Chương 52

Thời gian càng không ngừng trôi. Đã nhanh chóng tới cuối tháng mười hai.
Hôm nay sau khi kết thúc cuộc họp, Trần Cách Phỉ không trực tiếp quay về văn phòng mà là theo Thư Luật đi văn phòng tổng giám đốc.


Giữa hai người là bàn giám đốc, Thư Luật dường như biết cô ta có việc, tạm thời không nói chuyện. Mà Trần Cách Phỉ nhìn anh, trong lòng nghĩ bọn họ cách nhau đâu chỉ là khoảng cách cái bàn này.
Cô cúi đầu rút ra một phong thư màu trắng từ trong kẹp văn kiện đưa tới trước mặt Thư Luật.


“Sang năm tôi định từ chức.”
Thư Luật cầm lấy phong thư, quét mắt nhìn ba chữ trên mặt, rồi thả lên trên bàn.
“Muốn đi đâu?”
“Tạm thời chưa quyết định.”
Với cô mà nói, rời Thư thị đi chỗ nào cũng đều như nhau.


Ba mươi tuổi, sự nghiệp có thể nói là thành công, sau cái này, cô cũng khát vọng có một đoạn tình cảm. Không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần một bữa rau dưa, thức dậy có anh ta.


Thứ đơn giản như vậy, Trần Cách Phỉ chờ mong từ người ở trước mắt này bảy năm, nhưng trước sau cầu mà không được. Giờ đây cô lựa chọn đi, là không muốn treo cổ trên cái cây này. Chỉ vì ch.ết quá khó coi.
Thư Luật gật đầu: “Chúc may mắn.”


Song, lý trí cùng tình cảm vẫn không thể nhập làm một mà nói. Tuy Trần Cách Phỉ đã quyết định, nhưng vẫn bị thái độ lãnh đạm của Thư Luật đả kích không nhẹ.
“Anh không có gì muốn hỏi tôi sao? Một câu cũng không có?”


available on google playdownload on app store


Đừng nói cùng nhau phấn đấu bảy năm, cho dù là một đồng nghiệp bình thường, thời gian lâu như vậy cũng sẽ không chỉ đổi lấy ba chữ không mặn không nhạt như thế.


Trần Cách Phỉ nhìn vẻ mặt bình thản của anh, trong lòng càng cảm thấy tủi thân. Mỗi một biểu hiện của Thư Luật đối với cô đều vô cùng lãnh đạm. Mà càng khiến cô không thể chấp nhận là hai chữ nhẹ bổng này.
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy lòng hết sức nguội lạnh.


Thư Luật thấy cảm xúc của cô đột nhiên kích động, im lặng, đưa hộp khăn giấy bên tay tới trước mặt cô. Dời mắt đi, để cho cô sửa sang lại nhếch nhác của mình.
“Bất kể cô tin hay không, tôi rất vui cô đã tới Thư thị.”


Khăn giấy nắm trong tay chợt dừng, Trần Cách Phỉ như sửng sốt. Dù sao Thư Luật chưa từng thẳng thắng thành khẩn hoan nghênh cô như vậy.
“Tuy nhiên thời gian lâu, đổi hoàn cảnh làm việc không hẳn là một chuyện tồi.”


Bất kể ở nơi nào, thời gian quá dài đều sẽ xuất hiện cảm giác chán nản. Huống chi nhiều chuyện đã qua như vậy, trong lòng Trần Cách Phỉ không thể nào không có chút khúc mắc.
“Anh cái tên này…” Thở dài một tiếng, Trần Cách Phỉ không biết nói cái gì.


Thấy cảm xúc cô đã khôi phục, Thư Luật trề trề môi: “Nhưng một trận cuối cùng này còn hy vọng giám đốc Trần làm cho đẹp chút.”
Như thế, cô rời đi mới sẽ không bị người chỉ trích. Những điều này bọn họ đều hiểu rõ.


Thôi. Cô còn có thể nói cái gì? Cái ngọn núi Thư Luật này cô vĩnh viễn cũng không trèo lên được. Chẳng thà đứng xa chút, còn có thể nhìn đến nơi cao hơn.
Trần Cách Phỉ lộ ra một nụ cười, thẳng lưng lên, nâng cằm đối diện Thư Luật: “Thư tổng yên tâm, đây là dĩ nhiên.”


