Chương 82: Ngoại truyện 10: Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều*
* ,: một câu chúc trong ngày sinh nhật, ngụ ý năm nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Vì câu chúc này là thành ngữ nên xin được giữ nguyên từ Hán Việt.
Dỗ người, Ôn Dữu đương nhiên là biết.
Huống hồ đối với Trần Tễ mà nói, Ôn Dữu chỉ cần dỗ dành một chút, anh liền vui vẻ.
Chuyện nhỏ trong công việc, Ôn Dữu không xen vào quá nhiều, bởi vì cô cũng không rõ ràng việc trợ lý kia sai sót số liệu có dẫn đến hàng loạt vấn đề xuất hiện hay không.
Cô chỉ đứng từ góc độ người lao động, nói vài câu cho đối phương.
Sau đó, Ôn Dữu mới biết Trần Tễ vốn dĩ cũng không phải là ông chủ hay trừ lương nhân viên, anh thật ra rất biết cách làm người xử thế. Anh thỉnh thoảng nghiêm túc, cũng là hy vọng đối phương có thể nghiêm cẩn tỉ mỉ hơn một chút.
Đôi khi sơ suất, thật sự sẽ dẫn đến rất nhiều sai lầm không thể cứu vãn.
Ngày hôm đó trở đi, Ôn Dữu dần dần có cảm giác chồng mình quả thật là ông chủ.
Về sau còn có vài lần trải nghiệm khắc sâu, đại khái là Trần Tễ thường xuyên cần phải tiếp khách, tham gia đủ loại tiệc tùng.
Đôi khi anh muốn rời đi sớm, anh còn để Ôn Dữu đến đón anh.
Lâu dần, trong giới có lời đồn Trần Tễ là sợ vợ, uống thêm một ly rượu, thậm chí hút một điếu thuốc cũng phải hỏi Trần phu nhân một tiếng.
Về chuyện này, Ôn Dữu cảm thấy bản thân rất oan uổng, cô vốn dĩ không phải là người hay quản thúc Trần Tễ.
Tuy nhiên, Ôn Dữu cũng khá hưởng thụ Trần Tễ bị người ngoài miêu tả là sợ vợ.
Bởi vì như vậy, người nịnh nọt Trần Tễ sẽ ít đi.
Tất nhiên cho dù như vậy, vẫn còn có.
Đó hẳn là năm thứ hai sau khi họ kết hôn, Ôn Dữu trong khoảng thời gian đó nhận một dự án phim, mỗi ngày đều đi lại giữa đoàn phim và công ty, công tác xa nhà trở thành chuyện thường.
Vợ chồng hai người tách ra hơn nửa tháng, cô ở Giang Thành, Trần Tễ đi Bắc Thành công tác.
Buổi tối, Trần Tễ hẹn cô mười giờ gọi video, nhưng Ôn Dữu có việc bận, hơn mười một giờ mới về đến khách sạn.
Chờ cô về khách sạn gọi video lại cho Trần Tễ, bên kia có tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, vợ chồng hai người nhìn nhau, Ôn Dữu lười biếng dựa vào ghế sofa: “Đã muộn thế này rồi, ai thế nhỉ?”
Trần Tễ: “Anh không biết.”
Anh cầm điện thoại mở cửa, nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa, lông mày hơi nhíu lại: “Có chuyện gì?”
“Sếp Trần.” Người gõ cửa phòng Trần Tễ, là một nhân viên mới được công ty tuyển dụng, lần này cùng đoàn người đi công tác. Cô ta mặc váy màu nhạt đứng trước mặt Trần Tễ, có chút rụt rè: “Đã muộn thế này rồi, anh còn chưa ngủ sao?”
Trần Tễ im lặng ba giây, hỏi cô ta: “Cô tên gì?”
