Chương 53
Tối hôm qua bọn họ trải qua một buổi tối cực kỳ điên cuồng— — Đây là phản ứng đầu tiên khi Trì Tịnh thức dậy vào hôm sau cầm lên cái váy kia.
Trên mặt vải trắng như tuyết nhuộm lấm tấm màu đỏ hoa hồng, hỗn độn loang lổ. Thoáng nhìn có chút giống dì cả vội đến. Chỗ dây kéo hoàn toàn sút chỉ, có thể tưởng tượng hôm qua nó gặp phải bạo lực cỡ nào.
Nhìn tổng thể là một chữ— — Thảm.
Trì Tịnh cầm trong tay giũ giũ hai cái, để “miếng vải rách” này sang một bên. Bên cạnh không có quần áo nào khác để mặc, cô đành phải quấn chăn lại.
Thư Luật bưng mâm ăn đi vào, khi liếc đến Trì Tịnh đang trượt vào trong chăn, anh ngoéo khoé môi một cái, vẻ mặt sung sướng, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng khoan khoái.
“Thay quần áo trước hay là ăn cơm trước?”
Trì Tịnh quấn chăn, nhìn mâm ăn nói: “Không muốn động đậy. Liền ăn như thế này đi.”
“Ừ.” Thư Luật đặt mâm ăn tới trên đùi cô, cười cười.
Trì Tịnh cầm cái nĩa lên: “Cười cái gì?”
“Sắc đẹp thay cơm, cười không được sao?”
Sáng sớm mà đã bắt đầu phóng túng.
Cô xiên một miếng bacon bỏ vào miệng: “Vậy anh nhìn thêm vài lần đi.”
Trong mắt Thư Luật trước sau đều mang ý cười: “Ăn mau.”
Giống như bị anh lây nhiễm, tâm trạng của Trì Tịnh cũng vô cùng tốt. Khóe miệng khẽ cong, yên lặng tăng tốc độ ăn.
Ăn sáng xong, Trì Tịnh thay quần áo phục vụ đưa tới, cùng Thư Luật tay trong tay đi ra khách sạn.
Dường như nhiệt độ lại giảm, trên bầu trời lãng đãng bông tuyết, mặt trời cũng u ám núp vào. Xe Bentley phun khói, lưu lại một đường vết bánh xe trên mặt đất,.
Bên trong xe hơi ấm tràn đầy, Trì Tịnh cởi áo bành tô ôm ở trên tay. Khoé mắt nhìn thoáng qua chiếc nhẫn Thư Luật đeo lên cho cô tối qua.
“Đây chẳng phải là thiết kế của Daniel sao?”
Năm ngón tay cô khẽ vểnh lên, “vương miện” trên ngón áp út sáng loá mắt.
“Em biết?” Thư Luật vẻ bất ngờ liếc cô một cái.
“Đoán.”
Daniel từ lúc ban đầu luôn theo chân cha làm nhà thiết kế châu báu của Thư thị. Sau đó con nối nghiệp cha, nhiều năm qua đã sớm là chiêu bài của Thư thị.
Đây cũng chứng minh, Thư Luật hẳn là đã lên kế hoạch từ lâu đối với việc kết hôn. Khoé miệng Trì Tịnh giương lên vài độ.
Thư Luật gián tiếp thừa nhận suy đoán của Trì Tịnh: “Nhẫn này đã làm xong từ rất lâu rồi.”
Nhưng mà bây giờ mới có cơ hội đeo đến trên tay cô.
Rất nhanh đã tới cục dân chính. Xe lái vào bãi đậu xe, hai người ngồi ở trên xe đều không nhúc nhích.
Tâm trạng vội vã khi tới đây thì ngược lại bình tĩnh xuống. Chỉ còn lại cảm giác thả lỏng như chuyện đã định rồi. Bọn họ dùng thời gian bảy năm đi đến một bước này, dài đằng đẵng nhưng cũng bất thình lình.
Nếu không phải phần “đồ cưới” kia của ông cụ Văn, chuyện kết hôn này sẽ không cứ như thế mà được đề cập tới trong kế hoạch.
Tuy nhiên tất cả những băn khoăn do dự trước kia khi tới đây rồi thì đều không thành vấn đề.
Trì Tịnh thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đi chưa?”
