Chương 34: “Em muốn uống. Em muốn uống rượu vừa rồi trong miệng anh.”
Đối mặt với những câu nói bất ngờ của Trần Tễ, Ôn Dữu đã học cách phớt lờ một cách vô cảm và từ chối: [… Không đi.]
Trần Tễ: [Thật sự không đi?]
Ôn Dữu: [Thật.]
Trần Tễ: [Được thôi, vậy anh đành phải một mình cô đơn uống rượu.]
Ôn Dữu: [Hứa Thanh Dực họ không ở đó sao?]
Trần Tễ: [Cậu ấy không cho anh uống cùng. (tủi thân.jpg)]
Dù biết Trần Tễ có thể cố tình làm nũng, Ôn Dữu ôm điện thoại, nhịn lại nhịn lại, cuối cùng vẫn nhượng bộ: [Vậy đợi một lát? Bạn cùng phòng của em vẫn đang sinh nhật, bọn em chơi thêm một lúc.]
Trần Tễ khẽ nhếch môi, nhìn về phía người đang cúi đầu ở xa, trả lời cô: [Không vội, anh chờ em.]
Trò chuyện đơn giản vài câu với Trần Tễ, Ôn Dữu không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng. Cô không biết là do đã uống rượu hay do điều hòa quán bar mở quá cao.
Tại khu vực trung tâm quán bar, ban nhạc vẫn đang hát, đó là một bài hát tiếng Anh có chút quen thuộc, nhưng Ôn Dữu nhất thời không nhớ ra tên.
Nghe kỹ một lúc, cô phải thừa nhận gu của Chúc Hảo: thực sự không tệ.
Vừa nghe, Ôn Dữu vừa nhấp từng ngụm rượu trái cây trên bàn, vị ngọt thanh của trái cây lan tỏa trong khoang miệng, không quá đậm đà nhưng vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt.
“Dữu Dữu.” Khương Tịnh Nguyệt đi vệ sinh trở về, nhìn thấy ly rượu trong tay cô, dở khóc dở cười gọi cô: “Cậu uống nhầm rượu rồi.”
Ôn Dữu ngẩn người, ngước mặt lên nhìn cô ấy rồi cúi đầu chậm rãi nhìn ly rượu trong tay: “Tôi… “ Cô chớp mắt, hỏi Khương Tịnh Nguyệt: “Ly rượu này nồng độ cao không?”
Khương Tịnh Nguyệt chỉ vào ly rượu trái cây mà cô ấy đã gọi cho cô: “Cao hơn mấy ly kia của cậu một chút, cậu có thấy chóng mặt không?”
Ôn Dữu lắc đầu.
Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đang chơi trò chơi với người ở bàn bên cạnh, nghe Khương Tịnh Nguyệt nói vậy, hai người lập tức nhìn sang: “Uống bao nhiêu rồi?”
Ôn Dữu giơ ly rượu lên: “Hình như gần nửa ly.”
Mẫn Hỉ Nhi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô: “Đừng uống nữa nhé, hay là gọi cho cậu ly trà chanh?”
“Không cần đâu.” Ôn Dữu nhìn vẻ mặt lo lắng của ba người, dở khóc dở cười: “Tôi thực sự không sao, tuy tôi không thường uống rượu, nhưng biết đâu tửu lượng của tôi cũng không tệ nhỉ?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Vậy sao?”
Khương Tịnh Nguyệt đứng bên cạnh gật đầu: “Cũng không phải là không có trường hợp này.”
Cô ấy dặn dò Ôn Dữu: “Lát nữa có chỗ nào khó chịu thì nói cho bọn tôi biết nhé.”
Ôn Dữu nói “ừ”.
Bốn người ngồi cùng nhau nghe nhạc trò chuyện.
Ôn Dữu thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, bị Trịnh Nguyệt Chân phát hiện: “Dữu Dữu, cậu đang đợi tin nhắn của ai à?”
Bỗng chốc, ba ánh mắt lại đồng loạt hướng về phía cô.
Ôn Dữu khẽ gật đầu, mím môi lo lắng: “Mọi người người định về lúc nào?”
Mẫn Hỉ Nhi: “Sao vậy? Cậu buồn ngủ à?”
