Chương 45: Bước đầu tiên “Ăn trái bưởi*”
* Dữu () trong tiếng Trung có nghĩa là quả bưởi
Ôn Dữu hoàn toàn không ngờ được là Trần Tễ lại có thể linh hoạt như vậy. Một nam sinh cao lớn như anh lại đi ở trọ bên ngoài trường hơn một năm, trước đây cũng chưa từng nghe anh nói mình sợ bóng tối.
Vậy là nỗi sợ bóng tối của anh chỉ là giả vờ sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Dữu lại nhắn cho anh một biểu tượng mặt cười đang đổ mồ hôi.
Trần Tễ: [Hửm?]
Ôn Dữu không nhịn được hỏi: [Trước đây sao chưa từng nghe anh nói sợ bóng tối?]
Trần Tễ trả lời một cách ngay thẳng: [Mới bắt đầu sợ thôi.]
Ôn Dữu vừa buồn cười vừa mỉm cười, ôm điện thoại trả lời: [Ồ.]
Trần Tễ: [Ồ là sao?]
Ôn Dữu: [Em nghĩ có lẽ ngày mai anh sẽ không còn sợ bóng tối nữa.]
Trần Tễ: […]
Hai người tán gẫu một lúc, Ôn Dữu thúc giục Trần Tễ đi học.
Trần Tễ biết rõ Ôn Dữu lo lắng cho kỳ thi của anh, nhưng anh không còn cách nào khác, đành phải kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi với bạn gái.
Sau khi thi xong, chất lượng giấc ngủ của Ôn Dữu đã được cải thiện đáng kể.
Cô ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy, sau đó cùng Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đi ăn sáng bên ngoài trường.
Họ ăn sáng xong thì Mã Tử An đến đón.
Kỳ thi chuyên ngành của họ cũng đã kết thúc, cậu ấy và Trịnh Nguyệt Chân là hàng xóm, lại không xảy ra mâu thuẫn lớn nào, nên đương nhiên sẽ về quê cùng nhau trong kỳ nghỉ đông.
Sau khi tiễn các bạn cùng phòng lên xe, Ôn Dữu quay trở lại trường.
Trên đường đi, cô gặp một nam sinh cùng lớp: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu ngẩng đầu lên, nhìn đối phương đang đẩy hành lý, mỉm cười nhẹ nhàng và chào hỏi khách sáo: “Về quê à?”
Vạn Việt Trạch gật đầu, nhìn tay cô trống rỗng, liền hỏi: “Hình như cậu không phải người bản địa Nam Thành, không định về nhà sao?”
“Tôi về sau một chút.” Ôn Dữu nói.
Vạn Việt Trạch khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Được rồi, vậy tôi đi trước đây, chúc cậu nghỉ đông vui vẻ.”
Ôn Dữu: “Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Sau vài câu trò chuyện đơn giản với Vạn Việt Trạch, Ôn Dữu tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy một nam sinh đang ngồi tựa vào tảng đá dưới tán cây, chống cằm nhìn về phía này, không biết đã ở đó từ lúc nào.
Khoảng tám giờ sáng, trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường có khá nhiều người qua lại.
Có người đi đến bến xe để về nhà, cũng có người đi về phía dãy nhà học để tham gia kỳ thi lúc tám giờ hơn.
Ánh mắt của hai người đối diện nhau qua dòng người thỉnh thoảng đi qua.
Sau vài giây nhìn nhau, Ôn Dữu bước tới chỗ anh, thấp giọng hỏi: “Sao anh ở đây?”
Lẽ ra bây giờ anh phải đến phòng thi rồi chứ?
Trần Tễ nghe vậy, liền nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, chậm rãi buông một tiếng “ồ”, kéo dài giọng điệu: “Đợi người.”
“?”
Ôn Dữu chớp mắt, do dự hỏi: “Đợi ai?”
Hẳn không phải là cô nhỉ? Sáng nay cô không hẹn gặp Trần Tễ mà.
Trần Tễ đang định trả lời cô, thì bên cạnh lại vang lên giọng nói có chút quen thuộc: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu quay sang, là bạn cùng ký túc xá Lâm Hân Nhụy, học khác lớp Ôn Dữu nhưng cùng chuyên ngành. Hai người thỉnh thoảng gặp nhau trong ký túc xá sẽ gật đầu chào hỏi, nhưng không thể coi là thân thiết.
Chưa đợi Ôn Dữu lên tiếng, Lâm Hân Nhụy khoanh tay mím môi, dời tầm mắt sang Trần Tễ, hỏi Ôn Dữu: “Bạn của cậu à?”
Nghe thấy hai chữ “bạn bè”, Ôn Dữu khựng lại một chút. Cô nhìn Trần Tễ không đeo khẩu trang, rồi nhìn sang Lâm Hân Nhụy, do dự gật đầu.
Lâm Hân Nhụy không quen Trần Tễ sao?
Mặc dù đại học Nam Thành rất rộng, chắc chắn cũng có những người không quan tâm đến nhân vật nổi tiếng trong trường là ai, Trần Tễ là ai. Nhưng Lâm Hân Nhụy và họ học cùng khóa, lẽ ra không thể không biết anh.
“Chào cậu.” Lâm Hân Nhụy nghe thấy câu trả lời của Ôn Dữu, bèn nở nụ cười với Trần Tễ, dịu dàng nói: “Tôi là Lâm Hân Nhụy, bạn học cùng chuyên ngành của Ôn Dữu.”
Trần Tễ nghe vậy, gật đầu lạnh nhạt, sau đó đứng dậy, nhìn Ôn Dữu với ánh mắt ẩn ý: “Anh đi thi đây.”
Ôn Dữu vô thức: “Cố lên.”