Thư Luật không nói, trực tiếp xuống xe đi nhanh sang bên cô, mở cửa xe ra. Sau đó dắt tay cô đi vào bên trong.
Bước chân lớn đến nỗi Trì Tịnh suýt không theo kịp.
Sau hôm lễ Giáng Sinh, người chờ lãnh chứng nhận dường như đặc biệt nhiều. Hai người dựa theo quy trình chụp ảnh điền đơn, vội làm xong những chuyện vụn vặt này còn phải xếp hàng lãnh chứng nhận.
Trai trai gái gái muôn hình muôn vẻ, trên mặt đều mang vẻ vui sướng. Nơi này thật sự là trại ngược chó*.
*aka chó độc thân
Thư Luật cùng Trì Tịnh ngồi trên ghế trong hành lang dài, yên lặng chờ gọi tên.
“Sau này ly hôn cũng phải phiền phức như vầy?”
Không biết có ai bởi vì quá nhiều người, không kiên nhẫn chờ nên đổi ý không ly hôn hay không?
Thư Luật nghe xong, lấy mắt quét cô: “Đó không phải là chuyện em nên quan tâm.”
Vừa nói xong, di động trong túi áo bành tô vang lên. Âm thanh liên tục không ngừng, có vẻ vô cùng gấp rút.
Thư Luật nhận điện thoại. Trong vài giây, vẻ dịu dàng trong mắt anh biến mất không thấy tăm hơi.
Trong loa truyền tới giọng khẩn thiết của Hồng Đông Đồng ở bên kia: “Thư tổng, đã xảy ra chuyện!”
*****
Sau khi Hồng Đông Đồng gọi điện nói chuyện với Thư Luật xong thì tạm thời ngắt điện thoại di động cùng toàn bộ điện thoại văn phòng. Rồi sau đó dùng điện thoại tư gọi cho Trần Cách Phỉ.
Làm xong những việc này, trong lòng cậu ta vẫn như có ngựa chạy, làm sao cũng không tĩnh tâm xuống được.
Càng xem càng thấy hoang đường.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Trần Cách Phỉ hơi thở khẽ hỗn loạn, hiển nhiên cũng vô cùng sốt ruột.
“Tại sao có thể như vậy?!” Cô ta thở hổn hển, hỏi Hồng Đông Đồng. “Thư tổng nói thế nào?”
“Bây giờ cô phải đi liên hệ với các nhà truyền thông, trước tiên chúng ta phải cho ra câu trả lời. Thư tổng lập tức trở lại, anh ấy sẽ đích thân chủ trì họp báo.”
Trần Cách Phỉ gật đầu, với tình hình trước mắt mà nói, hoá bị động thành chủ động là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên cô ta vẫn cần tiến hành xác nhận chuyện này trước. Cho nên dù biết đây không phải là một câu hỏi tốt, cô ta vẫn phải hỏi.
“Khẳng định là kẻ khác tự tư tự lợi?”
Đối phó với những nhà truyền thông ra sao đều phải dựa vào ứng khẩu, cho nên cô ta cần biết tình hình thật.
Tuy rằng không có ác ý, nhưng lời này nghe không thoải mái. Ở Thư thị bấy nhiêu năm, trước khi rời đi còn gặp phải chuyện như vầy, trong lòng Trần Cách Phỉ đại khái ít nhiều có chút khó chịu. Nhưng Hồng Đông Đồng không có trả lời cô ta “Phải” hay “Không phải”, chỉ vẻ mặt nghiêm lại nói một câu: “Lời này đừng để cho Thư tổng nghe thấy.”
*****
Cùng thời gian, Vu Tiểu Mạn đang ưỡn bụng dựa vào trên sa lon kiểu Âu xa hoa xem cập nhật tin mới nhất của khách hàng.
Chuyện “Perfectionist, nước hoa mới đưa ra của Thư thị đụng mùi với một nước hoa được thiết kế trước đó của công ty Tâm Hải, thiết kế bao bì rất giống” hiện giờ dĩ nhiên trở thành đề tài đứng đầu của các khách hàng.
Bất kể ai cũng đều không nghĩ ra, tác phẩm tâm huyết mới nhất của hiệu Zing hôm qua còn nở mày nở mặt xuất hiện trước mắt mọi người, hôm sau liền bị đội lên danh hiệu sao chép.
