Chương 32: “Anh ấy thật sự rất đẹp trai.”

Con đường tối đen, ánh đèn neon nhấp nháy không ngừng.
Người đi đường tấp nập, có người tinh ý nhìn thấy cô gái tì tay lên cửa sổ xe, cúi đầu hôn một thiếu niên tóc đen thò đầu ra khỏi xe.


Ánh đèn đường vàng mờ nhạt chiếu lên người họ, bóng đổ của họ mờ ảo trên mặt đất.
Nụ hôn này, cả hai người đều cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên nó cũng không kéo dài lâu.


Trần Tễ rút lui, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Anh đi đây.”
Trái tim Ôn Dữu siết chặt, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh lái chậm chút, chú ý an toàn.”
Chia tay Trần Tễ, Ôn Dữu đứng một lúc mới lững thững quay người đi bắt xe buýt về nhà.


Vừa lên xe, cô đã nhận được tin nhắn của Cảnh Y Tâm, một người bạn học cấp ba khá thân: [Tiết Hiểu Nhụy nói hôm nay gặp cậu trên phố?]
[Hả?]
Cảnh Y Tâm: [Cậu ta nói cậu đi cùng một anh chàng cao ráo đẹp trai, nhưng cậu nói đó không phải bạn trai của cậu.]


Cảnh Y Tâm: [Con miệng rộng này đang buôn dưa lê khắp nơi trong nhóm về cậu đấy, cậu ta thậm chí còn chụp một tấm ảnh của cậu với cậu trai kia, chuyện gì thế?]
Nhìn thấy những dòng chữ này, Ôn Dữu vội vàng hỏi lại: [Có phải là ảnh chụp chính diện không?]


Cảnh Y Tâm chuyển bức ảnh cho cô: [Không phải, bức ảnh này thậm chí còn không nhìn thấy mặt cậu. Bọn tôi đều nghi ngờ cậu ta nói bậy, dù sao cậu ta bịa chuyện về cậu cũng không phải lần đầu tiên rồi.]
Ôn Dữu mở bức ảnh ra, tâm trạng căng thẳng lúc nãy được thả lỏng.


available on google playdownload on app store


Cô mím môi, hỏi cô ấy: [Cậu ta nói trong nhóm nào?]
Cảnh Y Tâm: [Chính là nhóm nhỏ hồi cấp ba đó, cậu quên rồi à? Trước đây tôi đã cho cậu xem rồi.]
Ôn Dữu có không ít nhóm bạn cấp ba, nhóm lớp, nhóm nhỏ.


Nhưng trong những nhóm này, ngoài nhóm lớp chính thức, sẽ không có mặt Ôn Dữu. Không phải cô không muốn tham gia, mà là những bạn học đó không muốn cô tham gia.


Cô là con gái của Dư Trình Tuệ, sau khi cô lên lớp mười một, Dư Trình Tuệ đã tập trung dẫn dắt lớp khoa học tự nhiên, không dạy lớp của Ôn Dữu, nhưng bà ấy là tổ trưởng khối mười một. Vậy nên, các bạn học có chuyện gì muốn buôn dưa lê đều cố tình tránh mặt cô, họ lo lắng cô sẽ nói với Dư Trình Tuệ, sợ cô đi mách lẻo.


Ôn Dữu nhớ rất rõ một lần, khi mới chia lớp mười một không lâu, hồi đó trường quản lý rất nghiêm ngặt, không cho phép học sinh mang điện thoại đến trường. Có vài bạn trong lớp cô lén lút mang theo, giấu rất kỹ, giáo viên rất khó phát hiện, người biết cũng rất ít.


Chưa đầy một tuần sau, thầy giáo bất ngờ kiểm tr.a đột xuất và thu hết điện thoại của học sinh đã được giấu kín.
Lúc đó, Ôn Dữu không có mặt trong lớp.
Khi cô quay lại lớp, các bạn học sinh đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ và khinh miệt. Cô bị cô lập một cách vô cớ.


Về sau cô mới biết, họ nghi ngờ cô đã tiết lộ chỗ giấu điện thoại cho Dư Trình Tuệ, Dư Trình Tuệ lại nói với giáo viên chủ nhiệm lớp, vậy nên điện thoại mới bị thu.
Ôn Dữu có miệng mà không thể cãi, cô giải thích không phải do mình nhưng không ai tin.