“…”
Ôn Dữu nhìn theo bóng lưng Trần Tễ đi xa, quay sang nhìn Lâm Hân Nhụy bên cạnh. Cô ta vẫn đang nhìn Trần Tễ, trong đôi mắt lấp lánh có chút e thẹn.
Ôn Dữu ngẩn người, rồi nhận ra nguyên nhân khiến cô ta như vậy.
“Ôn Dữu.” Khi cô đang suy nghĩ, Lâm Hân Nhụy thu hồi ánh mắt từ Trần Tễ, nhìn chằm chằm vào cô: “Cậu và Trần Tễ rất thân à?”
Ôn Dữu nở nụ cười lúng túng, không biết phải trả lời thế nào.
Lâm Hân Nhụy nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, nhẹ giọng nói: “Vậy là cậu có số điện thoại của cậu ấy nhỉ? Có tiện cho tôi xin được không?”
“Thật ngại quá.” Ôn Dữu không giỏi từ chối người khác, nhưng cô cũng không ngốc. Cô nhìn lại Lâm Hân Nhụy, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ không tiện lắm.”
“Hả?” Lâm Hân Nhụy không ngờ Ôn Dữu sẽ từ chối cô. Trong ký túc xá của họ, Ôn Dữu là người dễ nói chuyện nhất. Trước đây, bất cứ chuyện gì cần nhờ cô giúp đỡ, cô đều lập tức đồng ý.
Vì vậy, cô ta ngây người trong vài giây, rồi cười gượng gạo: “Là Trần Tễ không cho à?”
Ôn Dữu im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Không phải cậu ấy có bạn gái rồi sao?”
“Có liên quan gì ư?” Lâm Hân Nhụy không cảm thấy điều này liên quan gì đến việc cô ta muốn xin số liên lạc của anh: “Cậu ấy đã kết hôn đâu? Hơn nữa, tôi chỉ muốn có số liên lạc của cậu ấy thôi, chứ không muốn làm người thứ ba trong khi cậu ấy đang yêu.”
Cô ta nói mạch lạc rõ ràng: “Hơn nữa không phải cậu cũng có số liên lạc của cậu ấy sao? Bạn gái cậu ấy cũng không để ý cậu mà.”
Ôn Dữu: “…”
Lời này cô không thể tiếp được.
Lâm Hân Nhụy nhìn thấy vẻ im lặng của cô, tự giác chu môi chán nản, khẽ thốt lên: “Không cho thì thôi.”
Ôn Dữu không kịp đáp lời, cô ta đẩy hành lý đi về phía trước. Khi đi ngang qua người Lâm Hân Nhụy, cô còn nghe thấy tiếng lầm bầm của cô ta: “Lại không phải bạn trai của cậu, cậu keo kiệt làm gì? Thật sự là không còn gì để nói.”
—-
Nếu như là trước đây, Ôn Dữu sẽ không để ý đến những chuyện vặt vãnh như vậy. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô biết sức hút của Trần Tễ, trước đây cô đã nhiều lần bắt gặp cảnh các cô gái tỏ tình với anh.
Nhưng lần này, không hiểu sao, cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu leo lên giường chuẩn bị ngủ một giấc trưa, suy nghĩ miên man, trong đầu toàn là những lời Lâm Hân Nhụy vừa nói.
Cô nhíu mày, bất lực cầm lấy điện thoại, nhắn tin vào nhóm ký túc xá: [Mọi người lên xe chưa?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Xe tôi bị trễ hai mươi phút, vẫn đang đợi nè.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Vừa mới ngồi xuống, ở ký túc xá nhàm chán à?]
Ôn Dữu nghĩ một hồi, tóm tắt lại chuyện vừa gặp Lâm Hân Nhụy trên đường, bao gồm cả việc cô ta hỏi mình xin thông tin liên lạc của Trần Tễ.
Tuy nhiên, cô không nói về hai câu sau đó của cô ta.
Đọc xong những gì cô nói, Trịnh Nguyệt Chân bực mình: [Mặc kệ cậu ta đi, cậu ta bị bệnh à? Cậu ta đâu có không quen Trần Tễ. Hồi trước lúc Trần Tễ họ chơi bóng rổ, cậu ta thường xuyên đến xem mà, thế mà còn cố ý hỏi cậu như vậy, vừa nhìn là biết giả vờ rồi.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Phải đó, tôi cũng nghĩ chắc là cậu ta chỉ muốn tìm cớ để chính thức quen biết Trần Tễ thôi.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Không cần nghi ngờ gì cả, nhất định là đúng rồi, cậu ta chính là loại người như vậy. Dữu Dữu đừng quan tâm đến cậu ta là được.]
Khương Tịnh Nguyệt vừa ngủ dậy, xem xong tin nhắn trong nhóm, an ủi: [Dữu Dữu đừng áp lực, muốn yêu đương với Trần Tễ thế nào thì cứ yêu đương, đừng vì mấy chuyện lộn xộn mà ảnh hưởng đến tiến độ của hai người.]
Cô hiểu rõ tâm tư của Ôn Dữu, đối với chuyện xảy ra hôm nay, Ôn Dữu nhất định sẽ suy nghĩ nhiều và có thể sẽ đưa ra những quyết định kích động.
Ôn Dữu khựng lại, mỉm cười ngầm hiểu: [Tôi biết rồi.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Đúng vậy, cậu không muốn công khai mối quan hệ tình cảm với Trần Tễ thì cứ giữ bí mật. Hiện tại hai cậu như vậy cũng tốt, nếu công khai nhất định sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý không cần thiết.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Dù sao cậu yêu đương thế nào, tôi cũng ủng hộ cậu hết mình.]