“Không phải.” Ôn Dữu đã từng nói với họ về việc mình và Trần Tễ đang hẹn dù, mặc dù họ không tin. Vậy nên lúc này cô cũng không giấu giếm ba người bạn thân, nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi tìm Trần Tễ.”
“?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, ba người ngẩn ra.
Một lúc sau, Khương Tịnh Nguyệt là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Cậu đi đi, lúc về chúng tôi sẽ gọi cậu, hoặc là…” Cô ấy do dự hỏi Ôn Dữu: “Để Trần Tễ đưa cậu về?”
Ôn Dữu đã uống rượu, phản ứng hơi chậm một chút, nên khi Khương Tịnh Nguyệt hỏi câu này, cô không nhận ra điều gì bất thường.
Cô suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Không được.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Tại sao?”
Ôn Dữu: “Chuyện bọn tôi yêu nhau, tôi chỉ nói với mấy cậu thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân, người đọc nhiều sách vở, nhanh chóng nhận ra, kinh ngạc thốt lên, ánh mắt lấp lánh ánh sáng tò mò: “Vậy nghĩa là, cậu và Trần Tễ đang yêu đương bí mật?”
Ôn Dữu gật đầu.
“Được rồi.” Trịnh Nguyệt Chân rất nghĩa khí vỗ vai cô: “Cậu cứ yên tâm đi đi, bọn tôi ở đây đợi cậu.”
Mẫn Hỉ Nhi phụ họa: “Dù muộn đến mấy cũng đợi, đảm bảo giữ bí mật cho cậu cẩn thận.”
Khương Tịnh Nguyệt bình tĩnh nhắc nhở, hàm ý sâu xa nói: “Trước mười hai giờ phải về ký túc xá, ngày mai còn phải đi học.”
Ôn Dữu nói với bạn cùng phòng một tiếng, sau đó nhắn tin cho Trần Tễ, rồi tìm cầu thang lên tầng hai. Ánh sáng trong quán bar được điều chỉnh cẩn thận, màu sắc rực rỡ và những góc tối tăm cùng tồn tại, tạo nên bầu không khí tuyệt vời.
Lần đầu tiên đến một nơi như vậy, Ôn Dữu lờ mờ cảm thấy phấn khích.
Đi lên tầng hai, cô có thể nhìn thấy phần lớn tầng một của quán bar, cũng khó trách Trần Tễ có thể nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đang suy nghĩ, bỗng một hơi thở quen thuộc phả vào gáy cô: “Bạn gái.”
Giọng điệu cà lơ phất phơ của Trần Tễ lọt vào tai: “Em đang nhìn gì vậy?”
Ôn Dữu quay đầu, đối diện với đôi mắt mày anh tuấn của anh, áo khoác ngoài của anh đã cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen có mũ, kết hợp với mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng, toát lên một vẻ lạnh lùng, sắc bén không thể nói thành lời.
Mới chỉ vài tiếng xa nhau, Ôn Dữu lại cảm thấy… hình như Trần Tễ đẹp trai hơn một chút, lại dường như không chỉ một chút.
Hai người đứng đối diện nhau, Ôn Dữu định lên tiếng thì mùi rượu nồng nàn xộc vào mũi: “Anh cũng uống rượu à?”
Trần Tễ cúi mắt, sâu kín nhìn cô: “Uống một chút.”
Ôn Dữu “ồ” một tiếng.
Trần Tễ: “Còn em?”
Bị anh nhìn như vậy, má Ôn Dữu hơi nóng, cô mím môi, giơ ngón tay lên: “Uống hai ly rượu trái cây.”
Trần Tễ nhìn đôi má ửng hồng của cô, trừng phạt nhéo nhẹ vành tai nóng hổi của cô: “Chỉ hai ly rượu trái cây thôi?”
Bị anh hỏi ngược lại như vậy, Ôn Dữu có chút chột dạ, cô chớp mắt, ấp úng nói, “Còn không cẩn thận uống nửa ly của bạn…”
“Cậu ấy gọi một ly, nhưng em không biết là rượu gì.”
“Lúc đầu uống vào cảm thấy nồng, nhưng sau khi nếm lại, cảm thấy mùi vị rất đặc biệt.”
