Chương 11: Thể chất chịu ngược
Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng mà Ôn Dữu để lại cho mọi người là một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện và hiền lành. Tính cách của cô khá mềm mỏng, lại thêm việc Dư Trình Tuệ từ nhỏ đã quản thúc cô ấy rất nhiều, giáo dục nghiêm khắc. Mặc dù cô nhiều lần phản kháng nhưng không hiệu quả, dần dần cô đã hình thành tính cách nhu mì, không so đo tính toán.
Chuyện tỏ tình mạo hiểm lớn cũng vậy, cô đã giải thích rõ ràng với Trần Tễ, anh không nghe cũng không chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhất định bắt cô phải bồi thường. Cô nghĩ chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, cô có thể làm được thì sẽ làm, dù sao cũng chỉ mất một tuần.
Nhưng Ôn Dữu phát hiện mình nghĩ đơn giản rồi, Trần Tễ không dễ dàng “có lệ” như vậy. Anh còn so đo hơn cả tưởng tượng của cô. Rõ ràng là anh có việc, anh còn cảm thấy cô quá nóng lòng muốn tách ra khỏi anh.
Mặc dù đây là sự thật nhưng Ôn Dữu vẫn tức giận. Có lẽ mấy ngày nay tâm trạng cô vốn không tốt, cuối cùng cô cũng không nhịn được, mắng anh một trận.
“Dữu Dữu.” Nhận thấy Ôn Dữu nằm úp mặt trên bàn uể oải, Trịnh Nguyệt Chân đi đến bên cạnh cô, giơ tay vẫy vẫy trước mắt cô: “Sao cậu cau mày khổ sở vậy, có phải gặp chuyện gì rồi không? Hay là đàn chị Bạch Vi không hài lòng với video cậu cắt lần này?”
Ôn Dữu lắc đầu, ánh mắt thất thần, trả lời cô ấy một cách ngắn gọn: “Không có việc gì, không phải.”
“?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Hả?”
Ôn Dữu ngước mắt lên nhìn cô ấy, buồn bực nói: “Tôi đang nghĩ ngợi thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân hoang mang: “Cái gì?”
Ôn Dữu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hỏi cô ấy: “Lúc cậu cãi nhau với người ta xong, cậu có hối hận vì mình không thể hiện tốt không?”
“Chắc chắn rồi.” Trịnh Nguyệt Chân liếc nhìn cô: “Đây là chuyện mỗi tháng tôi đều gặp phải.”
Mỗi lần cãi nhau cô ấy với người khác xong đều tự kiểm điểm lại, câu nào khí thế yếu hơn, câu nào nói chưa đủ mạnh mẽ.
Ôn Dữu: “… Ồ.”
Sau đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Trịnh Nguyệt Chân chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Cậu cãi nhau với ai à?”
Ôn Dữu hơi khựng lại, suy nghĩ rồi nói: “Không biết.”
Trịnh Nguyệt Chân ngơ ngác: “Cái này mà cũng không biết?”
Ôn Dữu: “…Ừm.”
Bởi vì khi cô hung dữ với Trần Tễ, chất vấn anh có ý kiến gì không, anh không những không tức giận, mà còn vui vẻ trả lời cô rằng không có. Sau đó, anh còn dặn dò cô về ký túc xá phải báo cho anh một tiếng, rồi mới tạm biệt cô.
Nghĩ đến ánh mắt Trần Tễ nhìn cô trước khi rời đi, Ôn Dữu không nhịn được mà suy nghĩ, anh có phải có chút xu hướng thích bị ngược đãi không, sao cô nói những lời tổn thương như vậy mà trông anh vẫn vui vẻ như thế?
Ồ, không đúng.
Ôn Dữu sắp xếp lại suy nghĩ, tìm ra đáp án. Cô không phải bạn gái thật sự của Trần Tễ, giữa bọn họ không có tình cảm nên cô khi nói cô nhìn thấy anh là phiền, anh sẽ không để tâm.
“Dữu Dữu.” Giọng nói của Trịnh Nguyệt Chân cắt ngang suy nghĩ của cô.
Ôn Dữu đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tôi hỏi cậu cãi nhau với ai?”
Vừa nãy cô ấy gọi cô mấy tiếng, cô đều không phản ứng.
Ôn Dữu ớ một tiếng, nhớ ra câu hỏi mình vừa hỏi Trịnh Nguyệt Chân, nói lấp lửng: “… Cậu không quen đâu, hình như không phải người trường mình.”