Công ty Tâm Hải bị đụng mùi chọn thời gian chuẩn xuất hiện khóc lóc kể lể. Bày tỏ mùi hương này lúc ấy khi thiết kế đã bị ch.ết dở, không ngờ bây giờ lại xuất hiện chuyện như thế này. Bọn họ đặt mình vào vị trí kẻ yếu, nói tuy rằng mình là kiến càng lay cổ thụ cũng muốn làm cho rõ ràng chuyện này.
Tiếp đó lại đưa ra mọi chứng cứ, cho ra hai bản so sánh chỉ ra chỗ tương tự của Perfectionist. Bất luận là bao bì hay là thành phần pha chế hương, hai hương thơm này đều tương tự đến kỳ diệu.
Những thông tin này tựa như đá lớn ném vào trong nước, dần dần nước văng đầy trời. Bình luận trên mạng đổi hướng gió dưới sự dẫn dắt của người có tâm. Công ty nhỏ PK trùm thương nghiệp, trong phút chốc chiếm đủ ánh mắt. Công ty Tâm Hải cũng bởi vậy mà bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thanh danh của Thư thị trong thời gian một đêm xuất hiện rất nhiều tiếng chất vấn. Có một số người thậm chí dùng giọng điệu châm biếm đề nghị tốt nhất là đào bới sâu một chút các tác phẩm trước kia.
Mà Trì Tịnh là nhà điều chế hương càng bị dân mạng liên tục lóc da. Ngay cả quan hệ của cô cùng Thư Luật cũng bị bung ra không kém chút nào.
Điều này khiến cho một đám “quần chúng vây xem” phấn khởi. Cao triều thay nhau nổi lên. Ngôn luận trở nên ngày càng vi diệu.
Vu Tiểu Mạn nhìn tin tức bay đầy trời, ngay cả bản thân cô ta cũng muốn tin chuyện này. Tốn tiền cho Thuỷ Quân, thật đúng là tận tuỵ với công việc.
Nhón một miếng mứt mận bỏ vào miệng, cô ta thoải mái híp mắt lại.
Thư Dư Chính đang từ trong phòng đi ra, nhìn vẻ mặt cũng là đã biết được tin tức. Vu Tiểu Mạn nhổ hột mận ra, chìa tay về phía Thư Dư Chính.
“Kéo em một cái, em muốn về phòng nằm một chút.”
Thư Dư Chính đi tới, yêu thương vuốt ve bụng nhô lên của cô ta. Sau đó chậm rãi nâng lưng, đỡ cô ta dậy.
Vu Tiểu Mạn ưỡn bụng, kéo Thư Dư Chính đi về phòng.
“Mệt mỏi thì ngủ một chút đi.”
“Cả ngày ngủ, xem em như heo mà nuôi à?”
Thư Dư Chính cười cười, không trả lời. Chờ cô ta lên giường xong, cầm lấy di động định đi ra ngoài.
“Anh đi đâu?”
Vu Tiểu Mạn dùng chân quét đùi ông ta một cái.
Thư Dư Chính cầm chân cô ta, dịu dàng đặt vào trên giường: “Anh đi gọi điện thoại cái. Sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Nếu em là anh, lúc này sẽ không đi thêm phiền.” Vu Tiểu Mạn kéo lấy tay áo ông ta, khuyên nhủ. “Bây giờ khẳng định Thư Luật bận đến không thể phân thân. Anh đi lúc này không được tốt đâu.”
Thư Dư Chính bị cô ta kéo đến trên giường, thuận thế dựa nghiêng vào đầu giường.
“Em biết rồi?”
Vu Tiểu Mạn vuốt ve cổ áo sơ mi của ông ta, nói chung chung: “Thư thị xảy ra chuyện lớn như vậy, ai mà không biết?”
*****
Hiện giờ Thư thị quả thật vội thành một nùi. Nhưng không có sứt đầu mẻ trán như trong tưởng tượng của Vu Tiểu Mạn.
Người đi theo bên cạnh Thư Luật năng lực làm việc đều thuộc hàng đầu. Ngay sau khi được mệnh lệnh từ miệng Hồng Đông Đồng đã nhanh chóng triển khai công việc.