Ôn Dữu thấy các bạn cùng phòng đều ủng hộ mình, mỉm cười nhẹ nhõm: [Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.]
Sau khi trò chuyện với các bạn cùng phòng, tâm trạng của Ôn Dữu đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng trước khi ngủ, cô cũng suy nghĩ rất nghiêm túc. Trước đây cô không muốn công khai với Trần Tễ vì nhiều lý do, sợ hai người yêu nhau chưa đầy một tháng thậm chí một tuần đã chia tay, không muốn trở thành chủ đề bàn tán của đa số các bạn nữ.
Còn bây giờ, lý do trước không cần lo lắng nữa, lý do sau… chỉ cần cô và Trần Tễ ở bên nhau, dù công khai hay yêu đương lén lút, dường như đều không thể tránh khỏi.
Ôn Dữu suy nghĩ, âm thầm có một ý tưởng.
Nhưng mà hiện tại đã vào kỳ nghỉ rồi, kế hoạch mà cô muốn thực hiện phải trì hoãn đến sau khi bắt đầu học kỳ sau, cũng để cho cô có thêm thời gian chuẩn bị tinh thần.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Dữu ngủ lại cũng an ổn hơn phần nào.
Cô ngủ một giấc này, Trần Tễ và những người khác cũng thi xong.
Cô cầm điện thoại lên mở khóa, anh đã gửi cho cô ấy mấy tin nhắn. Tin nhắn mới nhất là bảo cô thức dậy thì nói chuyện với anh.
Ôn Dữu trực tiếp trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc xoa mắt.
Có lẽ Trần Tễ đang xem điện thoại, anh lập tức trả lời cô: [Dậy rồi?]
Ôn Dữu lại trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc bé gái gật đầu, vừa đáng yêu vừa ngây thơ.
Trần Tễ mỉm cười khẽ khàng: [Sửa soạn một chút, chúng ta ra ngoài ăn trưa nhé?]
Ôn Dữu: [Được, em cần nửa tiếng.]
Cô phải trang điểm.
Trần Tễ: [Bao lâu cũng được.]
Ôn Dữu mỉm cười rạng rỡ gõ chữ: [Hẹn lát nữa gặp.]
Dự báo thời tiết nói rằng hai ngày nay có thể có tuyết rơi, nhưng dự báo thời tiết thường không chính xác. Ôn Dữu nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, ước tính tuyết rơi còn sớm.
Tuyết tạm thời chưa rơi, nhưng nhiệt độ thực sự đã giảm xuống thêm một chút.
Sau khi trang điểm đơn giản, Ôn Dữu lấy áo khoác lông từ tủ ra mặc vào.
Cô sợ lạnh, mùa đông thường mặc nhiều quần áo nhất. Đó là những chiếc áo lông dài ngắn khác nhau, màu sắc không đồng nhất.
Sau khi sửa soạn xong hoàn toàn, Ôn Dữu nhắn tin cho Trần Tễ, nói gặp nhau ở cổng trường.
Gửi xong, cô đổi giày rồi ra ngoài.
Lại dưới gốc cây rợp bóng mát đó, khi Ôn Dữu đến nơi, Trần Tễ đã đến trước.
Anh đang gọi điện thoại, một tay đút túi đứng lơ đễnh ở đó, tuy không làm gì thêm, vẫn thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.
Ôn Dữu nhìn xung quanh, nhận ra có khá nhiều người đi ngang qua anh đều ngoái đầu lại.
Cô không quá bất ngờ cúi đầu bước đến gần anh, còn chưa đi đến nơi, đã phát hiện ra người của cô đã bước về phía cô.
Điện thoại của Trần Tễ vẫn chưa ngắt, anh nhìn Ôn Dữu, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, mở cửa xe để cô ngồi vào, sau đó đi vòng qua đầu xe mở cửa vị trí ghế lái.
Chiếc xe không tắt máy, ghế ngồi trong xe ấm áp, luồng hơi nóng từ điều hòa chỉ bật khe hở nhỏ tràn ngập khắp khoang xe, khiến cho cả không gian đều trở nên ấm áp.
Ôn Dữu ngồi vào xe, cảm thấy cả người đều dễ chịu hơn rất nhiều.
Bên ngoài thật sự quá lạnh.
Cô đưa tay đến chỗ gió nóng thổi, muốn sưởi ấm ngón tay. Người bên cạnh lại như Doraemon vậy, móc từ trong túi ra một chiếc máy sưởi tay đưa cho cô.
Ôn Dữu ngạc nhiên nhận lấy, rất muốn hỏi anh đã chuẩn bị từ khi nào, nhưng lại e dè anh vẫn đang gọi điện thoại nên không dám hỏi.
Trần Tễ nhận ra sự do dự của cô, bèn nắm lấy tay trái của cô, viết vào lòng bàn tay cô: “Hai phút.”
Anh bảo cô đợi thêm hai phút nữa.
Hai phút sau, cuộc điện thoại kết thúc.
Trần Tễ đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt khẽ động: “Em nhìn gì vậy?”
“Em đang nhìn Doraemon.” Ôn Dữu nói.
Trần Tễ cong môi: “Anh là Doraemon à?”
“Ừ.” Ôn Dữu lắc lắc chiếc máy sưởi tay trong tay: “Anh biết ký túc xá của em có bao nhiêu chiếc máy sưởi tay không?”
Mỗi lần hẹn hò với Trần Tễ, anh đều như biết biến hóa phép thuật lấy ra một chiếc máy sưởi tay từ trong túi đưa cho cô. Có lúc thì kéo tay cô vào túi anh, để cô tự lấy ra, có lúc thì trực tiếp đưa cho cô.
Mỗi lần một cái, dần dần, Ôn Dữu bao gồm cả mấy người Trịnh Nguyệt Chân đều không cần mua máy sưởi tay nữa.