Cô sao có thể nói với Trịnh Nguyệt Chân người cô mắng là Trần Tễ chứ.
Trịnh Nguyệt Chân nhướng mày: “Chiều nay lúc cắt video?”
Ôn Dữu gật đầu.
“Hiếm thấy nha.” Trịnh Nguyệt Chân rất bất ngờ, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Người đó làm gì cậu? Lại có thể khiến Dữu Dữu hiền lành của chúng ta cãi nhau với anh ta.”
“…”
Ôn Dữu im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không hiền lành đâu.”
Để tránh Trịnh Nguyệt Chân truy hỏi chi tiết, cô nói ngắn gọn: “Chỉ là lúc cắt video anh ta hơi ồn, tôi nói anh ta hai câu.”
Trịnh Nguyệt Chân: “… Chỉ vậy thôi?”
Ôn Dữu ừ một tiếng, hơi gượng gạo chuyển chủ đề: “Không nói chuyện không vui nữa, tối nay ăn gì đây? Hỉ Nhi đi đâu rồi?”
“Cậu ấy đến thư viện theo đuổi đàn ông rồi, tôi hỏi cậu ấy xem khi nào về nhé, chúng ta cùng ăn với nhau.”
“Được.”
Ôn Dữu trải qua thứ bảy này coi như là có kinh mà không có hiểm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của Tống Ngôn Tĩnh, hỏi cô ngày mai có rảnh không, có muốn đi leo núi cùng không.
Từ nhỏ thể lực Ôn Dữu đã kém, cô ghét nhất là vận động mà trong các môn vận động thì kháng cự nhất với chạy bộ và leo núi.
Cô không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời anh ấy rằng không đi.
Tống Ngôn Tĩnh: [Vậy được rồi, lần sau có cơ hội thì đi cùng nhau.]
Ôn Dữu: [Ừm.]
—-
Buổi sáng hôm sau, Ôn Dữu cùng Mẫn Hỉ Nhi đến thư viện đọc sách làm bài tập, buổi chiều thì ở lì trong ký túc xá xem phim, không ra ngoài nữa, cũng không xem điện thoại.
Lúc tám giờ sáng thứ hai, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đến lớp học. Nhân lúc tiếng chuông vào học còn chưa vang lên, cô mở điện thoại lướt vòng bạn bè mới biết Tống Ngôn Tĩnh không chỉ rủ cô đi leo núi mà là đi cùng một nhóm người.
Có anh ấy và Mã Tử An, còn có mấy bạn nam nữ khác mà cô đã từng gặp, cùng với Phùng Hân Mạn đã từng ăn cơm cùng.
Trong vòng bạn bè của Tống Ngôn Tĩnh về việc leo núi, có ảnh chụp riêng của anh ấy, cũng có ảnh chụp chung mấy người, ảnh chụp chung có bóng dáng của Phùng Hân Mạn.
Mà vòng bạn bè của Phùng Hân Mạn thú vị hơn của Tống Ngôn Tĩnh một chút. Ngoài ảnh tự chụp và ảnh người khác chụp cô ấy, cô ấy còn đăng ảnh ba người với bạn trai Thích Cao Lãng và Tống Ngôn Tĩnh, hai tấm ảnh chụp nhóm đông người.
Thời gian đăng lên vòng bạn bè của hai người gần như cùng lúc, lần lượt xuất hiện trên màn hình của Ôn Dữu, cô cụp mắt nhìn một lúc, rồi thoát khỏi WeChat.
“Dữu Dữu, cậu xem vòng bạn bè của Tống Ngôn Tĩnh chưa?” Tối qua Trịnh Nguyệt Chân mải mê xem phim, đến bây giờ mới xem vòng bạn bè của Tống Ngôn Tĩnh đăng tối qua giống như cô. Cô ấy trợn to mắt nhìn mấy tấm ảnh kia, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy có ý gì vậy? Cô gái trong vòng bạn bè của cậu ấy là ai? Sao tôi chưa từng gặp?”
Ôn Dữu biết cô ấy đang nói đến Phùng Hân Mạn, cô nhìn vào điện thoại của cô ấy, xác nhận hỏi: “Cậu nói cô ấy à?”
“Đúng vậy.” Trịnh Nguyệt Chân khá nhạy bén về phương diện này: “Không chỉ là gương mặt mới, mà trong mấy tấm ảnh chụp chung này, sao cô ta cứ đứng bên phải Tống Ngôn Tĩnh thế?”