Ai bảo mẹ cô là tổ trưởng khối, là giáo viên trong trường.
Suốt thời gian đó, Ôn Dữu cảm thấy mỗi ngày ở trường đều vô cùng đau khổ.


Cho đến một lần khác, điện thoại mà các bạn học sinh giấu kín bị phát hiện mà không liên quan đến Ôn Dữu, họ mới biết người mách nước là người khác.
Nhưng không ai xin lỗi Ôn Dữu vì sự hiểu lầm trước đó.


Vào học kỳ hai lớp mười một, khi nói chuyện phiếm với mấy người bạn có quan hệ khá tốt, Ôn Dữu mới biết sở dĩ các bạn học chắc chắn cô là người đã tiết lộ cho Dư Trình Tuệ chỗ giấu điện thoại là do Tiết Hiểu Nhụy ám thị.


Sau khi điện thoại bị thu, mọi người đều bàn tán về việc thầy giáo biết được từ đâu. Lúc này, Tiết Hiểu Nhụy nhắc nhở Ôn Dữu đang không có mặt trong lớp, vào giờ nghỉ trưa, cô ta nhìn thấy Ôn Dữu đến văn phòng tìm Dư Trình Tuệ, hai mẹ con thì thầm nói chuyện gì đó.


Vậy nên, mọi người đều cho rằng đó là việc do cô làm.
Sau đó, Ôn Dữu ít khi qua lại với Tiết Hiểu Nhụy.
Thỉnh thoảng Tiết Hiểu Nhụy hỏi cô về chuyện nghỉ lễ hay học bù, thái độ của Ôn Dữu khá hờ hững và đều nói không biết.


Lâu dần, Tiết Hiểu Nhụy lại có cái nhìn mới về cô. Cô ta thường xuyên nói rằng Ôn Dữu có mẹ là giáo viên nên mới vênh váo ở trường, lại nói Ôn Dữu ỷ vào việc học giỏi mà coi thường những người học kém, …


Điều khiến Ôn Dữu tức giận nhất là lúc đó cô thầm mến Tống Ngôn Tĩnh, nhưng không nói với ai, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu ta cũng chỉ dám cẩn thận, không dám nói chuyện nhiều với cậu ta.


Có lần trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa, Tống Ngôn Tĩnh và nhóm bạn của cậu ta tham gia thi chạy, Ôn Dữu không kiềm được lòng nên đến sân vận động để xem.


Có lẽ lúc đó cảm xúc của cô quá lộ liễu nên bị Tiết Hiểu Nhụy phát hiện. Lúc đó, cô ta hỏi cô bên kia chỗ chạy có người cô thích hay không, đương nhiên là Ôn Dữu phủ nhận.


Tiết Hiểu Nhụy không tin, không những không tin, cô ta còn đi loan truyền rằng Ôn Dữu đã có người mình thích, nói con gái tổ trưởng khối cũng yêu sớm các kiểu.
Những lời nói này đương nhiên đã đến tai thầy cô, đến tai Dư Trình Tuệ.


Ngay lập tức Ôn Dữu bị gọi vào phòng giáo viên, bị Dư Trình Tuệ tr.a hỏi suốt nửa ngày, “tr.a tấn” rất lâu rất lâu, đến khi Ôn Dữu khóc nức nở, Dư Trình Tuệ mới miễn cưỡng tin rằng cô không yêu sớm.
Từ đó, Ôn Dữu xa lánh Tiết Hiểu Nhụy và cả nhóm bạn của cô ta.


Mỗi ngày cô lên lớp đều chăm chỉ nghe giảng, tan học thì gục trên bàn ngủ, ngày càng ít giao tiếp với bạn bè trong lớp.
Sau kỳ thi đại học, Ôn Dữu đã chôn vùi những ký ức đau khổ và khó chịu này.
Cô không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp lại Tiết Hiểu Nhụy.


Để tránh những sự việc tương tự như hồi cấp ba xảy ra, Ôn Dữu theo bản năng đã phủ nhận mối quan hệ của mình với Trần Tễ. Cô không muốn mình và Trần Tễ trở thành chủ đề bàn tán của nhóm bạn kia, càng không muốn họ bình phẩm về Trần Tễ.