Hai người đứng dưới luồng gió điều hòa, gió ấm ùa đến, thổi bay mái tóc không buộc của Ôn Dữu đến khóe môi, tối nay cô trang điểm nhẹ nhàng, lại uống rượu, khiến làn da vốn trắng nõn nay trông hồng hào, sáng mịn.
Son môi bị cô uống rượu lem đi phần lớn, để lộ đôi môi hồng hồng, căng mọng, lúc nói chuyện môi trên môi dưới mấp máy, mở ra ngậm vào, vô hình trung có chút quyến rũ.
Ôn Dữu thành thật thừa nhận mình đã uống bao nhiêu, vô tình chạm phải đôi mắt đen láy, không rõ cảm xúc của Trần Tễ.
Một thoáng đó, tim cô đập thình thịch, ánh mắt né tránh: “… Anh đừng nhìn em như vậy.”
Trần Tễ cụp mắt: “Tại sao?”
Ôn Dữu ngẩng mặt nhìn anh, không biết nên nói gì. Cô cảm thấy ánh mắt Trần Tễ nhìn cô lúc này, rất giống như muốn nuốt chửng cô, quá trần trụi, quá trực tiếp, cô không chịu nổi.
Ôn Dữu không nói gì, Trần Tễ cũng không miễn cưỡng, anh hơi cúi người, trán kề trán cô, giọng khàn khàn: “Còn nhớ anh đã nói gì với em trên WeChat không?”
Ôn Dữu hơi ko phản ứng kịp: “Câu nào?”
Ngay sau đó, Trần Tễ nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Câu ‘đi đến nơi không có người’ ấy.”
Ôn Dữu thở hắt ra, nghĩ đến đề nghị “lén lút” của anh, tai cô nóng ran: “Em…”
“Em làm sao?” Trần Tễ bỗng dừng bước, quay lại nhìn cô, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ôn Dữu say rượu, táo bạo hơn bình thường một chút, bị Trần Tễ nhìn chằm chằm như vậy, cô căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng theo bản năng kìm nén cảm xúc sâu thẳm trong lòng, lắp bắp nói: “Mười hai giờ phải về trường.”
Tầng hai quán bar đều là phòng riêng, so với tầng dưới, tầng trên rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.
Tiếng bước chân của hai người trên hành lang vang vọng rõ ràng, cổ tay của Ôn Dữu bị Trần Tễ nắm chặt, anh bước nhanh, không cho cô thời gian quan sát xung quanh, liền kéo cô vào nơi lần đầu tiên họ chính thức có giao thoa.
Cửa thoát hiểm.
Cánh cửa hành lang đóng rồi lại mở.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tim Ôn Dữu đập thình thịch vọt lên cổ họng, cô chưa kịp ngẩng đầu, Trần Tễ đã nhanh chóng nắm cằm cô, tìm môi cô rồi hôn xuống.
Cả hai đều đã uống rượu, khi môi lưỡi quấn quýt, có thể nếm được vị ngọt ngào của rượu trong miệng đối phương.
Trần Tễ không thích rượu hoa quả, anh cảm thấy quá ngọt, nhưng lúc này nếm trong miệng Ôn Dữu, anh lại thấy rất ngon.
Lưng Ôn Dữu áp vào những viên gạch men lạnh lẽo, trước mặt là thân hình nóng bỏng rực lửa.
Trần Tễ hôn rất dữ dội, dữ dội hơn nhiều lần trước. Một tay anh nắm lấy gáy cô, đôi môi mềm mại áp lên môi cô, mở hàm răng trắng ngà của cô, quấn lấy môi lưỡi cô khẽ cắn, ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Tay còn lại đặt sau lưng cô, những ngón tay thon dài luồn lách qua lại, gân xanh nổi lên, kéo cô áp sát vào anh hơn.
Nụ hôn này của hai người kéo dài rất lâu.
Khi Ôn Dữu thở không nổi, Trần Tễ sẽ hơi lùi lại một chút, đợi cô hồi phục, anh lại một lần nữa áp lên.
Lặp đi lặp lại.
Ôn Dữu bị anh hôn đến mức tay chân mềm nhũn, Trần Tễ nhân cơ hội ôm cô dậy, vòng tay cô qua cổ anh, tiếp tục hôn cô sâu hơn.
Bên trong hành lang thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, không có ai đi qua.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt, tiếng thở dốc vang vọng khắp nơi, khiến người nghe thấy mặt đỏ tai hồng.
