đường nào bà nội đã xem cho cô một lang quân như ý, lớn lên hết sức đẹp trai, sự nghiệp thành công, vừa khéo đã đã công tác ở thành phố C, hỏi cô có hứng thú gặp một lần hay không.


Lúc này Lương Kiều không có hứng thú với người đàn ông khác, thuận miệng hỏi một câu: "Đối phương tên gì thế?"
Trâu Dung Dung chần chờ một chút, nói: "Họ Hà, gọi là Chính gì đó, tóm lại nghe như là Hà Kỳ Chính."


"Họ Hà à, " Trong nháy mắt Lương Kiều lại không có hứng thú, cuộc đời này không có hảo cảm với họ Hà. Nhưng mà không muốn lãng phí một phen tâm ý của bà nội, cô còn nói là, "Gặp mặt cũng được, mấy người sắp xếp ổn thỏa rồi thì nói cho chị biết một tiếng."


"Được rồi!" Trâu Dung Dung sảng khoái đáp.
Tiết mục càng xem càng nhàm chán, Lương Kiều ngáp một cái đứng lên, cầm một cái váy ngủ đi tắm rửa.


Hôm trước Trâu Dung Dung đưa cô một chai tinh dầu hoa hồng làm lễ vật năm mới, còn chưa bao giờ dùng qua. Lương Kiều mở chai tinh dầu ra, hương vị ngửi cũng không tồi, cho vào trong bồn tắm một chút, chậm rãi để nó lên bọt rồi tắm.


Không biết là cho quá nhiều hay hương vị vốn cũng đã nồng nặc, Lương Kiều càng ngâm càng cảm thấy thơm, nhắm mắt lại liền cảm thấy mình biến thành một đóa hoa hồng tươi đẹp đón gió phấp phới, đang lúc vui mừng vì nở rộ, đột nhiên bị người ta lấy cây kéo cắt xuống, chém đứt cành lá thả vào trong một cái hộp hình chữ nhật, bị một người đàn ông mặt nhuốm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ hai tay dâng cho một cô gái trẻ đang cười ngọt ngào.


available on google playdownload on app store


- - Đậu má, đây không phải là Quan Hành cùng cô gái trẻ sao!
Lương Kiều chợt bừng tỉnh, trừng tròng mắt thở gấp ra hai ngụm, chậm rãi ngồi dậy.
Nước đều đã nguội lạnh.
Có chút lạnh. Cô lau khô thân thể mặc váy lên, lúc đi ra vừa vặn nghe được chuông cửa đinh linh đinh linh vang lên không ngừng.


Lương Kiều cầm một chiếc áo khoác ngoài ở nhà bằng nhung khoác ở ngoài, đi ra mở cửa.
"Ai đó?"
"Tình nhân trong mộng của em." Bên ngoài một giọng nói nam nghiêm trang nói.
Tình cái nhà anh, trong mộng của em anh là tình nhân của người khác!


Lương Kiều trở mặt nhìn anh bằng nửa con mắt, kéo cửa ra - - Quan Hành khẽ cười với cô, mặt đầy gió xuân giống hệt trong mộng; bên trái là một chiếc vali lớn nhìn quen mắt, trong tay phải còn kéo một vali hành lý màu xám cũng to như thế.


"Ý tứ này là sao?" Lương Kiều dựa vào khung cửa, chỉ mở cửa ra một khe nhỏ đủ để chính mình ra, vẻ mặt tương đối cảnh giác.


"Ánh mắt này của em là sao thế?" Quan Hành bị dáng vẻ phòng bị của cô chọc cho nổi giận, duỗi tay đẩy cửa, thế nhưng đẩy không động."Ơ em đề phòng anh như thế làm gì? Mở cửa để cho người đàn ông khác tiến vào, còn anh đến em lại dùng thái độ này sao?"


Lương Kiều nhìn anh từ dưới lên một lượt: "Anh cũng tới thuê phòng?"
"Không được sao?" Quan Hành hừ một tiếng, "Mau mở cửa ra cho anh, em người phụ nữ này thật sự không biết điều, tức ch.ết anh mất."
Lương Kiều nói: "Anh ở chỗ nào thì về chỗ đó, đừng đến chọc em chơi."