Mặc dù cô không chắc họ có tin vào mối quan hệ bạn bè mà cô nói hay không, nhưng dù sao đi nữa, so với người yêu thì mức độ bàn tán về bạn bè sẽ thấp hơn, cho dù truyền đến tai Dư Trình Tuệ thì cô cũng có không gian để giải thích.


Nhưng Ôn Dữu của hiện tại không còn là cô bé yếu đuối, cam chịu mọi chuyện và cố gắng tránh mọi mâu thuẫn như trước nữa. Cô đang dần trưởng thành.
Nghĩ vậy, Ôn Dữu hỏi Cảnh Y Tâm: [Cậu có thể vào nhóm đó được không?]
Cảnh Y Tâm: [Cậu muốn làm gì?]


Ôn Dữu: [Tôi muốn vào nhóm đó nói vài câu.]
Cảnh Y Tâm: [Chờ tôi một chút, tôi nhờ bạn kéo tôi vào trước, rồi sẽ kéo cậu vào sau.]
Ôn Dữu: [Được.]
Gió đêm se lạnh, ngày đầu tiên của năm mới, trên phố rất đông người qua lại.


Xe buýt đi đi dừng dừng, Ôn Dữu cầm điện thoại nhìn ra xa ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung.
Hai trạm sau, điện thoại của cô lại rung lên.
Ôn Dữu cúi xuống nhìn, Cảnh Y Tâm đã kéo cô vào nhóm của Tiết Hiểu Nhụy.


Khi cô vào, cô vẫn có thể nhìn thấy những tin nhắn trước đó trong nhóm, họ đang đoán già đoán non về mối quan hệ của Ôn Dữu và Trần Tễ.


Ôn Dữu lướt lên trên, nhìn thấy một câu nói của Tiết Hiểu Nhụy: [Tôi đoán có lẽ Ôn Dữu đang theo đuổi người kia? Anh chàng đó hơi kiêu ngạo, chắc chắn không dễ theo đuổi. Hơn nữa nếu anh ấy là bạn trai của cậu ta, đẹp trai như vậy, sao cậu ta không khoe khoang một chút?]


Ôn Dữu nhắm mắt lại, mặt không biểu cảm, trích dẫn câu nói của cô ta và trả lời: [Làm sao cậu biết không phải anh ấy đang theo đuổi tôi? Tôi tự nhận mình cũng không tệ, ít nhất cũng đẹp hơn cậu một chút nhỉ? Thành tích học tập cũng tốt, các mặt khác cũng không tệ, hơn nữa, không phải ai cũng thích khoe khoang như cậu. Đa số mọi người thường thiếu gì mới khoe cái đó, tôi không thiếu gì, tôi cần gì phải khoe khoang?]


Tin nhắn của Ôn Dữu được gửi đi, đám đông đang trò chuyện vui vẻ bỗng im bặt.
Sau một lúc, có người hỏi: [Ôn Dữu?]
Ôn Dữu: [Là tôi đây.]


Cô cụp mắt, cúi đầu đánh chữ: [Tôi không thích tham gia vào việc nói xấu sau lưng người khác của các cậu, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để yên cho người khác suốt ngày bàn tán chuyện của mình. Tiết Hiểu Nhụy, việc hôm nay cậu lén chụp ảnh tôi và bạn bè tôi rồi tung lên nhóm là đã vi phạm quyền sở hữu hình ảnh của tôi và bạn tôi. Nếu cậu không lập tức xóa ảnh, không xin lỗi tôi và tiếp tục lan truyền, tôi sẽ tìm luật sư kiện cậu.]


Nhóm lại im lặng một lúc.
Một lúc sau,Tiết Hiểu Nhụy trả lời: [Ôn Dữu, cậu có làm quá lên không? Tôi chỉ buôn chuyện về cậu vài câu thôi, cậu có cần thiết phải như vậy không? Dù sao chúng ta cũng là bạn học.]


Ôn Dữu: [Khi cậu nói xấu và bịa đặt sau lưng tôi, cậu có nghĩ đến việc chúng ta là bạn học không?]
Tiết Hiểu Nhụy: [… Cậu quả là giống hệt mẹ cậu.]
Ôn Dữu: [Tôi đã chụp ảnh màn hình và quay video lưu trữ, cậu có xóa hay không?]