“Tôi…” Khuôn mặt người phụ nữ hiện lên một tia xấu hổ, môi mím chặt: “Tôi là…”
Chưa kịp để cô nói hết lời, Trần Tễ đã buông một câu: “Dù cô tên gì, sau khi công việc này kết thúc, cô không cần đến công ty báo cáo nữa.”
Chưa đợi người phụ nữ phản ứng, Trần Tễ giơ tay đóng cửa lại.
Anh vội vàng quay sang nhìn ống kính, Ôn Dữu đang chống cằm nhìn anh, cười tủm tỉm: “Sếp Trần.”
Trần Tễ: “Trần phu nhân, anh trong sạch.”
Ôn Dữu khẽ hừ một tiếng: “Có nhiều cô gái gõ cửa phòng anh không?”
Trần Tễ: “Không nhiều.”
“Vừa rồi là người thứ mấy?” Ôn Dữu tò mò.
Trần Tễ cụp mắt, nghiêm túc nhìn cô: “Em giận rồi à?”
Ôn Dữu lắc đầu: “Không đến mức đó.”
Không giận đến mức đó, cô chỉ là hơi không vui. Mặc dù cô biết Trần Tễ rất ưu tú, điều kiện cũng rất tốt. Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, có người để ý đến chồng mình thì ai cũng sẽ không vui.
Về chuyện nhân viên gõ cửa, Ôn Dữu không nói nhiều với Trần Tễ.
Cô không ngờ rằng, tối hôm sau ở phim trường lại nhìn thấy người từ Bắc Thành xuất hiện ở khu vực quay phim.
“Không nhận ra anh rồi à?” Trần Tễ phong trần mệt mỏi hỏi cô.
Ôn Dữu không thể tin được chạy về phía anh: “Sao anh lại đến đây?”
Trần Tễ dang tay, ôm cô vào lòng, tiện thể hôn lên môi cô: “Anh sợ nếu anh còn không đến, vợ anh sẽ không nhận ra anh nữa.”
Ôn Dữu bật cười, rất vui vì anh có thể tranh thủ thời gian đến thăm mình.
Tối hôm đó, Trần Tễ dùng hành động chứng minh, anh rất trong sạch, cơ thể anh chỉ thuộc về Trần phu nhân của anh.
Ôn Dữu bị hành động của anh làm cho mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nhịn được ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng uy hϊế͙p͙: “Anh phải nhớ, anh đã bị Ôn Dữu đánh dấu rồi, không ai được đụng vào.”
Trần Tễ hiếm khi nghe cô nói những lời bá đạo như vậy, anh nuốt nước bọt, trầm giọng đáp: “Nhớ rồi.”
Về những chuyện tự dâng hiến này, Ôn Dữu không quan tâm nhiều, cô biết Trần Tễ sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa.
Không biết vì sao, trong chuyện này, Ôn Dữu rất tin tưởng Trần Tễ.
Sự thật cũng vậy.
Sau lần đó, Trần Tễ chỉ thiếu điều viết trên mặt dòng chữ ‘độc quyền của Ôn Dữu’, mỗi khi có người nói gì với anh, câu cửa miệng của anh đều là ‘vợ tôi vợ tôi’.
Mỗi lần nghe trợ lý, cũng như bạn bè như Trì Minh Tuấn than phiền anh thể hiện tình cảm quá mức, Ôn Dữu đều nhịn không được bật cười.
Cũng vào mùa đông năm đó, Ôn Dữu và Trần Tễ bàn bạc chuyện sinh con.
Hai người kết hôn sau, Đổng Quân Lợi và Trần Hằng chưa bao giờ hỏi hai người khi nào muốn có con. Ngược lại Duệ Trình Tuệ đã hỏi vài lần, cô cảm thấy hai người họ quá bận rộn, cứ tiếp tục như vậy dễ xảy ra vấn đề.
Ôn Dữu và Trần Tễ cảm thấy cũng ổn, nhưng hai người cũng đang cân nhắc chuyện này.