"Không có chọc em chơi, anh nghiêm túc." Quan Hành nói, "Không phải là em muốn tìm người cùng gánh vác tiền thuê phòng sao, anh với em mướn chung, đỡ phải ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, nửa đêm lửa tình đốt người cường người khác, anh biết tìm ai để nói lí lẽ đây.”


Lương Kiều nhấc chân đạp anh: "Em có đói khát như vậy sao?"
Quan Hành linh hoạt né tránh, hừ hừ nói: "Ai mà biết được."
"Dù sao em cũng không cho anh thuê." Trước khi anh kịp phản ứng Lương Kiều đã đóng cửa lại, ở phía sau cửa hô một tiếng, “Anh về đi, hôm nay em quá mệt mỏi, không có tinh lực chơi với anh."


Bày đặt căn nhà đẹp xa hoa như thế thì không ở, chạy tới cùng thuê với cô căn phòng tồi tàn này, não có vấn đề sao!
"Này!" Quan Hành còn ở bên ngoài gõ cửa kêu, "Em mở cửa trước, chúng ta đi vào rồi nói có được hay không?"


Gõ cửa nửa ngày, không có người thưa, Quan Hành tức giận đến mức nhấc chân định đá vào cửa, nửa đường lại miễn cưỡng ngưng lại, chuyển phương hướng đá vào vali một cái để trút giận.
Con mẹ nó người phụ nữ này thật sự là muốn lật trời, lại dám nhốt anh ở ngoài cửa!


Tức ch.ết tức ch.ết!
Anh nôn nóng bước đi trên hành lang hai vòng, rất vất vả mới nhịn xuống xúc động muốn đập cửa. Người phụ nữ này thật là nhẫn tâm, lại có thể thực sự nhốt anh mặc kệ ở bên ngoài!


Quan Hành xoay cái mông mệt mỏi ngồi lên vali, làm trên đó xuất hiện một chỗ trũng xuống. Vẫn may là bên trong không để đồ trong đó, nên không bị ảnh hưởng gì.


Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên mập mạp ôm một đứa trẻ đi ra, trên cánh tay còn mang theo một túi đồ. Người phụ nữ mập thấy Quan Hành đang ngẩn người, ôm lấy đứa bé chầm chậm đi đến chỗ anh.


Miệng đứa bé ngậm núm ɖú cao su nhìn chằm chằm Quan Hành, một lớn một nhỏ hai mặt nhìn nhau.


Mặc dù sự cảnh giác trong ánh mắt của người phụ nữ mập không rõ ràng, nhưng Quan Hành vừa liếc mắt đã phát hiện ra, tại sao hôm nay từng người từng người đều nhìn anh thành kẻ trộm vậy? Anh vô cùng khó chịu, làm bộ gõ cửa hai lần, kêu vào bên trong: "Bảo bối mở cửa đi, anh biết lỗi sai rồi!"


Thì ra là phạm sai lầm bị bà xã đuổi ra khỏi cửa, ánh mắt người phụ nữ mập nhìn anh xuất hiện thêm vài phần đồng tình.
Lúc đi lúc xuống tầng dưới mới đột nhiên nhớ ra, ồ, tiểu Lương cách vách không phải là đang độc thân sao? Khi nào thì có ông xã?


Người phụ nữ mập tới chợ bán thức ăn mua món ăn, khi trở về thấy người đàn ông kì kì quái quái kia vẫn còn ở đây, người cao lớn mà lại ngồi trên vali chắn ngang cửa, không hiểu sao nhìn có vài phần bỉ ổi.
Người phụ nữ mập lắc lắc đầu, cẩn thận tránh anh, mở cửa về nhà.


Cứ cách một lúc thì Lương Kiều lại nhìn qua mắt mèo một chút, người kia vẫn luôn không đi. Còn con mẹ nó có nghị lực nhỉ, Lương Kiều cũng không biết nên nói cái gì cho phải.


Lần thứ tám khi đang nhìn, đột nhiên di động nắm trong lòng bàn tay rung chuông lớn, cô bị dọa đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, vội vàng hai ba bước chạy về phòng khách.
Điện thoại là Trần phu nhân vừa sinh con thứ hai gọi tới, Lương Kiều nhận điện thoại: "Vâng, chị Trần à."