Hai người giằng co, có những bạn học khác lên tiếng: [Ôn Dữu, chúng ta đều là bạn bè, không cần phải làm căng thế đâu?
[Đúng vậy, sau này biết đâu còn phải họp lớp.]
[Cậu làm vậy khiến mọi người rất khó xử.]


Cảnh Y Tâm: [Các cậu thật buồn cười, lúc bàn tán sau lưng về Ôn Dữu, nói đủ thứ về cậu ấy sao không nghĩ đến sau này còn có họp lớp, gặp mặt sẽ ngại à?]


Cảnh Y Tâm vừa lên tiếng, cũng có bạn học ẩn nấp lên tiếng hưởng ứng: [… Tiết Hiểu Nhụy lần này cậu làm hơi quá đáng rồi đấy, việc lén chụp ảnh vốn dĩ đã không đúng, Ôn Dữu không thích, cậu nên xóa đi.]
Ôn Dữu nhìn tin nhắn trong nhóm liên tục được cập nhật.


Chờ một lúc, Tiết Hiểu Nhụy trả lời: [Xóa rồi, xóa rồi, đều xóa rồi, giờ cậu hài lòng chưa?]
Ôn Dữu: [Xin lỗi tôi.]
Tiết Hiểu Nhụy: [… Xin lỗi, được chưa.]


Ôn Dữu: [Đừng để tôi phát hiện cậu lại đi bịa chuyện về tôi trong các nhóm khác, một khi phát hiện, tôi sẽ không vào nhóm để đối chất với cậu nữa, tôi sẽ trực tiếp giao cho người có chuyên môn xử lý.]
Gửi xong tin nhắn này, Ôn Dữu thoát khỏi nhóm chat.


Tiện tay cũng chặn luôn mấy người bạn vừa lên tiếng bênh vực Tiết Hiểu Nhụy trong nhóm, cô không add WeChat của Tiết Hiểu Nhụy, cũng tiết kiệm được một bước.
Làm xong tất cả những việc này, Ôn Dữu mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.


Xe buýt đến trạm, Ôn Dữu đeo balo xuống xe, dọc đường đi bộ về nhà, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, lờ mờ có thể thấy những đám mây xám xịt dưới trăng đang di chuyển.
Những đám mây xám xịt trôi đi, lộ ra vầng trăng sáng ngời và trong trẻo.
Ôn Dữu nhìn, hốc mắt ươn ướt cong lên.


—-
Sáng hôm sau, Cảnh Y Tâm rủ Ôn Dữu đi ăn sáng.
Ôn Dữu nói với Dư Trình Tuệ một câu, Dư Trình Tuệ cũng có ấn tượng không tệ với Cảnh Y Tâm, nên cho phép cô đi.
Hai người gặp nhau, Cảnh Y Tâm nhìn cô cười: “Ôn Dữu, cậu giỏi thật đấy.”


Ôn Dữu bị cô ấy nhìn, có hơi ngại ngùng: “Tôi cũng chỉ cố gắng thôi.”
Nếu đối mặt trực tiếp với Tiết Hiểu Nhụy để cãi nhau, Ôn Dữu tự thấy mình chưa chắc đã cãi thắng, nhưng trên điện thoại, cô cảm thấy mình có không vấn đề gì.


Cảnh Y Tâm mỉm cười: “Nói chung, lần này cậu làm rất tốt.”
Cô ấy vỗ vai Ôn Dữu: “Sau này phải tiếp tục phát huy nhé.”
Ôn Dữu cười nhẹ: “Cảm ơn cậu.”
Cảnh Y Tâm nhìn cô: “Có gì mà phải cảm ơn? Chúng ta là bạn học kiêm bạn bè mà.”


Hai người nói chuyện cười đùa, đến quán ăn sáng gần đó ăn sáng.
Cảnh Y Tâm nói với Ôn Dữu, chuyện trong nhóm tối qua, hội bạn thân xấu tính của Tiết Hiểu Nhụy lại không nói ra ngoài, có lẽ vì họ cảm thấy mất mặt nên lần này im lặng, đến hơn mười giờ tối còn giải tán nhóm.