Trong phòng thoáng chốc chỉ còn một mình Thư Luật. Ngày ấy sau khi Lương Duệ Tư rời đi, anh từng nói một câu với Hồng Đông Đồng: Buông tha một người không thuộc về mình, đây là cách làm thông minh. Người biết cân nhắc lợi hại sẽ lựa chọn như vậy. Đây cũng là bản năng của con người.
*****


Trong ngày lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập không khí lễ hội.
Trước cửa các tiệm trưng đủ kiểu đủ loại cây thông Noel, ánh đèn chớp tắt, màu sắc rực rỡ. Hình ông già Noel dán trên cửa sổ bằng kính cũng khiến cho không khí vui mừng của ngày hội tăng lên.


Bất kể đi đến đâu đều có thể nghe được giai điệu vui vẻ quen thuộc kia.
Hiện giờ, đại sảnh tiệc ở cao ốc Thư thị cũng là cảnh tượng này.
Hôm nay là ngày cử hành hội nghị ra mắt “Perfectionist”. Đại sảnh tiệc to như vậy tụ tập không ít nhân viên công tác.


Hồng Đông Đồng mặc bộ âu phục tinh xảo, cầm trong tay tài liệu cuốn thành ống, đang dùng bộ đàm căn dặn đối phương những việc chú ý.


Bên kia, Trần Cách Phỉ mặc bộ vest màu xanh ngọc cũng đã đến hội trường rất sớm. Ra mắt hôm nay sẽ có gần trăm nhà truyền thông tới hội trường, Trần Cách Phỉ thân là giám đốc quan hệ xã hội, dĩ nhiên mỗi vị đều phải tiếp đón một hồi.


Ở cửa, hai người đón khách mặc sườn xám màu đỏ tươi cười đúng mức, kiên nhẫn chỉ đường cho từng người đến.


Hiện trường tuy lớn, nhưng nhân viên Thư thị vẫn trước sau làm rất gọn gàng ngăn nắp, không thấy một chút bối rối nào. Đối với mỗi người đến đều có thể tiếp đón tốt nhất.
Bên này vừa ngồi, bên kia trà nước điểm tâm liền đưa lên. Khiến người ta không thể moi ra nửa khuyết điểm nào.


Hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Thư thị luôn có địa vị vô cùng quan trọng trong ngành. Mà đối với mấy nhà truyền thông đến tham gia hội nghị ra mắt mà nói, có thể bắt được tin tức của Perfectionist trước tiên không hề nghi ngờ gì là một chuyện khá quan trọng.


Đúng mười giờ năm mươi tám phút, sau lời mở đầu ngắn gọn của Trần Cách Phỉ, dáng người cao ngất của Thư Luật xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đèn flash chớp loé cực nhanh trên người anh, chúng truyền thông giơ camera ống kính dài nhắm vào anh vội vã bấm.


Khoé môi Thư Luật nhếch lên nụ cười thản nhiên, giọng trầm thấp xuyên qua microphone vang vọng hội trường: “Thật vui vì mọi người tới tham gia hội nghị ra mắt lần này. Perfectionist là nước hoa được chế tạo đặc biệt nhất từ trước đến nay của hiệu Zing. Nó thoát ra khỏi quy tắc của Zing, thành lập phong cách của riêng mình, xem như là một đột phá của nước hoa Zing.”


Đôi mắt anh sáng ngời, tầm mắt chậm rãi dừng ở một nơi dưới hội trường: “Xin mời nhà điều chế hương của ‘Perfectionist’ ở bên dưới, cô Trì, lên giới thiệu tỉ mỉ cho mọi người.”


Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Trì Tịnh đáp lại Thư Luật một nụ cười, rồi sau đó đứng dậy thong thả đi đến trên đài.


Cô mặc một bộ lễ phục tuyệt đẹp màu trắng, tóc dài cuộn ở sau đầu. Thiết kế cổ chữ V phô bày trọn vẹn đường nét duyên dáng của chiếc cổ. Làn váy thả nhẹ nhàng ở đằng sau. Cô như vậy nhìn giống như một con thiên nga tao nhã.