Môi Ôn Dữu tê dại, khi Trần Tễ cắn lấy đầu lưỡi cô, sống lưng cô cứng đờ.
Cô dùng chút sức lực nhỏ bé đẩy vai anh để anh dừng lại.
Trần Tễ cũng thật sự dừng lại.
Anh hơi nghiêng đầu sang một bên, để cô lấy lại hơi thở.
Vì nụ hôn quá sâu, khi môi họ tách ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc ướt át bóng loáng.
Ôn Dữu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Trần Tễ mượn ánh sáng lọt qua khe cửa lối thoát hiểm để nhìn người con gái trong lòng, má cô đỏ ửng, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, đuôi mắt hơi ửng đỏ, vô tội ngây thơ, mềm mại đến mức khiến anh khó chịu, tâm trí hỗn loạn.
Nhưng anh biết, không thể tiếp tục.
Anh sẽ làm cô sợ hãi.
Đón lấy ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Trần Tễ, tim Ôn Dữu đập nhanh hơn cả lúc nãy vừa hôn, mắt cô hơi lóe lên.
Trần Tễ nhìn thẳng vào cô, bỗng giơ tay ung dung lau đi sợi chỉ bạc trên đôi môi đỏ bừng của cô, ngón tay trêu đùa trên đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn khàn gọi tên cô: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay anh, môi cô cũng nóng lên: “Có gì sao?”
Trần Tễ cúi đầu, trán đụng vào trán cô, giọng nói rất nhẹ, có hơi trêu chọc: “Em có muốn ôm một lúc không?”
Ôn Dữu tưởng rằng anh sẽ hỏi cô có muốn hôn thêm nữa hay không.
Vậy nên khi nghe những chữ “ôm một lúc”, trong mắt cô thoáng hiện sự ngạc nhiên và hoang mang: “Hả?”
Trần Tễ nhìn thấy phản ứng của cô, khẽ cười một tiếng, thỉnh thoảng khẽ cọ xát vào khóe môi cô, trầm giọng khẽ hỏi: “Hay là em muốn hôn anh thêm một lúc nữa?”
Ôn Dữu: “… Em không có.”
Lúc này cô đang bị anh ôm trong lòng, không thể nhúc nhích.
Nghe câu trả lời phủ nhận của cô, Trần Tễ cong môi: “Thật sự không muốn hôn anh thêm một lúc nữa?”
Anh tự khen mình, mặt dày nói: “Kỹ thuật hôn của anh cũng không tệ lắm nhỉ.”
Ngay cả khi đã uống rượu, đầu óc hơi choáng váng, Ôn Dữu vẫn không thể đỡ nổi sự thẳng thừng của Trần Tễ trong chuyện này.
“Anh…” Ôn Dữu nhịn lại, rồi không nhịn được nói: “Thật tự luyến.”
“Ừm?” Trần Tễ ngước mắt lên, âm cuối kéo dài: “Anh tự luyến ở chỗ nào?”
Ôn Dữu lúng túng: “Anh tự biết.”
Trần Tễ thoáng mỉm cười: “Có phải anh nói đúng quá không?”
Anh cúi người lại gần cô, lại hôn cô một chút, ung dung hỏi: “Hay là bạn gái anh cảm thấy anh hôn không giỏi lắm?”
Nếu khi tỉnh táo, Ôn Dữu chắc chắn có thể nhận ra ngay anh đang gài bẫy mình, sẽ không trả lời câu hỏi này. Nhưng lúc này, đầu óc cô hơi choáng váng, cô chớp mắt chậm rãi, thành thật nói: “Không biết.”
Trần Tễ cọ vào chóp mũi cô: “Sao lại không biết?”
Ôn Dữu ngẩng mặt nhìn anh, bình thản nói: “Em chưa từng hôn ai khác mà.”
Nghe vậy, Trần Tễ bật cười.
Anh quan sát tình trạng của người con gái trong lòng, trong lòng nảy sinh suy đoán, “Có phải em đã say rồi không?”
Ôn Dữu ngây người lắc đầu: “Không có mà, sao anh không nói anh cũng chưa từng?”
Cô giống như rất tỉnh táo.
Trần Tễ bật cười vì lời nói của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng chưa từng.”
