Chương 19: “Hay tối nay tạm bợ ở trong xe trước?”

Trần Tễ im lặng một hồi sau khi nhận được câu trả lời của Ôn Dữu. Anh cụp mắt xuống, nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt anh rất đẹp, đuôi mắt thon dài, con ngươi đen trắng rõ ràng, sâu thẳm như hồ nước, nhưng lại sáng ngời rực rỡ, thu hút cô tới khám phá.


Sau một lúc lâu, mắt Trần Tễ chuyển động, yết hầu nhô cao của anh lăn lăn lên xuống: “Được.”
Anh lại nghiêng ô về phía Ôn Dữu, dùng cán ô nhẹ nhàng kéo cô về phía mình một chút, giọng trầm thấp: “Ôn Dữu, em không có cơ hội hối hận đâu.”
Ôn Dữu nín thở, tim đập nhanh.


Hai người đứng dưới tán ô đen, ánh đèn vàng nhạt xuyên qua màn sương mù lờ mờ bao trùm lấy họ. Cô ngước mặt nhìn người trước mặt, lông mày anh thanh tú, ngũ quan tuấn tú quý phái ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt đen trắng sáng ngời phản chiếu hình ảnh của cô.


Họ nhìn nhau không tiếng động trong vài giây.
Môi Ôn Dữu khẽ mấp máy: “… Em không hối hận.”


Ôn Dữu tính tình khá mềm yếu, làm việc gì cũng tương đối do dự, khó mà quyết định. Nhưng một khi đã quyết định, từ điển của cô không có hai chữ ‘hối hận’. Chỉ có điều, có vài chuyện cô vẫn muốn nói rõ với Trần Tễ: “Trần Tễ.” 
Cô gọi tên anh.


Trần Tễ cúi đầu: “Hử?”
Giọng anh hơi khàn khàn, nghe có vẻ ngứa ngáy.
Ôn Dữu tập trung, cố gắng không để mình chìm đắm trong giọng nói đầy mê hoặc của anh, chậm rãi nói: “Anh biết em và Tống Ngôn…”


available on google playdownload on app store


Tên Tống Ngôn Tĩnh còn chưa hoàn toàn nói ra khỏi miệng, Trần Tễ cúi xuống nhìn cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm: “… Bạn gái này.”


Anh bình tĩnh nói, không nghe ra cảm xúc gì: “Chúng ta mới xác định quan hệ yêu đương, em thực sự muốn nhắc đến người con trai khác với anh vào lúc này ư?”
Ôn Dữu im lặng, môi mấp máy: “… Không phải, em chỉ muốn nói với anh…”


“Ôn Dữu.” Dường như hiểu được điều cô muốn nói, Trần Tễ nhìn vào sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt cô, anh dừng lại: “Có muốn đánh cược với anh lần nữa không?”
Mi mắt Ôn Dữu rung động, biết rõ không nên đánh cược, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Đánh cược gì?”


Trần Tễ nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: “Đánh cược bao lâu em sẽ quên cậu ta.”
Ôn Dữu sững sờ, có hơi ngạc nhiên: “Anh không giận ư?”
Trần Tễ nhướng mày, vẫn kiêu ngạo như thường: “Anh tức giận gì chứ?”


Từ trước đến nay, Ôn Dữu luôn tự do. Trước khi Trần Tễ xuất hiện, cô có quyền tự do thích người khác, sau khi anh xuất hiện, cô vẫn vậy.
Ôn Dữu im lặng, một lúc lâu mới hỏi: “Đánh cược bao lâu?”
Trần Tễ nhếch môi cười: “Em muốn bao lâu?”
Ôn Dữu: “… Em không biết.”


Thực ra bây giờ cô không còn cảm giác gì với Tống Ngôn tĩnh nữa, nhưng… nói là đã hoàn toàn quên đi và không còn cảm xúc gì nữa thì cũng hơi tự lừa bản thân.
Nghe vậy, Trần Tễ khẽ cười một tiếng, rất lịch thiệp hỏi cô: “Một năm đủ không?”
Ôn Dữu không nói gì.


Hai người đang giằng co, thì có người đi đường phía sau Ôn Dữu không nhìn đường, sắp va vào cô. Trần Tễ nhanh tay ôm lấy eo Ôn Dữu, né tránh “sự cố”.
“Tôi xin lỗi.” Người đi đường sực tỉnh, xin lỗi hai người đang ôm nhau.
Trần Tễ: “Không sao.”


Người kia vội vã đi xa, Trần Tễ vẫn không buông tay đang đặt trên eo cô.
Lúc này, hai người đứng rất gần nhau, Ôn Dữu có thể ngửi rõ mùi gỗ thanh mát, hơi đắng thoang thoảng trên người anh.


Cơ thể cô cứng đờ, cúi mắt nhìn xuống những ngón tay thon dài, trắng nõn, rõ ràng trên chiếc áo khoác lông vũ, tim đập thình thịch: “Trần Tễ.” 
Cô không nhịn được quay đầu, hơi thở hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng nói: “Hay là đổi sang một vụ cá cược khác?”