Hai năm đầu sau khi kết hôn, sự nghiệp của họ đều chưa đủ ổn định, đương nhiên không muốn tính toán. Và bây giờ sự nghiệp đã ổn định, Trần Tễ hoàn toàn nắm rõ mọi việc trong công ty, Ôn Dữu cũng vậy. Hiện tại cô đã có thể tự lập, sinh một đứa bé ra chơi cũng không phải là không tốt.
Tất nhiên, lý do quan trọng nhất là Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn kết hôn vào năm ngoái, hiện tại đã mang thai.
Biết Trịnh Nguyệt Chân mang thai, Ôn Dữu cùng Mẫn Hỉ Nhi và Khương Tịnh Nguyệt đã hẹn gặp cô ấy vào thứ bảy.
Tối hôm đó, cả nhóm cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ăn cơm xong về nhà, Trần Tễ nhận ra dáng vẻ thất thần của Ôn Dữu, dừng xe bên đường, nhỏ giọng hỏi cô: “Sao vậy? Công việc có chuyện gì không vui à?”
Ôn Dữu sững người một chút, ngước mắt nhìn anh: “Không có ạ.”
Trần Tễ cụp mắt: “Em chắc chứ?”
Ôn Dữu “ừm” một tiếng, bật cười nhìn anh: “Anh tưởng em không vui chuyện công việc à?”
Trần Tễ gật đầu.
Ôn Dữu bị dáng vẻ lo lắng của anh chọc cười: “Không có, em chỉ đang nghĩ một chuyện.”
Trần Tễ: “Chuyện gì thế?”
Ôn Dữu nghiêng đầu nhìn anh, chọc chọc cánh tay anh hỏi: “Biết Trì Minh Tuấn sắp làm ba rồi, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Tễ khựng lại một chút, mơ hồ đoán ra tại sao cô lại hỏi như vậy. Anh nắm lấy ngón tay cô, trầm giọng nói: “Vui cho cậu ấy.”
“Chỉ thế thôi à?” Ôn Dữu ngạc nhiên.
Trần Tễ: “Ừm”
Ôn Dữu: “…”
Cô im lặng một lát, nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn không?”
Trần Tễ ngẩn người một chút, mỉm cười nói: “Đừng tự tạo áp lực cho bản thân.” Anh an ủi Ôn Dữu: “Sự nghiệp của em quan trọng hơn con cái.”
Anh không hy vọng Ôn Dữu vì Trịnh Nguyệt Chân mang thai mà muốn có con. Sau khi sinh con ra, không thể nhét lại được, Trần Tễ hy vọng Ôn Dữu thực sự đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để có con, họ mới sinh.
Ôn Dữu: “… Sự nghiệp của em hiện tại cũng khá tốt rồi.”
Cô nhìn chằm chằm anh: “Anh cứ nói muốn hay không muốn là được.”
Trần Tễ cụp mắt: “Em chắc chứ?”
Ôn Dữu “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng chớp mắt: “Em hình như không có gì không chắc chắn.”
Nói xong lời này, cô nghiêm túc nói với Trần Tễ: “Ông xã, chúng ta chuẩn bị mang thai đi, em muốn có một đứa con của chúng ta.”
Nghe vậy, hơi thở của Trần Tễ hơi khựng lại, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Được.”
Sau khi nói chuyện xong ở bên đường, hai người khởi hành về nhà. Ôn Dữu mơ hồ cảm thấy tốc độ xe của Trần Tễ nhanh hơn rất nhiều.
Anh có vẻ rất vội vàng.
Vào ngày đầu năm mới sau đám cưới, hai người chuyển đến biệt thự nhà cưới mà Trần Hằng tặng cho họ.
Xe dừng lại trong sân, Ôn Dữu vừa tháo dây an toàn, đã bị Trần Tễ ôm ngang, bế vào ghế lái ngồi.
Đoán được anh muốn làm gì, tim Ôn Dữu đập thình thịch, lông mi dài run run: “Không… Vào nhà đi?”