Ôn Dữu im lặng một lúc rồi nói: “Cô ấy học Đại học Bách khoa.”
Trịnh Nguyệt Chân ngẩn người, nghe giọng điệu của cô ấy có chút kỳ lạ: “Cậu gặp rồi?”
“Chúng tôi đã từng ăn cơm cùng nhau.”
“ch.ết tiệt.” Trịnh Nguyệt Chân không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi mắng Tống Ngôn Tĩnh: “Cậu ta bị bệnh à, anh ta không nhìn ra cô gái này có ý với cậu ta sao? Còn để cô ta ăn cơm cùng các cậu.”
Cô ấy phẫn nộ: “May mà cậu đã từ bỏ cậu ta.”
Ôn Dữu mỉm cười, hỏi đùa: “Cậu có thấy tôi rất thông minh không?”
Trịnh Nguyệt Chân không trả lời.
Một lúc sau, Trịnh Nguyệt Chân tắt điện thoại, đưa tay xoa đầu Ôn Dữu: “Chiều nay tôi mời cậu uống trà chiều nhé?”
Ôn Dữu biết cô ấy muốn làm gì, khóe môi hơi cong lên: “Nhặt được tiền à?”
“Ăn đồ ngọt cho tâm trạng tốt.” Trịnh Nguyệt Chân trả lời cô.
Mặc dù Ôn Dữu không nói ra, trên mặt cũng không biểu lộ gì nhiều nhưng cô ấy biết, cô nhẫn tâm từ bỏ người mình thích nhiều năm như vậy, trong lòng nhất định là không nỡ, khó chịu.
Cô ấy không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể dùng cách này để cô vui vẻ hơn một chút.
Ôn Dữu khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được.”
—-
Bên kia, Tống Ngôn Tĩnh và nhóm bạn của anh ấy cũng kín tiết học vào sáng thứ hai.
Từ lúc đến lớp ngồi xuống, anh ấy cứ liên tục mở WeChat, vào vòng bạn bè. Mã Tử An ngồi bên cạnh anh ấy, liếc mắt nhìn thấy mấy lần, không nhịn được hỏi: “Cậu đang đợi tin nhắn của ai vậy?”
Tống Ngôn Tĩnh ngừng lại, nhìn cậu ấy: “Rõ ràng lắm à?”
“Hơi hơi.” Mã Tử An nhìn sắc mặt của anh ấy, đoán: “Của Ôn Dữu?”
Tống Ngôn Tĩnh không trả lời trực tiếp, anh ấy im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy mấy ngày nay cô ấy hơi khác thường.”
Mã Tử An: “Có sao?”
Sao cậu ấy lại không phát hiện ra.
Tống Ngôn Tĩnh liếc cậu ấy một cái, cau mày xoay điện thoại, rất buồn bực: “Mời cô ấy mấy lần mà cô ấy đều từ chối.”
Rõ ràng trước đây Ôn Dữu không như vậy.
Mã Tử An hiếm khi thấy anh ấy như vậy, cười hỏi: “Cậu mời cô ấy làm gì? Ăn cơm thì cô ấy đã đi rồi mà?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Leo núi.”
“?”
Mã Tử An sững sờ, không thể tin được nói: “Cậu rủ Ôn Dữu đi leo núi?”
Tống Ngôn Tĩnh nghiêng đầu: “Có vấn đề gì sao?”
“…”
Mã Tử An đưa tay vỗ vai anh ấy, giọng điệu tiếc nuối: “Anh bạn, cậu không biết Ôn Dữu ghét nhất là leo núi sao?”
“Ghét nhất?” Tống Ngôn Tĩnh nghi ngờ nhìn cậu ấy: “Sao cậu biết cô ấy ghét nhất là leo núi?”
Anh ấy biết Ôn Dữu không thích vận động, nhưng trước đây cô đã nói với anh, cô muốn rèn luyện nhiều hơn để nâng cao thể chất. Cũng vì vậy, Tống Ngôn Tĩnh mới rủ cô đi leo núi.
Mã Tử An nhún vai: “Trịnh Nguyệt Chân nói.”
Tống Ngôn Tĩnh lại mở điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ cô ấy từ chối tôi chỉ vì không muốn đi leo núi?”
Mã Tử An đang nhắn tin với người khác, thuận miệng đáp: “Chắc chắn là vậy rồi.”
“…”
Tống Ngôn Tĩnh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào khung chat với Ôn Dữu một lúc, rồi gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô trưa nay có rảnh không.