Trần Tễ cụp mắt, ý đồ rõ ràng.
Ôn Dữu: “Không cá cược xem bao giờ em quên cậu ấy, cá cược xem bao giờ em thích anh đi?”
Vì cô biết, mình sẽ sớm quên Tống Ngôn Tĩnh.


Trần Tễ không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy, anh nhướng mắt nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, đầy vẻ trêu chọc: “Lần này em muốn cá cược bao lâu?”
Ôn Dữu nhìn anh, có hơi do dự: “… Một năm?”
Trần Tễ cong môi lên, có chút không vui hỏi: “Hình như em không có lòng tin với anh lắm thì phải?”


Anh khiến cô thích anh, cần gì đến một năm?
Ôn Dữu cạn lời, tuy biết anh có tư cách và tự tin để kiêu ngạo như vậy, nhưng chuyện tình cảm vốn dĩ không nói rõ được.
Thầm than vãn trong lòng, Ôn Dữu hỏi: “Vậy anh muốn cá cược bao lâu?”


Thực ra Trần Tễ rất muốn nói một tháng, nhưng anh không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ôn Dữu, lại càng hiểu rõ sự phản kháng tiềm ẩn trong cô, sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh nói: “Nửa năm?”
Ôn Dữu: “Được.”


Cô đồng ý, bỗng nhớ ra cái gì đó, bàn bạc với anh: “Vậy nửa năm này ở trường học chúng ta…” Gặp phải ánh mắt quét qua của Trần Tễ, Ôn Dữu lo lắng nuốt nước bọt, thử dò hỏi: “Có thể không công khai mối quan hệ này không?”


Nghe được lời này, Trần Tễ khẽ híp mắt, giọng điệu trầm xuống vài phần: “Có ý gì?”
Anh nhìn chằm chằm Ôn Dữu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Ý em là, mối quan hệ của chúng ta không thể công khai, chỉ có thể lén lút hẹn hò, chúng ta phải vụng trộm ở trường học?”


Ôn Dữu nghe cách anh miêu tả, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, sao anh có thể nói ra những lời khiến người ta nghĩ lung tung như vậy.
“… Có được không?” Cô quan sát sắc mặt anh, cẩn thận hỏi.


Trần Tễ nhìn cô chằm chằm, đến khi Ôn Dữu sắp không chịu nổi nữa, anh mới trầm giọng, mang theo vẻ nguy hiểm: “Được.”
Anh không mặn không nhạt nói: “Nếu bạn gái thích mối quan hệ bí mật kích thích, vậy anh nhất định sẽ phối hợp.”


Ôn Dữu nghẹn họng, bị những từ ‘kích thích’ và ‘mối quan hệ bí mật’ của anh làm cho má nóng bừng: “Em không…”
“Cái gì?” Trần Tễ truy hỏi.


Ôn Dữu im lặng một lúc, nhất thời không nghĩ ra lý do phản bác. Dù sao đề nghị cũng là do mình nói ra, cô im lặng vài giây, liều lĩnh: “Không có gì, em thích chúng ta lén lút yêu đương, em thấy như vậy khá thú vị.”
Lúc này cô vẫn chưa thể nói ra được hai chữ ‘kích thích’.


Trần Tễ nhìn chằm chằm vào vành tai ửng đỏ của cô, như có điều suy nghĩ mà gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không vấn đề gì.”


Anh đột ngột quay đầu, áp sát tai Ôn Dữu, thổi một hơi, khiến trái tim cô như treo lơ lửng, giọng điệu lười biếng nói: “Anh nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu kích thích của bạn gái.”
Không khí tựa như đông cứng lại.


Một lúc lâu sau, Ôn Dữu vẫn đang căng thẳng, bỗng cảm thấy ngón út bị ai đó khẽ móc lấy, cô bỗng tỉnh táo lại, nghe thấy người bạn trai mới nhậm chức của mình nói với giọng điệu lơ đãng: “Bạn gái này, bây giờ chúng ta đi ăn gì cho kích thích nhỉ?”


Trước khi ra ngoài gặp Trần Tễ, Ôn Dữu chưa ăn gì, cô không ngờ Trần Tễ cũng chưa ăn.
Hai người không nán lại “dính lấy nhau” ở chỗ cũ nữa, quyết định tìm nhà hàng để ăn cơm.


Nhà hàng gần trường không thuận tiện cho việc che giấu mối quan hệ bí mật của họ, xe của Trần Tễ đỗ ở gần đó, không do dự lắm, anh đã chọn một nhà hàng Quảng Đông cách trường học một khoảng.
Khi họ đến nơi, giờ cao điểm ăn uống đã qua và nhà hàng chỉ còn vài khách.


Mùa đông mà được uống canh nóng thì tuyệt cú mèo.
Ôn Dữu có khẩu vị thanh đạm, vì vậy nhà hàng Quảng Đông là lựa chọn hoàn hảo cho cô.
Sau khi gọi món, cả hai chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.


Trần Tễ cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh, không khác gì bình thường. Tuy nhiên, không hiểu sao, Ôn Dữu có thể cảm nhận được anh đang tức giận. Và cô cũng đoán được lý do – Vì cô muốn bí mật hẹn hò với anh.