Trần Tễ nghe cô hỏi vậy, liền mỉm cười: “Giữ lại đi, đợi tốt nghiệp rồi chúng ta đến chợ đồ cũ.”
Mỗi năm vào mùa tốt nghiệp của trường đại học Nam Thành, sẽ có một khu chợ trời quy mô lớn. Tại khu chợ trời này, có thể tìm thấy nhiều món đồ hữu ích và giá rẻ.
Nghe Trần Tễ nói vậy, Ôn Dữu cười trừ: “Chúng ta tham gia chợ đồ cũ, cũng không thể chỉ bán túi sưởi tay được chứ?”
Trần Tễ nhướng mày, giọng điệu lơ đễnh: “Có gì mà không thể?”
Ôn Dữu bị anh đánh bại: “Tóm lại, lần sau anh đừng mang theo cho em nữa. Trước khi ra ngoài anh nhắc em một tiếng, em mang theo cái trước đó là được.”
Cô vẫn luôn hay quên.
Trần Tễ gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau đi ăn tối ở nhà hàng.
Nhà hàng là do Trần Tễ đặt trước, một nhà hàng đặc sản địa phương với hương vị thanh đạm. Trước đây anh đã từng cùng bà Đổng đi ăn và cảm thấy Ôn Dữu sẽ thích.
Khung cảnh nhà hàng rất đẹp.
Vừa xuống xe, Ôn Dữu đã bị những bông hoa trồng đầy trong sân nhà hàng thu hút. Cô nhìn xung quanh những tán cây xanh mướt, nói với Trần Tễ: “Nếu như ở đây có tuyết rơi thì chắc sẽ đẹp lắm.”
Trần Tễ cúi mắt: “Muốn ngắm tuyết à?”
Ôn Dữu nói thật: “Muốn chứ, nhưng ở Nam Thành hiếm khi có tuyết rơi lớn.”
Trần Tễ nhéo nhẹ vào lòng bàn tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn đến thành phố khác ngắm tuyết không?”
Ôn Dữu ngẩn người: “Không phải anh nói không có thời gian trong kỳ nghỉ đông sao?”
Trần Tễ đã nói với cô từ lâu về việc anh sẽ ở lại trường vào kỳ nghỉ đông.
Trần Tễ suy nghĩ ba giây: “Lúc sắp đi học lại, có lẽ sẽ có vài ngày rảnh rỗi.”
Ôn Dữu gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Để em về nhà rồi quyết định nhé?”
Cô không chắc chắn có thể thuyết phục được Dư Trình Tuệ đồng ý cho mình về trường sớm vài ngày.
Trần Tễ cúi đầu nhìn cô: “Không vội.”
Món ăn ở nhà hàng riêng này đúng là hợp khẩu vị của Ôn Dữu.
Nhưng sau khi lên xe, Ôn Dữu lại cảm thấy hơi khó chịu.
Trần Tễ thấy cô như vậy, không nhịn được bật cười: “Có muốn anh xoa bóp cho em không?”
Ôn Dữu sững sờ, bỗng nhiên trở nên nói lắp bắp: “Xoa… xoa bóp thế nào?”
Trần Tễ cụp mắt, nhìn xuống bụng dưới bằng phẳng của cô.
Ôn Dữu thở dốc, cơ thể cũng đột nhiên căng thẳng, nói lắp bắp: “Không… không cần đâu.”
Cô sợ xoa bóp xong thì buổi hẹn hò chiều nay lại đổ bể.
“Bé cưng.” Trần Tễ nhìn chằm chằm vào đôi tai ửng đỏ của cô, giọng nói pha chút ý cười, nhẹ nhàng lọt vào tai cô: “Em căng thẳng gì vậy?”
Ôn Dữu cảm thấy anh cố tình hỏi. Cô xấu hổ nhìn anh liếc mắt một cái, dời mắt đi, nói: “Em không căng thẳng.”
Trần Tễ cười khẽ: “Ừm?”
Ôn Dữu đỏ mặt mím môi, gượng gạo chuyển chủ đề: “Chúng ta có đi hẹn hò tiếp không?”
“…”
Trần Tễ sợ trêu chọc cô quá đà, bèn trả lời cô một cách vừa đủ: “Đi.”
Anh cười một cái, rồi nghiêm túc nói: “Nếu không khỏe thì chợp mắt một lát cho đỡ.”
Ôn Dữu gật đầu.
Địa điểm hẹn hò buổi chiều của hai người là chơi kart trong nhà.
Lần trước khi Ôn Dữu say rượu, cô đã lẩm bẩm với Trần Tễ rất nhiều về những nơi cô muốn đi, những việc cô muốn làm. Điều khiến cô nhớ nhất là đua xe, cô thấy nó rất thú vị và đặc biệt, nhưng hiện tại cô vẫn là một cô gái chưa có bằng lái xe, Trần Tễ không thể để cô tự mình nắm tay lái để cảm nhận.
Cuối cùng, anh ta nghĩ đến xe đua go-kart.
Đúng như anh đoán, Ôn Dữu chưa bao giờ chơi xe go-kart.
Nhân cơ hội hẹn hò riêng lần này, anh dẫn cô đến đây.
Ôn Dữu bước vào khu vui chơi xe đua go-kart trong nhà, nhìn những bộ đồ đua treo trên tường và cách bài trí xung quanh, mắt sáng rực lên: “Em không có bằng lái mà cũng được chơi sao?”
Trước đây cô chưa tìm hiểu về nó.
Trần Tễ bật cười trước vẻ đáng yêu của cô, nhướng mày nói: “Tất nhiên rồi.”
Anh nắm tay cô: “Để anh dẫn em qua đó.”