Ôn Dữu: “Anh cũng chưa từng cái gì?”
Cô truy hỏi đến cùng, hoàn toàn khác biệt so với bình thường.
Trần Tễ cúi mắt, nhìn thẳng vào cô hồi lâu, xác nhận suy đoán trong lòng.
Ôn Dữu say rồi.
Có lẽ là do ly rượu cô uống đã có tác dụng, cả người cô nói chuyện chậm rãi, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Nhận ra chuyện này, Trần Tễ nổi hứng nghịch ngợm, đưa tay véo nhẹ vành tai đỏ ửng của cô, cố ý trêu chọc: “Anh cũng chưa từng hôn ai khác, chỉ hôn em thôi.”
Vừa dứt lời, anh gọi cô: “Bạn gái.”
“Ừm?” Ôn Dữu cảm thấy người trước mắt đang lắc lư, lông mi khẽ run, bám chặt lấy cánh tay anh, nhíu mày, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh đừng nhúc nhích lung tung.”
Trần Tễ: “…”
Anh nhìn vào bàn tay trắng nõn trên cánh tay mình, từ cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ: “Được rồi, anh không nhúc nhích lung tung.”
Anh phối hợp với cô: “Bây giờ đã thoải mái hơn chưa?”
Ôn Dữu ngây người nhìn khuôn mặt thanh tú quá mức trước mặt, có hơi chần chừ gật đầu: “Hình như chưa.”
“Hình như chưa?” Trần Tễ lặp lại lời cô nói: “Vậy phải làm sao mới thoải mái? Anh đưa em đi uống trà giải rượu?”
“Đừng.” Ôn Dữu từ chối: “Chắc chắn không ngon đâu?”
Trần Tễ nhìn vẻ mặt chán ghét của cô, không hiểu sao lại thấy Ôn Dữu rất đáng yêu, anh luôn kiên nhẫn với cô, tiếp tục hỏi: “Vậy em muốn uống gì?”
“Đồ anh vừa uống.” Ôn Dữu nói.
Trần Tễ khẽ dừng lại, cụp mắt nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại: “Em nói lại xem muốn uống gì.”
Ôn Dữu ngước mắt lên, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, chậm rãi đưa tay lên, vuốt ve môi anh: “Thứ anh vừa uống ấy.”
Cô thấy mùi vị rất thơm.
Ngón tay thon thả của Ôn Dữu mân mê trên môi Trần Tễ, Trần Tễ hít một hơi thật sâu, nhìn cô với ánh mắt càng sâu thẳm và sáng rực, không thể chịu được, anh nắm lấy tay cô, không cho cô nghịch ngợm nữa.
“Hôm nay không thể uống thêm nữa.” Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, khi say rượu, Ôn Dữu sẽ táo bạo như vậy.
Nghe lời từ chối, Ôn Dữu bực bội: “Tại sao?”
Cô cũng không biết mình nghĩ đến điều gì, bỗng dưng bắt đầu khóc, nước mắt lã chã, mím môi nhìn anh, vẻ mặt làm bộ đáng thương: “Ngay cả anh cũng muốn quản em?”
Trần Tễ sững sờ, vội vàng lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng an ủi: “Anh không có ý đó.”
“Em không quan tâm.” Ôn Dữu bắt đầu ngang ngược, kéo áo Trần Tễ khóc lóc om sòm: “Em muốn uống rượu, muốn uống loại rượu vừa nãy anh uống trong miệng kìa.”
—-
Sáng hôm sau, Ôn Dữu tỉnh dậy trên giường, đầu đau nhức, cơ thể nhức mỏi.
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, ôm đầu lăn lộn vì đau đớn.
Khương Tịnh Nguyệt nghe thấy động tĩnh bên phía cô, vén rèm gọi: “Dữu Dữu, tỉnh rồi à?”
Ôn Dữu mơ màng lơ mơ đáp lại.
Trịnh Nguyệt Chân cũng vén rèm giường của cô, thò đầu sang từ phía bên kia.
Ôn Dữu ngớ ra: “Hả?”
Trịnh Nguyệt Chân ngạc nhiên, giọng cao vút: “Cậu say đến mất trí nhớ rồi à? Đã tỉnh táo chưa?”