Chỉ nghe thấy đầu bên kia là giọng nói của người phụ nữ phúc hậu dè dặt hỏi: "Tiểu Lương à, em có ở nhà không?"
"Có ạ, chị cần em giúp làm gì sao, em thay quần áo là sang ngay lập tức.”


Công việc của Trần tiên sinh rất bận, thời gian ở nhà tương đối ít, một mình Trần phu nhân chăm sóc hai đứa trẻ rất cực khổ, thỉnh thoảng sẽ gọi Lương Kiều qua đó trông con giúp hoặc sửa bóng đèn...


"Không phải." Không hiểu sao nghe giọng nói của Trần phu nhân lại thấy có chút lén lút: "Cị nói với em này, vừa rồi chị ra ngoài mua thức ăn, thấy có người đàn ông ngồi chắn trước cửa nhà em, lúc đầu chị còn tưởng là ông xã nhà em cơ, về sau vừa nghĩ vừa thấy không đúng, không phải là em ở một mình sao, hù dọa chị ch.ết mất! Cũng không biết có phải là biến thái hay không, một cô gái như em ở một mình bên trong quá nguy hiểm, chị nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát trước, chờ cảnh sát đến xem anh đến cùng muốn làm gì thì nói sau. Bây giờ em cũng đừng sợ, chị sẽ lập tức gọi điện thoại..."


"Ơ, đừng đừng đừng!" Lương Kiều vội vàng ngăn lại, đỡ cái trán, gượng cười hai tiếng nói, "Chị Trần chị hiểu lầm rồi, người kia... người kia em biết, không phải là biến thái..."


Trần phu nhân "À" một tiếng, cũng kịp phản ứng, có chút thẹn thùng nói: "Thật sự là ngại quá, chị... Trời ơi em xem đầu óc chị này! Tiểu Lương em chớ để ý, chị này, trời ơi dạo này đầu óc của chị thật sự là càng ngày càng không dùng được."


Lương Kiều cũng hết sức thẹn thùng: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, thật ra là em gây thêm phiền toái cho mọi người. Anh ấy không có hù đến chị cùng cục cưng đấy chứ?"


"Ôi! Không có không có. Em tìm đối tượng vậy mà chị cũng không biết, còn làm ra chuyện xấu hổ như thế, thật sự là..." Trần phu nhân cười ha ha nói, "Đối tượng của em lớn lên trông cũng rất ổn, tại sao lại ngồi ở bên ngoài vậy? Vợ chồng son gây gổ?"


Lương Kiều ha ha gượng cười: "A vừa rồi em đang tắm, không nghe thấy anh ấy gõ cửa, ha ha."
Trần phu nhân cũng không có vạch trần, bảo cô nhanh chóng mở cửa cho người ta đi, đỡ phải cãi nhau làm tổn thương lòng tự tôn của người đàn ông kia, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.


Quan Hành đã không nhớ rõ chính mình ngồi ở chỗ này bao lâu, sắp ngủ mất rồi, dạ dày đói khiến anh đã hơi thấy đau, anh đưa tay nện một cái vào cửa, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm nói: "Em cứ phóng túng đi, làm ba ba nóng nảy thì sẽ bắt máy ủi đất đến san bằng căn phòng này của em!"


Đột nhiên cửa bị kéo ra, thân thể anh hoàn toàn mất đi chống đỡ nên mất phương hướng, toàn bộ ngã xuống phía trước, đầu đụng vào một chỗ hơi mềm mềm.
Lương Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lui về phía sau hai bước, ngồi xổm ở trên mặt đất."Con mẹ nó..."


Quan Hành sợ hết hồn, vội vàng tới đỡ cô: "Đụng chỗ nào đụng chỗ nào?"
Còn may lần đụng này dường như không phải là đụng mạnh, ngồi xổm lập tức trở lại bình thường, Lương Kiều trừng mắt nhìn anh, cắn răng nói: "Cơm tối đều bị anh đụng vào sắp đi ra rồi!"