Hai người mua vé vào cửa, sau đó đi thay đồ đua, đeo bảo vệ cổ, mũ bảo hiểm và các thiết bị bảo hộ an toàn khác.
Khi đã mặc xong, nhân viên hướng dẫn lại cho hai người những lưu ý khi lái xe đua go-kart, dặn họ đâu là phanh, đâu là ga, v.v.
Nói xong, nhân viên bảo Ôn Dữu ngồi xuống trước, anh thắt dây an toàn cho cô.
Ôn Dữu ngước nhìn Trần Tễ, anh tiến đến gần, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ ở phía sau em.”
Ôn Dữu vẫn hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Em thực sự có thể lái sao?”
Trần Tễ khẳng định với cô: “Tất nhiên rồi.”
Anh véo nhẹ ngón tay Ôn Dữu, nói bằng giọng trầm ấm: “Bạn gái anh thông minh thế này, nhất định sẽ làm được.”
Nhờ có sự động viên của Trần Tễ, Ôn Dữu cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cô không phải là người không dám thử những điều mới mẻ, chỉ là cô rất khó để bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Nghe tiếng còi, Ôn Dữu nhấn ga phóng xe về phía trước.
Đường đua gần đó dành cho trẻ em, lúc cô đang đi chậm rãi về phía trước, thì ở đường đua cách đó không xa, một đứa trẻ lái xe phóng vọt qua. Dần dần, Ôn Dữu được khơi dậy tinh thần chiến đấu, cô ổn định tâm trí, từ từ nhấn ga.
Gió thổi bay vạt áo, Ôn Dữu lao đi từng vòng một. Sau bao ngày xa cách, cô lại tìm thấy cảm giác adrenaline tăng vọt.
Cảm giác được kích thích thật vui vẻ.
Mỗi vòng chạy tám phút, khi chạy xong và dừng lại, Ôn Dữu vẫn còn hơi choáng.
Trần Tễ dừng xe sau cô, bước xuống xe đi đến chỗ cô, quan tâm đến tình trạng của cô ngay lập tức: “Em ổn chứ?”
Ôn Dữu đẩy kính bảo hộ lên, nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh: “Em muốn chơi thêm.”
Trần Tễ không hề ngạc nhiên, anh gõ nhẹ lên mũ bảo hiểm của cô, nói nhỏ: “Vậy thì chơi thêm hai vòng.”
Ôn Dữu gật đầu vui vẻ.
Khu đua xe kart trong nhà mà Trần Tễ tìm kiếm là sân chơi lớn nhất Nam Thành, rộng 8000 mét vuông. Ngoài việc có thể chơi các trò chơi đua xe kart đầy thú vị, nơi đây còn có rất nhiều trò chơi dành cho trẻ em không quá mạo hiểm.
Ngoài ra, còn có rất nhiều địa điểm đặc trưng để tham quan và chụp ảnh.
Suốt cả buổi chiều, Ôn Dữu cảm thấy như mình đang chơi điên cuồng.
Rất hiếm khi cô được vui chơi một cách thoải mái và tự do như vậy, không ai thúc giục cô về nhà đúng giờ, cũng không ai gọi điện thoại cho cô nói rằng bài tập về nhà vẫn chưa làm xong.
Tất cả những áp lực này đều không còn.
Trần Tễ cầm điện thoại chụp cho Ôn Dữu rất nhiều ảnh, nhìn những nụ cười rạng rỡ trong album ảnh, anh thầm biết rằng đưa cô đi chơi go-kart là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Chơi đến hơn sáu giờ tối, hai người mới luyến lưu chia tay.
Sau khi ăn tối bên ngoài, hai người mới quay trở lại trường.
Trên đường về trường, Ôn Dữu tưởng rằng Trần Tễ sẽ lại nhắc đến chuyện anh sợ bóng tối, nào ngờ anh không hề nói một lời nào liên quan đến chuyện đó.
Lúc này, Ôn Dữu cũng không biết nên nói gì cho phải.
Mãi đến khi xe dừng dưới tán cây trước cổng Đông Nam, Trần Tễ mới nghiêng người, hướng ánh mắt về phía cô, trầm giọng hỏi: “Em vội về ký túc xá không?”
Ôn Dữu nhìn anh: “Hình như không vội lắm.”
Trần Tễ gật đầu, lại hỏi: “Có muốn đi thăm Quýt nhỏ không?”
Ôn Dữu im lặng vài giây, hỏi dè dặt: “Bây giờ sao?”
Trần Tễ gật đầu.
Ôn Dữu nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn những ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, gân trên mu bàn tay anh nổi lên, có vẻ như là biểu hiện của sự căng thẳng?
Nhận ra điều này, Ôn Dữu kìm nén nụ cười muốn giương lên, thử dò hỏi: “Em có thể từ chối không?”
Trần Tễ nhìn cô, giọng nói trầm xuống: “Lý do?”
Ôn Dữu: “Em muốn về ký túc xá lấy một thứ trước.”
Trần Tễ ngước mắt lên: “Lấy cái gì?”
“Tạm thời không thể nói cho anh biết.” Ôn Dữu nói.
Trần Tễ nghe vậy, khẽ gõ vào vô lăng: “Được rồi, vậy đi thôi.”
“Đi?” Ôn Dữu không kịp phản ứng: “Đi đâu?”
Trần Tễ: “Em không phải muốn về ký túc xá lấy đồ sao?”
“Anh đi cùng em à?” Ôn Dữu hỏi.
Trần Tễ nhìn cô với vẻ như chẳng lẽ không thể. Ôn Dữu thoáng chốc sững sờ, định lên tiếng từ chối thì Trần Tễ lại nhẹ nhàng buông một câu: “Chúng ta không phải là bạn sao?”