Trần Tễ cúi đầu, nhịn không được tìm đến môi cô, ʍút̼ mạnh một cái, giọng khàn khàn nói: “Thử ở đây.”
Biệt thự là độc lập, Trần Hằng chọn cho họ căn biệt thự này có vị trí địa lý rất tốt, đối diện là một hồ nước, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt hồ yên ả, hai bên sân biệt thự là của riêng họ. Khi chuyển đến, hai người đã trồng rất nhiều cây ở hai bên sân, rắc hạt giống hoa.
Cây là cây thường xanh, vào mùa đông, lá cây cũng đặc biệt xanh tươi.
Đèn biệt thự vẫn chưa bật sáng, bên xe chỉ có vài ngọn đèn trong sân chiếu xuống, lờ mờ, mơ màng.
Ôn Dữu ngồi trong lòng Trần Tễ, cảm nhận hơi thở nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Không biết qua bao lâu, cửa xe việt dã trong sân mở ra.
Trần Tễ xuống xe, bế Ôn Dữu vào nhà, tiếp tục chuyện sinh con.
Biết hai người dự định sinh con, bà Đổng lập tức mang đến cho hai người không ít thực phẩm bổ dưỡng.
Đối với điều này, Ôn Dữu và Trần Tễ đều có chút bất lực.
Thịnh tình không thể chối từ, tuy hai người cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn nhận hết. Thỉnh thoảng, cũng sẽ ăn một chút.
Sức khỏe của Ôn Dữu và Trần Tễ rất tốt.
Từ khi hai người chuẩn bị mang thai, đến tháng thứ hai, Ôn Dữu phát hiện trong bụng đã mang một sinh mệnh mới.
Biết được tin này, Trần Hằng hiếm khi vui mừng, tối hôm đó đã kéo Trần Tễ uống vài ly rượu.
Người đến một độ tuổi nhất định, dường như sẽ khao khát cuộc sống con cháu đầy đàn, hạnh phúc viên mãn.
Năm mới này, Ôn Dữu và Trần Tễ đón Tết ở Nam Thành.
Tối hôm đó, hai người cùng ăn cơm tất niên ở nhà ông bà nội, sau đó ra ngoài gặp Trịnh Nguyệt Chân để đón năm mới.
Vì bụng bầu của Trịnh Nguyệt Chân đã lộ rõ, nên địa điểm đón giao thừa năm nay của họ là ở nhà của Trần Tễ và Ôn Dữu.
Sân biệt thự rất rộng, đủ để họ vui đùa.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Ôn Dữu và mọi người xem chương trình Gala Chào Xuân một lúc, sau đó ra ngoài chơi pháo bông.
Khu vực nội thành cấm đốt pháo, nhưng pháo bông có thể chơi trong sân.
Trần Tễ châm pháo bông, đưa cho Ôn Dữu.
Ôn Dữu nhận lấy, mắt mày cong cong nhìn anh: “Đẹp quá.”
Trần Tễ cười nhẹ: “Mua nhiều rồi, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.”
Ôn Dữu nói được.
Cô chơi một lúc, đột nhiên dừng lại.
Nhận thấy động tác của cô, Trần Tễ lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có,” Ôn Dữu ngẩng mặt nhìn anh: “Đùa anh thôi.”
Bụng cô mới hơn một tháng, sẽ không khiến cô khó chịu.
Trần Tễ: “…”
Anh nhịn không được, giơ tay véo má cô: “Bà Trần ngày càng nghịch ngợm rồi.”
Ôn Dữu bật cười, dựa vào vai anh: “Vậy anh còn thích em không?”
Trần Tễ mỉm cười: “Không thích.”
Ôn Dữu quay đầu, còn chưa kịp tính sổ với anh, anh đã chủ động hôn lên môi cô nói với cô: “Anh yêu em.”
Được rồi, Ôn Dữu tức giận trong nháy mắt biến mất.