Cuối cùng tay Quan Hành sờ đến bụng cô, cưỡng chế xoa nhẹ hai cái, hừ lạnh một tiếng nói: "Em còn ăn cơm tối rồi, nhưng đến chút nước anh cũng chưa uống. Em chậm thêm chút nữa, anh đói quá sẽ phải gặm cửa nhà em.”


Lương Kiều cũng hừ lạnh với anh, ôm bụng đứng lên, cầm hộp mì tôm ném cho anh, chính mình nằm ở trên ghế sofa, co lại.
Quan Hành lấy vali hành lí đi vào, quăng vào cửa liền không quản nữa.
"Em cho anh ăn cái này?" Anh cầm lấy mì tôm vẻ mặt ghét bỏ.
Lương Kiều không có phản ứng.


Ghét bỏ nửa ngày, không có cách, anh vẫn bưng nước nóng lại, chen đến ngồi bên cạnh cô, ăn một cách cấp tốc.


Đột nhiên Lương Kiều đứng dậy, trở về phòng cầm giấy bút đi ra, nằm ở đó viết viết nửa ngày. Quan Hành ăn một gói mì tôm, chưa ăn no, cầm dĩa ăn gõ dọc theo bát, nhìn cô: "Còn đói."
Lương Kiều liếc nhìn anh một cái, ngòi bút chỉ chỉ phòng bếp, ý bảo chính anh đi lấy.


Nhưng mà Quan Hành không muốn ăn mì tôm, đi qua tủ lạnh lật tung nửa ngày, cầm một hộp bánh bích quy lại đây gặm.
Chao ôi thật sự là, ở cùng một chỗ với người phụ nữ này chính là đang ngược đãi sinh mạng.


Cuối cùng Lương Kiều cũng giải quyết xong, một trang giấy viết ba hàng chữ. Đẩy ra trước mặt Quan Hành, cầm bút gõ, nói: "Phòng ở có thể cho anh thuê, trước tiên ký hợp đồng này."
Quan Hành rút tờ khăn giấy lau tay sạch sẽ, cầm lên mắt nhìn - -
Một ngụm bánh bích quy thiếu chút nữa phun ra.


Gánh chịu tất cả tiền thuê phòng điện nước sinh hoạt thì cũng coi như xong, dù sao anh có tiền, không sợ, nhưng mà chịu trách nhiệm giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh cái quỷ gì? Anh lại không phải là tới làm người giúp việc!


Nghe lời cô nói vô điều kiện, không được phép nghi vấn không được phép nghĩ bậy nghĩ bạ không được phép ngấp nghé vẻ xinh đẹp của cô, còn muốn bị đánh không đánh lại mắng không nói lại
Excuse me? Tiền đều là anh trả, vì cái gì mà cô lại làm lão đại?


"Mấy điều khoản bá vương của em, anh không ký!" Quan Hành tức giận đem giấy chụp đến bàn trà, mấy khoản nhục nước mất chủ quyền như thế này làm sao có thể ký! Ký rồi về sau mấy điều khoản của chồng còn dùng được sao!
Lương Kiều lạnh lùng "A" một tiếng: "Không ký liền ra cửa quẹo phải."


Mặt Quan Hành nhăn nhó, lại xem xem xét tờ giấy làm nhục nước mất chủ quyền kia, liếc mắt nhìn cô: "Vậy ký rồi thì sao?"
"Anh cứ nói đi?"


Lương Kiều đột nhiên nhếch môi cười, quỳ ở trên ghế sofa thăm dò mò sang, chăm chú nhìn con mắt anh, đồng thời tay chầm chậm khoác lên trên đầu gối anh, đầu ngón tay từng chút từng chút bò lên phía trước, cứ nhắm thẳng căn cơ của anh, ngón tay trượt xuống phía dưới, nắm thứ bên trong một cái.


Hô hấp của Quan Hành căng thẳng, vội nắm lấy tay cô. Ánh mắt lướt qua cô áo ngủ bằng tơ lụa của cô, trong nháy mắt linh hồn nhỏ bé bị khe rãnh sâu không thấy đáy kia hút lấy.
Trời ơi sắc làm hại người sắc làm hại người...


Trong lòng anh yên lặng thở dài, cầm lấy tay Lương Kiều nhéo nhéo, tay kia cầm lấy bút vung tay lên tiêu sái ký tên.






Truyện liên quan