“…?”
Ôn Dữu chớp mắt, nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, cô nhịn cười, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta là bạn, anh đi cùng em là chuyện đương nhiên.”
Trần Tễ: “Ôn Dữu.”
Anh gọi tên cô.
Ôn Dữu tháo dây an toàn trước anh, mở cửa xe bước xuống: “Bạn học Trần Tễ.”
Cô nghiêm túc cúi người tựa vào cửa xe, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn anh: “Làm phiền anh đi cùng em đến trường một chuyến.”
Trần Tễ nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, có chút hối hận vì đã kiềm chế bản thân trong xe nãy giờ.
Lẽ ra anh nên sớm chặn môi cô lại, không cho cô có cơ hội lên tiếng.
Kỳ nghỉ đông đã đến, số người còn lại trong trường vô cùng thưa thớt.
Trần Tễ và Ôn Dữu đi cùng nhau một cách quang minh chính đại, trên đường cũng không gặp được người quen.
Đến dưới ký túc xá nữ, Ôn Dữu bảo Trần Tễ đợi một lát, cô lên lầu lấy đồ.
Trần Tễ nói không vội.
Ôn Dữu quay người chạy vào ký túc xá. Lúc đi lên cầu thang, cô nhắn tin vào nhóm chung của các bạn: [Chị em ơi, tôi có chuyện muốn nói.]
Vào ngày đầu tiên nghỉ Tết, Trịnh Nguyệt Chân không rời điện thoại, cô ấy là người đầu tiên trả lời: [Chuyện gì vậy?”]
Mẫn Hỉ Nhi: [Tối nay cậu qua nhà Trần Tễ ngủ à?]
Khương Tịnh Nguyệt: [Có phải là chuyện Hỉ Nhi nói không?]
Ôn Dữu cũng không hiểu tại sao bạn cùng phòng của mình lại thông minh đến vậy. Cô còn chưa nói gì, mà họ đã đoán được rồi.
Ôn Dữu chỉ có thể thừa nhận: [Ừm, nhưng hôm nay anh ấy thực ra không mời tôi, nếu tôi đột nhiên đến thì liệu tôi có quá chủ động không?]
Tối qua trước khi ngủ, Ôn Dữu đã suy nghĩ kỹ, cô thực sự không muốn một mình ở lại ký túc xá để ngủ.
Khương Tịnh Nguyệt: [Sẽ không đâu, anh ấy sẽ chỉ mừng rỡ như điên thôi.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Sau đó ôm lấy cậu và hôn cậu một cách mạnh mẽ.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Tôi chỉ nói một câu, hãy thực hiện các biện pháp an toàn.]
Nhìn thấy những gì ba người bạn cùng phòng nói, vành tai của Ôn Dữu đỏ lên: [Không đến mức như vậy đâu.]
Trên thực tế, cô không cảm thấy Trần Tễ sẽ không thể kiềm chế được bản thân.
Trần Tễ thỉnh thoảng có vẻ hơi tùy hứng, nhưng trên thực tế, khi anh ôm và hôn cô, đôi tay anh rất kiềm chế, kiềm chế không chạm vào những nơi nhạy cảm của cô, cố gắng hết sức không để tay mình đụng chạm lung tung.
Khương Tịnh Nguyệt: [Sớm có chuẩn bị là được.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Đúng vậy.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Mau đi đi, ngày mai phải chia tay gần một tháng mới gặp lại, hãy âu yếm nhau thêm một chút.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bạn cùng phòng, Ôn Dữu mở cửa ký túc xá.
Đồ đạc của cô đã được thu dọn từ lâu, chỉ cần xách vali ra ngoài là xong.
Suy nghĩ trong ký túc xá chưa đầy một phút, Ôn Dữu đẩy vali đi ra ngoài.
Vali của cô không nặng lắm, tự mình kéo cũng ổn.
Cô chậm rãi di chuyển xuống cầu thang, khi bước ra khỏi cửa ký túc xá nữ. Người kia nghe thấy tiếng bánh xe vali liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy chiếc vali Ôn Dữu đẩy, ánh mắt anh dừng lại vài giây, sau đó sải bước lớn về phía cô.
“Em…” Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, chức năng ngôn ngữ như thể đã mất.
Ôn Dữu lên tiếng trước khi anh mở lời, mắt lấp lánh, hơi ngượng ngùng hỏi: “Em có thể đến căn hộ của anh ngủ nhờ một đêm không?”
Trần Tễ yên lặng nhìn cô: “Em chắc chắn chứ?”
Ôn Dữu nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Nếu anh không tiện thì…”
Lúc đó, cô còn chưa nói xong, chiếc vali đã bị người trước mặt lấy đi. Anh nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt tối sầm lại: “Không có gì không tiện.”
Hai người giữ khoảng cách trước sau đi ra khỏi trường.
Chiếc xe vẫn đỗ nguyên chỗ cũ.
Trần Tễ xách vali của Ôn Dữu lên xe, sau đó cùng cô lên xe.
Từ trường đến bãi đỗ xe chung cư chỉ mất khoảng năm phút lái xe.
Suốt quãng đường, Trần Tễ không nói gì với Ôn Dữu, Ôn Dữu cũng căng thẳng đến mức không biết nói gì.
Cả quãng đường im lặng cho đến khi xe một lần nữa dừng lại, Trần Tễ quay sang nhìn cô: “Xuống xe?”
Ôn Dữu: “…”
Lúc này, có khá nhiều người đang chờ thang máy.
Ôn Dữu và Trần Tễ bước vào thang máy, đến tầng một, có thêm vài người chen vào.
Trần Tễ giơ tay che chở Ôn Dữu phía sau.