Nhìn Trịnh Nguyệt Chân và hai người bạn cùng phòng khác đang đứng bên giường nhìn cô, Ôn Dữu chớp chớp mắt, đầu óc choáng váng dần dần tỉnh táo lại.
Trong đầu cô hiện lên từng khung hình khiến Ôn Dữu kinh ngạc, không dám tin.
Lúc bắt được một hình ảnh nào đó, Ôn Dữu nuốt nước bọt, bàng hoàng nhìn ba người đang nhìn chằm chằm vào cô: “Hình như tôi …”
Cô mím môi: “Mất trí nhớ rồi.”
“?”
Trịnh Nguyệt Chân ngớ người: “Hóa ra tỉnh rượu mất trí là có thật à?”
Mẫn Hỉ Nhi: “Tôi biết là có, nhưng …” Cô ấy nhìn Ôn Dữu: “Không nhớ ra được một chút gì sao?”
Ôn Dữu giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Tôi đã làm chuyện gì ngoài sức tưởng tượng của mọi người à?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tối hôm qua …”
Cô ấy còn chưa nói hết lời, Khương Tịnh Nguyệt đã lên tiếng: “Không có, tối hôm qua cậu say rượu nhưng rất ngoan.”
Hai người nhìn cô ấy một cái, giữ im lặng.
Ôn Dữu do dự: “Thật sao?”
Khương Tịnh Nguyệt liếc mắt nhìn Trịnh Nguyệt Chân, Trịnh Nguyệt Chân vội vàng lên tiếng: “Thật mà, tối hôm qua cậu đi tìm Trần Tễ sau đó mười một rưỡi xuống tìm chúng tôi, sau đó chúng ta cùng về trường.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ôn Dữu chậm rãi “ồ” lên một tiếng, bỗng phát hiện ra trọng điểm, chậm rãi hỏi: “Các cậu… tin tôi và Trần Tễ đang yêu nhau sao?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Khi hai người họ nói với tôi, tôi đã tin rồi.”
Chỉ có điều, lúc Ôn Dữu nói, cô ấy không có ở ký túc xá.
Ôn Dữu ngẩn người: “Nhưng hai cậu đều không hỏi lại tôi.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Ôi, bọn tôi ngại mà.”
Cô ấy giải thích: “Lúc cậu bắt đầu nói với hai đứa bọn tôi, tôi và Chân Chân còn cười bảo không thể nào, còn bảo có lẽ cậu bị sốt rồi, tùy tiện bịa ra một lý do để an ủi bọn tôi.”
Sau đó, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi cũng quan sát Ôn Dữu mấy ngày, không thấy cô và Trần Tễ có bất kỳ tương tác nào.
Dĩ nhiên, hai người càng không tin chuyện Ôn Dữu nói cô đang hẹn hò với Trần Tễ.
Mãi đến tận ngày hôm đó, khi có tin đồn bàn tán về Ôn Dữu từ khu ký túc xá nam, có người tiết lộ rằng người đã đứng ra bênh vực Ôn Dữu là Hứa Thanh Dực, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hỉ Nhi và Hứa Thanh Dực là bạn học cấp ba, Hứa Thanh Dực nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế khi những người bạn cũ liên lạc với cậu ấy, có việc nhờ cậu ấy giúp đỡ, cậu ấy đều sẽ hồi âm.
Nhưng cậu ấy không phải kiểu người sẽ tùy tiện đưa số điện thoại của mình cho bất kỳ ai.
Sau khi sự việc này xảy ra, Mẫn Hỉ Nhi nhớ lại chuyện Ôn Dữu ban đầu nói từ bỏ Tống Ngôn Tĩnh, cô ấy còn bảo sẽ giới thiệu Hứa Thanh Dực cho cô.
Lúc đầu, khi cô ấy hỏi Hứa Thanh Dực, cô ấy nói là giới thiệu cho cậu ấy một người bạn quen biết, hỏi cậu ấy có thể add WeChat hay không.
Hứa Thanh Dực đã từ chối.
Sau đó, Mẫn Hỉ Nhi thử thuyết phục cậu ấy, nói đến tên Ôn Dữu, Hứa Thanh Dực đột nhiên thay đổi thái độ và đồng ý.
Vì sự thay đổi này, Mẫn Hỉ Nhi đã nhắn tin cho Hứa Thanh Dực sau khi Ôn Dữu chạy ra ngoài tìm người.