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu, Ôn Dữu mới trả lời: [Sao vậy? Trưa nay tôi phải đến phòng tuyên truyền tìm chị Bạch Vi.]
Tống Ngôn Tĩnh cũng quen biết Bạch Vi, năm nhất đại học anh ấy và Ôn Dữu từng ăn cơm cùng Bạch Vi. Anh ấy cũng biết Bạch Vi thỉnh thoảng sẽ nhờ Ôn Dữu giúp đỡ làm việc.
Nghĩ đến đây, anh ấy trả lời: [Không có gì, tôi hỏi cho vui thôi, khi nào rảnh thì tụ tập nhé.]
Ôn Dữu: [Ừm.]
Cô không nói khi nào cô rảnh.
—-
Khi chuông kết thúc giờ học vang lên, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ăn qua loa một chút gì đó ở căn tin trường, rồi đi tìm Bạch Vi.
Cô không nói dối Tống Ngôn Tĩnh. Vài phút sau khi cô nhìn thấy tin nhắn của anh ấy, Bạch Vi đã nhắn tin hỏi cô trưa nay có rảnh không, nói rằng video cô đã chỉnh sửa có một vài chỗ cần sửa lại, chi tiết cụ thể thì hai người sẽ gặp nhau rồi nói.
Ôn Dữu và Bạch Vi hẹn gặp nhau tại văn phòng hội sinh viên, nơi đó cách căn tin hơi xa, đi bộ mất khoảng mười phút.
Ôn Dữu đến nơi vừa đúng mười hai giờ rưỡi. Cô đưa tay gõ cửa phòng đang đóng chặt, bên trong không có động tĩnh.
Suy nghĩ vài giây, Ôn Dữu nhắn tin cho Bạch Vi: [Chị Bạch Vi, chị đến chưa ạ?]
Vài phút sau, Bạch Vi gọi điện cho cô: “Dữu Dữu, em đến rồi sao?”
Ôn Dữu đáp: “Em vừa mới đến.”
“Xin lỗi em nhé.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy áy náy của Bạch Vi, “Dữu Dữu, giáo viên hướng dẫn của chị tìm chị có chút việc, có thể không kịp đến đó, chiều nay em có tiết học không? Chiều chị đến ký túc xá tìm em nhé?”
Ôn Dữu có thể hiểu được tình huống đột xuất của Bạch Vi, cô không có ý kiến gì: “Vâng, chiều em có tiết, chắc khoảng sáu giờ mới về ký túc xá.”
“Được.” Bạch Vi nói: “Sáu giờ rưỡi chị sẽ đến tìm em.”
Cúp điện thoại, Ôn Dữu chuẩn bị về ký túc xá.
Văn phòng hội sinh viên cách tòa nhà giảng đường và ký túc xá đều hơi xa. Nơi này nằm ở sân sau của trường, xung quanh có vài tòa nhà tập thể cũ kỹ dành cho cán bộ công nhân viên, đi thêm một đoạn nữa là khu thực hành của khoa nông nghiệp. Bên đó có một số cây cối do họ trồng và chăm sóc, vào mùa xuân rất đẹp.
Đường trở về ký túc xá không giống như đi từ căn tin.
Ôn Dữu đi theo con đường nhỏ bên trái, vừa đi qua khúc cua, cô đã nhìn thấy một người một mèo đang ngồi xổm dưới gốc cây phong.
Đại học Nam Thành có một cây phong rất đáng để ngắm, mỗi năm vào cuối thu, lá của nó sẽ chuyển sang màu đỏ rực, thu hút rất nhiều sinh viên đến đây chụp ảnh check-in.
Chỉ là đến mùa đông, những chiếc lá phong đỏ rực trên cành sẽ rụng xuống, chỉ trong vòng nửa tháng, cành cây đã trơ trụi, trông hơi xấu xí.
Hiện tại vẫn là đầu đông, lá phong vẫn chưa rụng hết. Ánh nắng ấm áp giữa trưa xuyên qua khe hở giữa những chiếc lá, chiếu xiên xuống khuôn mặt quen thuộc với đường nét góc cạnh, mày kiếm mắt sáng.
Cô ngẩn người nhìn, chưa kịp lên tiếng. Người nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn về phía cô, sau đó khẽ nhướng mày. Ngón tay thon dài giữ lấy đầu con mèo nhỏ màu cam bên cạnh, ra hiệu cho nó nhìn về phía cô: “Quýt mập, chị gái của mày đến rồi.”