Trên đài, Trì Tịnh đưa tay điều chỉnh microphone một chút. Khoé miệng giương lên nụ cười thích hợp: “Xin chào quý vị, tôi là Trì Tịnh, nhà điều chế hương của Perfetionist. Perfectionist tốn thời gian nửa năm, hôm nay rốt cuộc có thể ra mắt cùng mọi người. Đối với việc này, tôi vô cùng vinh hạnh. Tiếp theo đây tôi sẽ giới thiệu đến mọi người nước hoa mới nhất của Zing.”


Cô tiếp viên bưng mâm từ phía bên đi lên, dừng bước bên cạnh Trì Tịnh.
Trì Tịnh nhìn chăm chú, đưa tay đặt trên vải đỏ.
Vào 11:00 ngày 25 tháng 12 năm 2016*, “Perfectionist” – nước hoa mới nhất của Zing ở trước mặt mọi người được giở chiếc khăn che.


Thư Luật ngồi ở phía dưới, nghe tiếng vỗ tay sấm dậy, tầm mắt vẫn không hề rời khỏi người Trì Tịnh. Giờ phút này, cô ở trên đài tựa như một vật phát sáng.
Người phụ nữ anh yêu, rốt cuộc mang theo tác phẩm khiến cô kiêu ngạo đứng ở trước mặt mọi người.


Qua nhiều năm sau, hình ảnh này vẫn luôn lưu lại trong đầu Thư Luật, sống động giống như hôm nay.
*****


Hội nghị ra mắt chấm dứt viên mãn, toàn thể nhân viên bắt đầu vui chơi hết mình mừng ngày Chúa giáng sinh. Chẳng phân biệt chức vị, chẳng phân biệt cấp bậc, tiếng ồn ào náo động thật lớn như muốn chọc thủng mái nhà. Tất cả mọi người cùng điên như nhau.


Trì Tịnh ngồi ở bên cạnh Thư Luật, cảm thấy anh hình như cũng điên rồi.


Người đến kính rượu không cự tuyệt ai cả. Chỉ có cô ở bên cạnh lo lắng suông. Mấy lần muốn giúp anh cản rượu, nhưng bị anh cho một ánh mắt ngăn lại. Cho tới bây giờ Thư Luật làm việc đều có cân nhắc, qua vài lần Trì Tịnh bèn từ bỏ.


Bên kia, Nguỵ Dĩ Châu rót đầy một ly rượu, đứng dậy, tiện đường kéo Trần Cách Phỉ lên: “Đi, kính ông chủ một ly.”
Trần Cách Phỉ nhìn anh ta một cái, giãy tay, bưng lên một ly rượu dẫn đầu đi đến trước mặt Thư Luật.


Những gì nên nói lúc trước đều đã nói xong. Nói thêm gì nữa thì có vẻ làm kiêu.
“Thư tổng, Giáng Sinh vui vẻ.”
Dứt lời, Trần Cách Phỉ nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Thư Luật cũng không chậm hơn cô ta tẹo nào, vài giây ly đã thấy đáy. “Giáng Sinh vui vẻ.”


Nguỵ Dĩ Châu đứng bên cạnh, ngậm cười nhìn bọn họ tương tác, khi thấy Thư Luật rót ly rượu thứ hai thì đột nhiên mở miệng: “Nếu Cách Phỉ đã kính Thư tổng, vậy ly này tôi kính giám đốc Trì.”


Đối với cái gã Nguỵ Dĩ Châu này, Trì Tịnh không hề muốn tiếp chiêu. Tựa như Thư Luật đối với Trần Cách Phỉ, Nguỵ Dĩ Châu đối với cô cũng không khách sáo mấy. Tuy nhiên vì để cho Thư Luật uống ít chút, Trì Tịnh vẫn nên bưng ly rượu này.


Thư Luật liếc nhìn Nguỵ Dĩ Châu một cái, thấy Trì Tịnh đứng dậy thì dặn dò một câu: “Uống chậm chút.”


Giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ ba người khác nghe được. Nguỵ Dĩ Châu nhìn ra trường hợp này Thư Luật không thích hợp ngăn cản, Thư Luật cũng quả thật không làm như vậy. Chỉ gián tiếp biểu đạt thái độ của mình.
“Được, tôi cạn, giám đốc Trì tuỳ ý.”


Nói xong, Nguỵ Dĩ Châu một ngụm uống sạch rượu trong ly. Trì Tịnh cũng rất cho anh ta mặt mũi, kêu cô tuỳ ý cô liền nhấp môi một cái.
Trần Cách Phỉ buồn cười liếc Nguỵ Dĩ Châu một cái, xoay người đi khỏi.
“Nghe nói anh ta muốn từ chức?” Trì Tịnh khẽ hỏi ở bên tai Thư Luật.
“Ừ.”


“Oh, thật sự là nhắm mắt làm ngơ.”
*****
Đêm khuya, Thư Luật làm ông chủ lớn rời khỏi hội trường trước tiên. Những người còn lại phỏng chừng muốn điên đến hừng đông.


Trì Tịnh kéo cánh tay anh băng qua hành lang, vào thang máy. Không ngờ tới lầu một Thư Luật kéo cô lại, ấn xuống nút đi lên lần nữa.
“… Uống quá nhiều?”
“Rất tỉnh táo.” Thư Luật cười đến phóng đãng. “Huống chi, uống say sao làm được?”


Trong thang máy ngoài bọn họ ra cũng không có người nào khác. Lúc Thư Luật nói những lời này cũng không cố ý nhỏ tiếng.
Hoàn cảnh bức chế, trên mặt Trì Tịnh nóng lên.
Hôm nay anh cao hứng, cô biết.
Chuyện về Perfectionist kết thúc, hứa hẹn của cô sẽ được thực hiện.
Nhanh chóng tới lầu năm mươi hai.


Hai người ra khỏi thang máy, theo hành làng đi đến cuối. Tới trước cửa, Thư Luật thuần thục nhấn mật mã, khoá cửa “lụp cụp” vang hai tiếng, tự động mở ra.


Động tác của Thư Luật không hề dịu dàng, thậm chí còn thêm vài phần hấp tấp vội vàng. Lưng Trì Tịnh dán trên nệm mềm mại, bị xúc cảm lạnh lẽo ở mặt trên kích thích đến rùng mình một cái.


Trong phòng không có bật đèn, bọn họ chỉ có thể nương theo bóng đêm mờ tối để thấy nhau. Nhưng mà không cần cố ý nhìn, Trì Tịnh cũng ngửi ra cô nằm trên một đống cánh hoa hồng.


Thư Luật hôn môi cô, bàn tay nóng rực dao động trên người cô. Trong không gian yên tĩnh tiếng hít thở hỗn loạn có thể nghe rõ rệt.
Bên tai bị nhồi vào tiếng từng món từng món quần áo rơi xuống đất. Anh, cũng nhồi cô.


Trì Tịnh nhịn không được rên rỉ vài tiếng. Tay bị Thư Luật cầm lấy hôn lên từng ngón từng ngón. Khoái cảm đến tận xương nhanh chóng ăn mòn ý thức của cô.
“Còn nhớ đã đồng ý với anh cái gì không?” Anh khom người, kề vào tai cô hỏi.


Trì Tịnh há miệng thở dốc, muốn đáp lại nhưng nói không ra. Dưới thân lại bị va chạm mãnh liệt.
“Hửm?”
Mồ hôi của anh từ cằm nhỏ xuống bên tai cô.
“Nhớ…nhớ rõ.”
Sau hội nghị ra mắt Perfectionist sẽ đi lãnh chứng nhận, cô nhớ rõ.
“Ngoan.”


Trả lời của cô khiến Thư Luật vô cùng hài lòng. Những nụ hôn tinh tế dày đặc rơi vào trên môi trên cổ cô, dây dưa khiến cô càng ham muốn nhiều hơn.
Trong lúc lơ đãng, Trì Tịnh cảm thấy giữa ngón tay chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng liền bị Thư Luật mang vào cảnh kiều diễm.


Sao mờ trăng sáng, trên ngón tay kia phản chiếu ánh trăng, hơi phát sáng.






Truyện liên quan