Đầu tiên, cô ấy hỏi thăm tình hình ở khu ký túc xá nam, hỏi Hứa Thanh Dực người đã nói những lời đó là ai. Hứa Thanh Dực nói không rõ, cậu ấy không nhớ tên người.
Mẫn Hỉ Nhi và Trịnh Nguyệt Chân bàn bạc một hồi, lại hỏi cậu ấy một cách vòng vo tại sao lại ra mặt bênh vực Ôn Dữu.
Mặc dù việc con trai “dám làm việc nghĩa” là chuyện bình thường, Hứa Thanh Dực cũng không phải là lần đầu tiên làm việc nghĩa.
Nhưng Mẫn Hỉ Nhi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đại khái hiểu được ý đồ của cô ấy, Hứa Thanh Dực đã nhắn lại một câu: “Tôi không liên quan gì đến Ôn Dữu, người khác nhờ tôi giúp đỡ.”
Mẫn Hỉ Nhi biết điều nên không hỏi thêm người kia là ai.
Cô ấy và Trịnh Nguyệt Chân phân tích một hồi, nghĩ đến chuyện trước đây Ôn Dữu đã nói với hai người chuyện cô đang hẹn hò với Trần Tễ, kết hợp với mối quan hệ giữa Hứa Thanh Dực và Trần Tễ, hai người bắt đầu tin… những gì Ôn Dữu đã nói trước đó.
Tất nhiên, cuối cùng họ xác định được là vào buổi tối ngày trước kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.
Trịnh Nguyệt Chân đến bàn học của Ôn Dữu để tìm vở bài tập, Ôn Dữu vào phòng tắm tắm, điện thoại để trên bàn, màn hình vẫn chưa tắt hẳn. Đúng lúc có tin nhắn hiện lên, Trịnh Nguyệt Chân vô tình liếc mắt, thấy tên người gửi là “Thành tích”.
Cô ấy ngẩn ra vài giây, rồi hỏi Mẫn Hỉ Nhi rằng, từ đồng âm với Trần Tễ có phải là thành tích hay không.
Hai người nhìn nhau, nhận được câu trả lời giống nhau trong mắt đối phương.
“Xin lỗi nhé Dữu Dữu.” Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi cùng xin lỗi: “Bọn tôi không cố ý xem tin nhắn của cậu.”
Ôn Dữu không ngờ họ lại tin chuyện cô và Trần Tễ yêu nhau, cô “ồ” lên một tiếng, lắc đầu: “Không sao, hai cậu cũng không cố ý mà.”
Cô ấy hỏi hai người: “Vậy tại sao sau đó hai cậu cũng không hỏi tôi?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Bọn họ ngại.”
Ôn Dữu: “Tại sao?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Trước đây bọn tôi không tin cậu, sau đó biết hai người thật sự hẹn hò thì cảm thấy hơi mất mặt, thêm vào việc cậu cũng không nhắc lại nữa, nên bọn tôi cũng ngầm hiểu là cậu không muốn nói nên không hỏi.”
Họ đều rất hiểu tính cách của Ôn Dữu, biết rằng việc ban đầu cô nói với họ mình và Trần Tễ yêu đương chắc chắn là đã phải lấy hết can đảm.
Ôn Dữu vốn không phải là người thích tùy ý phô trương chuyện riêng tư, là bạn cùng phòng thân thiết của cô, nên khi cô không nhắc lại, bọn họ sẽ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, chờ đến ngày nào cô muốn nói thì họ sẽ hỏi.
Nghĩ đến đây, Mẫn Hỉ Nhi hỏi: “Cậu và Trần Tễ làm quen thế nào? Mấy ngày nay tôi tò mò lắm, muốn hỏi cậu nhưng lại sợ cậu ngại.”
Ôn Dữu “ồ” lên một tiếng, đang định nói thì Khương Tịnh Nguyệt tỉnh táo nói: “Để sau nhé, nói trong nhóm hoặc trưa về ký túc xá nói đi, giờ cũng không còn sớm, Dữu Dữu mau đi rửa mặt đánh răng, sắp phải đi học rồi.”
“Ôi trời, không kịp nữa rồi.”
Ký túc xá nữ một phen náo loạn.