Nhưng cô ấy đoán sau này họ chắc chắn sẽ lập nhóm lại.
Ôn Dữu cũng đoán vậy.
Chỉ cần không bàn tán về chuyện của mình thôi, họ muốn lập bao nhiêu nhóm cũng được.
Nói chuyện được một lúc, Cảnh Y Tâm nháy mắt với cô: “Tôi có thể tò mò một chút được không?”


Ôn Dữu biết ý cô ấy, cô suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Lần sau anh ấy đến Ninh Giang, tôi sẽ giới thiệu cho hai người quen biết.”
Chỉ là cô không biết, Trần Tễ có còn đến Ninh Giang nữa hay không.
Đêm qua hơn mười một giờ, Trần Tễ nhắn tin cho cô, báo rằng anh đã đến nơi.


Ôn Dữu trả lời anh xong. Sau đó hai người trò chuyện vài câu, Trần Tễ nói hơi mệt nên đi tắm rửa và ngủ trước, Ôn Dữu chúc anh ngủ ngon, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Cho đến giờ, Trần Tễ vẫn chưa nhắn tin cho cô.


Lúc hai người tạm biệt, Ôn Dữu đã nhận ra tâm trạng không ổn của Trần Tễ. Nhưng anh phủ nhận, cô cũng chưa nghĩ ra cách nào để nói với anh rằng, bạn học cấp ba mà cô gặp phải là một nữ sinh mà cô rất ghét.
Cô nghĩ con trai sẽ không thích nghe những chuyện thị phi kiểu này.


Ánh mắt Cảnh Y Tâm sáng lên, vội vàng đồng ý: “Được thôi, vậy tôi sẽ mong chờ được gặp anh chàng đẹp trai đó, không nói gì khác, chỉ cần nhìn vào bức ảnh chụp từ phía sau mà Tiết Hiểu Nhụy đã chụp hôm qua thôi cũng đủ biết, khí chất của cậu ấy rất tốt.”


Ôn Dữu: “Tiết Hiểu Nhụy cũng nói đúng một câu.”
Cảnh Y Tâm: “Cái gì?”
Ôn Dữu: “Anh ấy thực sự rất đẹp trai.”
Cảnh Y Tâm: “…”
Sao cô ấy lại cảm thấy mình ăn phải “cơm chó” nhỉ?


Ăn sáng xong cùng Cảnh Y Tâm bên ngoài, hai người dạo chơi thêm một lúc, Ôn Dữu mới về nhà.


Về đến nhà, cô dọn dẹp hành lý, ăn trưa cùng Dư Trình Tuệ, sau đó lên đường đến ga tàu cao tốc. Lúc đi về cô không mua được vé tàu cao tốc, nhưng trên đường trở lại trường, cô đã may mắn mua được một vé tàu về Nam Thành vào buổi chiều.


Hai mẹ con đến ga tàu cao tốc, Dư Trình Tuệ nhìn Ôn Dữu, giọng nói nhàn nhạt: “Có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
Ôn Dữu gật đầu: “Vâng, mẹ.”
Dư Trình Tuệ: “Có chuyện gì thì cứ nói.”


“Mẹ giữ gìn sức khỏe.” Ôn Dữu nhẹ giọng: “Con cũng sẽ tự chăm sóc bản thân, mẹ đừng lo lắng cho con quá.”
Nghe vậy, Dư Trình Tuệ liếc nhìn cô: “Học tập cũng đừng bỏ bê.”
“Con biết ạ.”


Hai mẹ con không có những lời trò chuyện đầy tình cảm, cũng không quấn quýt như những người mẹ con khác. Giữa Ôn Dữu và Dư Trình Tuệ, giống như những người thân quen nhưng xa lạ dặn dò nhau vài câu, Ôn Dữu xuống xe, mang theo hành lý vào ga.


Ga không cho phép đỗ xe quá lâu, Dư Trình Tuệ nhìn bóng lưng xa dần của cô, thu hồi tầm mắt, đạp ga rời đi.
Ôn Dữu đi chuyến xe bốn giờ chiều, khoảng năm giờ chiều sẽ đến Nam Thành.
Vừa lên tàu chưa được vài phút, người không liên lạc với cô cả ngày đã nhắn tin: [Lên tàu rồi?]