Mũi cô ngửi thấy mùi hương thanh mát, sạch sẽ. Bỗng chốc, Ôn Dữu không còn căng thẳng nữa.
Cô khẽ nhúc nhích, di chuyển gần hơn về phía sau lưng Trần Tễ, áp trán lên người anh.
Trần Tễ nhận ra, cất tiếng hỏi khẽ: “Sao vậy?”
“Không sao.” Ôn Dữu nói: “Chỉ là hơi mệt.”
Chơi cả buổi chiều, ai cũng mệt.
Cửa thang máy mở ra, Ôn Dữu và Trần Tễ bước ra.
“Em mở cửa.” Trần Tễ nói với Ôn Dữu.
Ôn Dữu biết mật mã khóa cửa nhà anh.
Cửa lớn mở ra, hai người lần lượt bước vào nhà.
Lúc cửa đóng lại, Ôn Dữu vừa định cúi người xuống lấy dép đi trong nhà để thay, thì người phía sau đã cúi đầu trước, ôm lấy cơ thể cô xoay người, chặn lấy môi cô.
Vali tự động trượt về phía trước vài bước, nhưng không ai quan tâm.
Gáy Ôn Dữu bị một bàn tay lớn giữ chặt, buộc phải ngẩng đầu lên, đón nhận những nụ hôn dày đặc của anh.
Hơi thở lạnh lẽo len lỏi qua khóe môi, rất đặc biệt.
Ôn Dữu nhắm mắt lại, nhón chân lên đón nhận nụ hôn của anh, thuận thế hé môi, để lưỡi anh luồn vào.
Nụ hôn này, Trần Tễ hôn rất sâu, anh cắn vào môi dưới căng mọng của Ôn Dữu, đầu lưỡi lướt qua từng chỗ mềm mại trong khoang miệng cô, khiến cô không thể thở nổi.
Hai người hôn nhau quả thực rất sâu.
Trong căn phòng im ắng, chỉ có tiếng mèo con kêu meo meo khi đi ra ngoài, tiếng hôn gấp gáp và tiếng nước vang vọng hòa quyện vào nhau.
Khi Ôn Dữu thở không ra hơi, Trần Tễ rút lui, một sợi chỉ bạc lấp lánh kéo dài giữa đôi môi của họ khiến Ôn Dữu xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Người trước mặt không có ý định buông tha cô dễ dàng như vậy. Chờ cô vừa mới thở lại được, Trần Tễ lại tiếp tục ʍút̼ nhẹ môi dưới của cô từng chút một.
Bàn tay anh nắm lại đặt sau lưng cô, sự kiềm chế y hệt như cô đã tưởng tượng.
Sau một hồi lâu, Trần Tễ mới buông cô ra.
Anh ôm chặt Ôn Dữu, tiếng thở dốc vang lên bên tai cô, vừa gợi cảm lại quyến rũ.
Ôn Dữu cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của mình, không thể nào trở lại bình thường.
Cô cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của người đàn ông. Lúc ôm nhau, cô cảm nhận được phản ứng rõ ràng của cơ thể anh. Vành tai ửng đỏ vẫn chưa tan, Ôn Dữu vô tình ngước lên, đối diện với đôi mắt đầy dục vọng của anh.
Cô khẽ rùng mình, lấy dũng khí hỏi: “Anh… có cần em giúp không?”
Có vẻ như Trần Tề không hiểu ngay ý cô đang nói gì, đôi mắt nhuộm màu dục vọng dán chặt vào mặt cô, yết hầu lăn lăn, giọng khàn khàn: “Em nói gì cơ?”
Ôn Dữu run run mi mắt, cũng căng thẳng xấu hổ: “Em nói… có cần em giúp anh không?”
Trần Tề nghe vậy, khẽ cứng người, nhìn cô thật sâu: “Giúp thế nào?”
Anh biết ý của Ôn Dữu, nhưng lại cố tình muốn cô nói ra miệng.
Ôn Dữu đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Tay…?”
Ngày mai cô phải về nhà, tối nay khẳng định không được. Hơn nữa, cô cũng cảm nhận được, Trần Tễ không có ý định kéo cô làm chuyện đó.
Trần Tễ nghe lời này, liền cúi mắt nhìn tay cô. Bàn tay cô rất nhỏ, ngón tay thon thả, trắng ngần.
“Anh muốn không?” Ôn Dữu nhận ra ánh mắt của Trần Tễ, hỏi với nhịp tim đập thình thịch.
Trần Tễ không trả lời trực tiếp, anh lại hôn lên môi cô lần nữa, giọng nói trầm khàn vang lên: “Có biết không?”
“Không biết…” Ôn Dữu thành thật há miệng trả lời, cho anh thêm một cơ hội xâm nhập.
Lời nói vừa dứt, Ôn Dữu đã bị bế bổng vào phòng tắm.
Ánh đèn phòng tắm bật sáng, chói mắt khiến cô nhắm nghiền lại. Cùng lúc đó, bàn tay cô bị nắm lấy, đặt lên những chiếc cúc áo lạnh lẽo. Giọng nói trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu: “Để anh hướng dẫn em.”
Cúc áo được tháo mở, tiếp theo là tiếng kéo khóa vang lên.
Tim Ôn Dữu đập thình thịch đến tận cổ họng, vành tai, má và cả xương quai xanh của cô đều nhuộm đỏ. Dưới sự hướng dẫn của Trần Tễ, bàn tay của cô dần dần nắm bắt được một số kỹ thuật.
Lúc lơ đãng mở mắt ra, cô nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của chàng trai, giống như cô, cùng với yết hầu của anh đang di chuyển lên xuống, vô cùng gợi cảm.