Hai người đứng trong sân chơi pháo bông một lúc, Ôn Dữu thấy lạnh, hai người vào nhà trước.
Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn vẫn còn ở bên ngoài, Khương Tịnh Nguyệt đang chụp ảnh cho hai người, Mẫn Hỉ Nhi và bạn trai đến muộn, gia nhập họ.
Mọi người lại tụ tập cùng nhau.
Ôn Dữu ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với Mẫn Hỉ Nhi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Trịnh Nguyệt Chân và những người khác trong sân, có chút cảm khái gọi người bên cạnh: “Ông xã.”
Trần Tễ cúi mắt: “Hử?”
Ôn Dữu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, đã để cô có lại gia đình, một lần nữa cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Từ nay về sau, cô đã có bến đỗ mới.
Trần Tễ hơi ngẩn người, vòng tay ôm cô chặt hơn, khẽ nói: “Lời này nên là anh nói mới đúng.”
Là Ôn Dữu, đã để anh tìm thấy ý nghĩa của việc yêu một người. Nếu không gặp được Ôn Dữu, Trần Tễ cũng sẽ không phải là Trần Tễ của bây giờ.
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt phản chiếu gương mặt của đối phương.
Tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, những người bạn vẫn còn tụ tập cùng nhau chúc nhau năm mới vui vẻ.
Tất cả đều mong muốn, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay.
Sau khi chuông giao thừa vang lên, Trịnh Nguyệt Chân và nhóm bạn của họ về nhà, hẹn ngày hôm sau đi chùa lễ Phật.
Năm mới, tất cả đều muốn cầu nguyện.
Cho đứa bé trong bụng, cũng cho chính bản thân họ.
Ôn Dữu và Trần Tễ tiễn bạn bè rời đi, trở về phòng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi lên giường, Ôn Dữu nhớ ra điều gì đó, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm, và nói chuyện phiếm với Trần Tễ: “Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, anh nghĩ có tuyết rơi không?”
Trần Tễ: “Có thể.”
Hai người ôm nhau ngủ vào đêm giao thừa.
Ngày đầu tiên của năm mới, khi Ôn Dữu mở mắt, bên ngoài cửa sổ đã trắng xóa một mảng.
“Wow, tuyết rơi rồi.” Cô vui mừng khôn xiết.
Trần Tễ nằm bên cạnh cô, nhìn những cây xanh trong sân bị tuyết trắng phủ kín, khẽ ừ một tiếng: “Muốn ra ngoài chơi tuyết không?”
Ôn Dữu: “Dạ muốn.”
Năm mới đã đến, tuyết đã rơi, mùa đông sắp qua.
Mùa xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc cũng sắp đến.
Sau khi rửa mặt qua loa, Ôn Dữu và Trần Tễ nắm tay nhau bước ra khỏi nhà, tuyết vẫn rơi lất phất rơi trên đầu, trên vai họ.
Chơi một lúc, Ôn Dữu bị Trần Tễ kéo vào nhà sưởi ấm tay.
Anh nắm lấy tay cô, truyền hơi ấm lòng bàn tay cho cô.
Ôn Dữu nhìn, vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy những bông tuyết trên mái tóc đen ngắn của anh.
Cô bỗng bật cười: “Trần Tễ.”
Trần Tễ không hiểu: “Em còn lạnh không?”
“Không phải.” Ôn Dữu đưa tay lên sờ những bông tuyết trên tóc anh, tò mò hỏi: “Chúng ta như vậy coi như là bạc đầu giai lão sao?”
Trần Tễ hiểu ra, cúi đầu hôn lên môi cô nói: “Phải mà cũng không phải.”
Ôn Dữu: “Hả?”
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Phải năm mươi năm nữa mới được coi là bạc đầu giai lão thực sự.”
Còn họ, nhất định sẽ cùng nhau bước đến ngày đó. Trần Tễ và Ôn Dữu sẽ yêu nhau đến bạc đầu, đến cuối đời.**TOÀN VĂN HOÀN**