Ôn Dữu chớp mắt nhẹ: [Ừm.]
Trần Tễ: [Anh đến đón em nhé?]
Ôn Dữu không phải mất công hỏi thêm anh có rảnh hay không, anh đã nói như vậy thì đương nhiên là rảnh. Cô cúi mắt nhìn tin nhắn, trả lời một chữ:
[Được.]


Trả lời xong, Ôn Dữu lại gửi số hiệu tàu và thời gian dự kiến đến nơi cho Trần Tễ.
Trần Tễ trả lời đã nhận.
Một tiếng đi tàu cao tốc trôi qua rất nhanh.


Khi Ôn Dữu xuống tàu, ga tàu cao tốc đông nghịt người. Cô đi theo vị trí Trần Tễ chia sẻ để đi ra ngoài, sắp đến nơi, Ôn Dữu nhìn thấy bên cạnh có một bà cụ bán hoa, trước mặt bày khá nhiều hoa tươi, có người hỏi giá, cũng có người lờ đi không thèm nhìn.


Ôn Dữu nghiêng đầu, không tự chủ được mà nhìn những bông hoa thêm một lần nữa, có chút do dự, mũi chân cô chuyển hướng, đi về phía bà cụ.
Xe đón tại ga cao tốc không được dừng lâu, Trần Tễ đã sớm đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, đi lên đón người.


Chặng về ngay đúng dịp cao điểm Tết Nguyên Đán, trước cửa ga đông nghịt người.
Trần Tễ nhìn quanh một vòng, vẫn chưa thấy Ôn Dữu.
Anh cau mày, lấy điện thoại chụp ảnh xung quanh gửi cho cô, bảo cô đừng vội, anh đang ở đây đợi cô.
Tin nhắn gửi đi một lúc, bên kia không có hồi âm.


Trần Tễ cũng không vội, anh đoán Ôn Dữu đang đi bộ nên không nhìn điện thoại.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Trần Tễ nhìn thấy, là cuộc gọi từ Trì Minh Tuấn.
Anh trực tiếp cúp máy.
Trì Minh Tuấn không chịu buông tha, lại gọi đến.


Trần Tễ không còn cách nào khác, lạnh mặt nghe máy: “Có chuyện gì lát nữa nói.”
Trì Minh Tuấn còn chưa kịp mở lời, điện thoại đã bị cúp.
Cùng lúc đó, một mùi hương hoa thoang thoảng thoảng vào trong mũi.


Trần Tễ vô thức nghiêng đầu, nhìn thấy cách đó không xa một người con gái tóc dài xoăn sóng, cả người kín mít, một tay đẩy hành lý, một tay ôm bó hoa.
Hai người nhìn nhau không tiếng động trong vài giây.


Trần Tễ bước đến gần cô, anh còn chưa kịp mở lời hỏi hoa của ai, Ôn Dữu đã nhét hoa vào tay anh trước.
“?”
Trần Tễ không khỏi nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mặt cô: “Có ý gì?”
Ôn Dữu mím môi, có chút ngại ngùng: “Tặng anh.”


Trần Tễ cúi mắt, nhìn bó hoa được gói đơn giản trong tay, im lặng một lúc rồi hỏi: “Ý anh là… tại sao tặng anh hoa cúc?”
Ôn Dữu: “?”
Cô suýt nữa té xỉu, mở to mắt không thể tin nổi, chỉ tay nói: “Đây là hoa cúc La Mã.”
Nó không cùng họ với hoa cúc.


Trần Tễ nhướng mày, hờ hững “ồ” một tiếng.
Ôn Dữu hơi cạn lời, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc dù chúng đều có chữ ‘cúc’, nhưng thực sự không phải cùng một loại cây.”
Nghe cô lẩm bẩm, Trần Tễ đè nén nụ cười thoáng hiện trong mắt, nhẹ gật đầu: “Vậy sao.”


Ôn Dữu: “Tất nhiên rồi.”
Sau khi xác nhận bó hoa trong tay là hoa cúc La Mã, Trần Tễ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô, giọng nói trong trẻo: “Sao lại đột nhiên tặng anh?”
Ôn Dữu ngước mắt lên, đón lấy ánh mắt của anh, đôi mắt lấp lánh, giọng nói êm ái: “Dỗ anh đấy.”






Truyện liên quan