Trần Cách Phỉ dùng thời gian nhanh nhất liên hệ toàn bộ truyền thông. Phòng tuyên truyền đã thảo xong trước lời phát biểu. Hết thảy được sắp xếp sẵn sàng trong khoảng thời gian ngắn, chỉ chờ Thư Luật chỉ thị bước tiếp theo.
Kết thúc cuộc điện thoại, Thư Luật và Trì Tịnh đi xe trở lại công ty. Hai người cùng lên tầng ba mươi tám.
Hồng Đông Đồng đang đi qua đi lại ở trước cửa văn phòng nhìn thấy người, vội vàng đi lên đón. Báo cáo rõ ràng ngắn gọn với Thư Luật.
“Tư liệu của đối phương đâu?”
Hồng Đông Đồng điểm mở iPad đưa đến trước mặt Thư Luật: “Đây là nước hoa của đối phương.”
Trì Tịnh thấy thiết kế trên màn hình nhìn có vẻ quen mắt, vẻ mặt sa sầm xuống.
“Không biết xấu hổ!”
Ngày nay làm ăn cướp đều càn rỡ như vậy?!
Thư Luật nhận lấy iPad phóng đại hình ảnh lên, nhìn tỉ mỉ. Ánh mắt càng ngày càng lạnh.
“Bọn họ vô cùng xảo quyệt, chỉ nói tương tự, không nói sao chép. Rõ ràng là đang giữ cho mình đường lui.” Hồng Đông Đồng nhìn chằm chằm màn hình nói.
“Đi thăm dò bối cảnh cùng tin tức cụ thể của nước hoa.” Thư Luật tắt trang web, phân phó Hồng Đông Đồng.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai. Thư Luật liếc nhìn hiển thị gọi đến, đi tới bên cửa sổ nhận điện thoại.
“Ông muốn cháu cho ông một giải thích hợp lý nhất! Bằng không cái cô Trì Tịnh này cháu đừng nghĩ muốn che chở nữa!”
Thư Nhược Chu hổn hển gào lên, hiển nhiên là đã giận tới cực điểm.
“Họp báo kết thúc cháu sẽ qua đón ông.” Thư Luật nắm điện thoại, bình tĩnh nói. “Bất luận như thế nào, cháu sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng.”
Không đợi Thư Nhược Chu đáp lại, Thư Luật cúp điện thoại trước. Sau đó nhấn tắt máy.
“Họp báo mấy giờ bắt đầu?”
“Ba giờ chiều.” Hồng Đông Đồng trả lời. “Bản thảo lời phát biểu bên Phòng tuyên truyền mới vừa đưa tới, tôi đi lấy cho ngài.”
“Không cần.” Thư Luật khoát tay. “Tư liệu mà tôi nói phải dùng thời gian nhanh nhất tr.a được.”
“Tôi đi liền.” Hồng Đông Đồng nhìn Thư Luật, lại nhìn Trì Tịnh, đóng cửa rời đi.
“Tốc độ chuyện này nổ ra quá nhanh. Đối phương đã có chuẩn bị mà đến.”
Hội nghị ra mắt sản phẩm mới vừa chấm dứt liền nổ ra sự kiện đụng mùi, hiển nhiên là đang cố ý ăn ké độ nóng. Chỉ sợ người ta không biết.
“Họp báo buổi chiều, em không cần tham dự.” Trì Tịnh bị anh kéo vào lòng, nghe anh dặn từng cái từng cái một. “Qua vài ngày nữa anh phải đi Paris một chuyến, đón ông cụ về.”
“Ông cụ có khoẻ không?”
Thư Luật cười hai tiếng: “Bị chọc giận.”
Thư thị phát triển đến nay chưa từng xảy ra vụ tai tiếng như “Sao chép”. Huống chi, lần này xảy ra trên nước hoa Thư Nhược Chu vừa ý nhất. Tức giận là không thể tránh khỏi.
Xem ra chuyện của bọn họ, Thư Nhược Chu ở bên kia đều biết hết.
“Nếu bởi vì chuyện này mà ông cụ ép anh lấy người khác, anh cũng phải ngàn vạn lần chịu đựng nha!”
Giọng điệu thoải mái, điều hoà bầu không khí nặng nề.
Thư Luật khẽ vuốt ve hai má Trì Tịnh, nửa thật nửa giả đáp lại: “Ừ. Nhất định chịu đựng.”