Trên cánh cửa phòng tắm phủ lớp hơi nước đã ngưng tụ lại thành sương mờ, mơ mơ hồ hồ, có chút ám muội không rõ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của người trước mặt ngày càng nặng nề, nhưng mãi vẫn không có phản ứng gì thêm.
Tay Ôn Dữu mỏi nhừ, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu cô thoáng hiện lên điều gì đó. Cô khẽ ngẩng đầu, đôi môi mềm mại áp lên yết hầu gợi cảm nhô cao.
Khoảnh khắc môi chạm nhau, hơi thở của Trần Tễ khựng lại, cơ thể cứng đờ trong vài giây. Ngay sau đó, lòng bàn tay của Ôn Dữu dính đầy thứ gì đó nhớp nháp.
Cả hai đều có chút bất ngờ.
Vài giây sau, khi Ôn Dữu nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang, Trần Tễ đã nhanh tay ôm lấy eo cô, đặt cô lên bồn rửa mặt và rửa sạch thứ gì đó trên lòng bàn tay cô bằng nước nóng.
Ôn Dữu vẫn không được thả xuống, Trần Tễ giữ nguyên tư thế hiện tại, hôn lên môi cô thật sâu.
Nụ hôn của anh lướt từ trên xuống dưới, rơi lên trán, mũi, má, môi, rồi chuyển sang dái tai. Anh ngậm ʍút̼ dái tai một lúc, sau đó tiếp tục hôn xuống, không như mọi khi dừng lại ở xương quai xanh, lần này lại tiếp tục hôn xuống.
Quần áo của Ôn Dữu bị ướt, dính dính nhơm nhớp, không quá thoải mái.
Vạt áo bị vén lên, những nụ hôn dày đặc rơi xuống chỗ ấy, cơ thể cô run rẩy. Cô không thể không ôm đầu người trước mặt, ngón tay vô tình nắm lấy mái tóc đen nhánh của anh, phát ra những âm thanh khó chịu đựng.
—-
Sau nửa tiếng, Trần Tễ bế Ôn Dữu từ trong phòng tắm ra.
Ôn Dữu thuận thế cuộn chăn, vùi mình vào trong đó. Cả người cô đỏ ửng, nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm lần nữa, trong đầu cô hiện lên từng khung cảnh vừa rồi.
Trần Tễ rất coi trọng việc đền đáp.
Ôn Dữu đã giúp anh, vì vậy anh đã đáp lại cô bằng một cách đặc biệt hơn. Anh hôn cô, chỗ nào cũng hôn. Những nụ hôn dính mật rơi xuống người Ôn Dữu khiến cô không thể chống cự.
—-
Ôn Dữu chìm đắm trong khoái cảm, một lần nữa “nấu chín” bản thân. Tiếng nước trong phòng tắm không biết từ bao giờ đã tắt, góc chăn bị vén lên. Cô khẽ ngước mặt lên, đụng phải ánh mắt sâu thẳm như mực của anh.
Sau vài giây im lặng, Trần Tễ cúi đầu hôn lên môi cô, trầm giọng hỏi: “Sợ không?”
Mi mắt Ôn Dữu hơi động: “Sợ gì cơ?”
Cô không hiểu ý anh.
Trần Tễ ngậm lấy môi cô, nói với giọng khàn khàn: “Dáng vẻ vừa rồi.”
“Không sợ.” Ôn Dữu đỏ mặt trả lời anh, lẩm bẩm hỏi: “Còn anh?”
“Anh thì sao?” Trần Tễ hoang mang.
Ánh mắt Ôn Dữu mơ hồ, lúng túng nói: “Đủ chưa?”
Trần Tễ khựng lại, không ngờ cô lại hỏi vậy.
Anh ôm cô qua lớp chăn, để cô cảm nhận: “Em nói xem?”
Ôn Dữu không ngờ rằng qua lớp chăn mà vẫn rõ ràng như vậy.
Cô xấu hổ, có chút im lặng: “Không phải anh vừa mới…”
“Nhìn thấy em là anh không thể kiềm chế được.” Trần Tễ hôn lên má cô trả lời. Huống hồ hiện tại cô đang xõa tóc nằm trên giường anh. Mái tóc màu nâu nhạt của cô đối lập với ga giường màu tối, lộ ra phần cổ trắng ngần vô cùng hút hồn, mềm mại như vậy, làm sao anh có thể không có phản ứng?
Ôn Dữu nghe vậy, đỏ bừng mặt đến mức không nói nên lời.
Một lúc sau, Trần Tễ gọi cô: “Bé cưng.”
Ôn Dữu mơ màng: “Hửm?”
Trần Tễ hôn cô, rất muốn xốc chăn lên chui vào trong, nhưng lý trí bảo anh không nên. Tối nay đến đây là đủ rồi, ngày mai cô phải về nhà.
Trần Tễ ôm cô qua lớp chăn, rất nhiều lời muốn nói lăn tăn trong cổ họng. Một hồi lâu sau, Trần Tễ hít thở mùi hương của người trong lòng, khẽ hỏi: “Ngày mai đi xe lúc mấy giờ?”
Ôn Dữu theo bản năng đáp: “Chín giờ rưỡi.”
Vừa dứt lời, cô còn chưa kịp thắc mắc là không phải Trần Tễ đã biết thời gian trên vé xe của cô rồi sao? Sao anh còn hỏi nữa?
Người trước mặt đứng dậy, vén tấm chăn ngăn cách giữa hai người lên.
“Anh… muốn làm gì?” Giọng Ôn Dữu run run.
Môi Trần Tễ đặt lên vai trần của cô, ngón tay lướt qua chiếc áo phông rộng mà anh vừa mặc lên người cô, nói bằng giọng khàn khàn lười biếng: “Để lại ký hiệu.”