Thật ra Ôn Dữu muốn giải thích cho anh hiểu tại sao cô tạm thời không muốn công khai mối quan hệ của họ. Trần Tễ là nhân vật nổi tiếng trong trường, đa số các bạn nữ đều thích anh, anh luôn là tâm điểm chú ý ở mọi nơi.


Ôn Dữu và anh mới bắt đầu yêu nhau, cả hai đều hiểu rõ mối quan hệ này nảy sinh từ một sự nhầm lẫn, cô không biết cụ thể Trần Tễ có ý gì với cô, còn cô thì biết rõ tình cảm của mình dành cho anh.


Trần Tễ rất đẹp trai, Ôn Dữu có chút xấu hổ thừa nhận, bây giờ cô đã có thể vì những hành động của anh mà tim đập loạn nhịp. Nhưng, vẫn chưa đến mức thích.
Trước khi chơi trò ‘thật hay thách’ và tỏ tình, họ không hề biết gì về nhau.


Hiểu biết của Ôn Dữu về Trần Tễ chủ yếu đến từ lời kể của các bạn học và diễn đàn của trường.
Hiểu biết của Trần Tễ về cô chắc hẳn còn ít hơn. Thực ra cô không thể khẳng định được tại sao anh lại đối xử tốt với cô, quan tâm cô đến vậy… 


Có thể là vì anh cảm thấy cô trông khá ổn? Hoặc có thể là vừa lúc anh muốn yêu đương thôi, cô thì tình cờ đã đẩy cánh cửa thoát hiểm đó ra vào tối thứ sáu đó, lấy hết can đảm nói một tràng tình cảm chân thành của mình với “anh ấy”.


Tóm lại, Ôn Dữu không chắc chắn mối quan hệ của họ có thể tiến xa đến đâu, liệu họ có thực sự hòa hợp khi chính thức yêu nhau hay không, và liệu quan điểm sống của họ có tương đồng hay không.
Nói cho cùng, Ôn Dữu là một cô gái ích kỷ.


Cô lo lắng mối quan hệ với Trần Tễ sẽ không bền lâu, vậy nên cô không muốn công khai trước khi mọi thứ ổn định. Cô sợ rằng nếu hai người chia tay sau một hoặc hai tháng, cô sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người trong trường.
Bỗng nhiên, người phục vụ đến mang thức ăn lên.


Ôn Dữu thu hồi suy nghĩ miên man, ngước mắt nhìn Trần Tễ. Không biết từ lúc nào anh đã để điện thoại xuống, đang nhìn cô qua bàn ăn.
“… Anh nhìn em như vậy làm gì?” Khi người phục vụ dọn thức ăn rời đi, Ôn Dữu nhỏ giọng hỏi.
Trần Tễ bất ngờ hỏi: “Hôm nay sao không trang điểm?”
“?”


Ôn Dữu ngẩn ra, thành thật trả lời: “Sáng sớm hôm nay có lớp học.”
Buổi sáng vội vàng, và cũng vì cô lười, Ôn Dữu rất ít khi trang điểm khi đi học.
Trần Tễ gật đầu tỏ ý hiểu, hai người không nói thêm về chủ đề này nữa.


Món canh gà vừa được dọn lên, Trần Tễ cầm muỗng múc cho Ôn Dữu một bát.
Ôn Dữu thích món Quảng Đông thanh đạm lại đầy đủ dinh dưỡng.
Lúc nãy ở trên phố hơi lâu, tay chân cô lạnh cóng. Uống một bát canh nóng hổi, Ôn Dữu cảm thấy mình như được hồi sinh.


Bữa cơm này, hai người ăn rất yên tĩnh.
Trần Tễ không nói gì khiến cô không đỡ được, cô cũng không tìm được chủ đề để nói chuyện với anh.
Ăn xong bước ra khỏi nhà hàng, Trần Tễ cúi người nhặt hai chiếc ô để ở cửa, nghiêng đầu hỏi cô: “Phải về trường học chưa?”


Ôn Dữu khựng lại, nhìn đường nét hàm dưới thanh thoát của anh, mím môi, nhẹ nhàng nói: “… Có thể về muộn một chút.”
Chỉ là trời đang mưa, hình như cũng chẳng có chỗ nào để đi.
Dường như Trần Tễ không ngờ cô sẽ trả lời như vậy.


Anh nhướn mày, híp mắt nhìn cô, thong thả trêu chọc: “Vậy bạn gái tôi ơi, em muốn đi vụng trộm với anh ở đâu?”
Ôn Dữu bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, mặt đỏ bừng: “Trần Tễ, anh có thể đừng…”


Cô chưa kịp nói hết câu, Trần Tễ đã mở ô che, ra hiệu cho cô lại gần. Ôn Dữu do dự hai giây, bước chân dịch lại gần.
Vừa dịch lại gần, Trần Tễ quay đầu, đôi môi ấm áp mềm mại lướt qua dái tai ửng hồng của cô, giọng nói trầm thấp: “Hay là tối nay tạm thời ở trong xe trước?”






Truyện liên quan