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân vội vã chạy vào lớp, tiếng chuông báo giờ vào học vang lên.
Tìm hai chỗ ngồi xuống, hai người thở hổn hển lấy lại hơi.
Triệu Linh Dục quay đầu nhìn họ, bật cười hỏi: “Hai cậu chạy nhanh thế làm gì vậy?”
Ôn Dữu thở dốc: “Môn này không được phép đi trễ.”
Buổi sáng thứ hai là tiết chuyên ngành, vào giờ học thầy lập tức điểm danh sinh viên. Hơn nữa sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đều không muốn vì đi trễ mà bị trừ điểm.
Trịnh Nguyệt Chân gật đầu.
Nhưng trong tiết chuyên ngành buổi sáng này, Ôn Dữu không thể tập trung học được. Đầu óc cô thỉnh thoảng lại hiện ra những hình ảnh khiến cô xấu hổ, tâm trí bay bổng.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi cô rung lên.
Ôn Dữu lấy ra mở khóa, không ngoài dự đoán, đó là tin nhắn của Trần Tễ.
Từ bảy giờ sáng, Trần Tễ đã liên tục nhắn tin cho cô, lúc đầu hỏi cô đã dậy chưa, sau đó lại thong thả nhắc nhở cô: [Bạn gái, em không cố ý không trả lời tin nhắn anh đấy chứ?]
Tin nhắn tiếp theo chỉ là một dấu hỏi.
Ôn Dữu hơi xấu hổ, gục đầu xuống bàn, vô cùng hối hận.
Tối qua cô không nên uống rượu mà a a a.
Hít thở sâu một hơi, Ôn Dữu mím môi trả lời Trần Tễ: [Không có, em ngủ dậy muộn.]
Cô không cố ý không trả lời tin nhắn của anh.
Tin nhắn được gửi đi, Trần Tễ lập tức trả lời: [Có đau đầu không?]
Ôn Dữu: [… Một chút.]
Trần Tễ: [Hẹn gặp sau giờ học nhé?]
Ôn Dữu không suy nghĩ gì lập tức trả lời: [Thôi thôi.]
Trần Tễ: [Sợ gặp anh hả?]
Ôn Dữu: [Không có mà.]
Trần Tễ: [Còn nhớ tối qua em đã làm gì không?]
Ôn Dữu: [Không nhớ.]
Trần Tễ: [Anh nhớ, cần anh nhắc em không?]
Lời nói của Trần Tễ khiến Ôn Dữu nghẹn họng, im lặng không nói gì, mắt đảo quanh, rồi nhắn lại cho anh: [Em không phải là người thích nhớ lại quá khứ.]
Trần Tễ không ngờ Ôn Dữu sẽ trả lời một đanh thép như vậy, nghĩ đến những gì cô đã làm tối qua, anh khẽ nhếch môi, thong thả nhắc nhở cô: [Anh nghĩ tối qua vẫn chưa thể gọi là quá khứ.]
Nói đơn giản là, vẫn có thể nhớ lại.
Ôn Dữu á khẩu, vẫn cố chấp: [Em nghĩ là có.]
Trần Tễ: [Ôn Dữu.]
Nhìn thấy tên mình, tim Ôn Dữu đập thình thịch, bên tai lại vang lên giọng nói khàn khàn gọi tên mình của anh, trầm ấm, đầy mê hoặc và quyến rũ.
Nghĩ đến đó, Ôn Dữu cố làm ra vẻ thản nhiên xoa xoa tai, miệng cũng hơi khô.
Nhưng sáng nay dậy muộn, lúc đến lớp cô quên mang theo nước.
Cố gắng kìm nén cơn khát, Ôn Dữu ɭϊếʍƈ môi đáp: [Sao thế?]
Trần Tễ: [Thật sự mất trí nhớ rồi?]
Ôn Dữu: [Thật mà!]
Cô thêm một dấu chấm than để nhấn mạnh.
Trần Tễ: [Được.]
Ôn Dữu nhìn cuộc trò chuyện của hai người, có chút bất ngờ… Trần Tễ tin rồi ư?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, điện thoại lại rung lên.
Tin nhắn mới của Trần Tễ hiện ra: [Cuối tuần chúng ta lại đến quán bar lần nữa, bạn trai sẽ giúp em tìm lại những ký ức đã mất.]