Chương 9-1: Lời tỏ tình đầu tiên (1)
Hôm sau"Sao rồi. Đang bị thương mà đi lại thế à"
"Không tin nổi. Không còn cảm giác bị đau. Cứ như chưa hề bị thương" 4 thằng đang đi loạn xạ khắp phòng, tay chân không ngừng múa máy, khua khoáy.
Kin không tin vào cảm giác của mình. Có khi nào bị mất cảm giác không. Cậu co tay vào thành nắm đấm... BỐP...RẮC RẮC - đấm tay vào tường.
"Hình như là hơi đau. Nghĩa là vẫn còn cảm giác".
"Rồi rồi. Mấy cậu khỏi cũng khỏi rồi, không định tháo băng xuất viện hả".Karin nản toàn tập.
"Hehe. Số tụi mình may thật" Kan nhăn răng cười nhăn nhở.
"Tứ Quái. Tháo băng cho họ đi" Mizin.
"Sao may mắn" Sari vẫn ngô nghê không hiểu gì.
"Thì đó. Vừa gặp Thần ch.ết, suýt mất mạng lại gặp được Thiên Thần, hồi sinh mình. Quá tuyệt còn gì" Kan lanh chanh xen vào.
"Vậy nếu....Thần ch.ết và Thiên Thần cùng là 1 thì sao" Mizin nhíu mày khẽ nói.
"Hả?! Ý gì".
"Thì là nếu những người giết các cậu cũng là những người cứu các cậu thì sao?" Mizin nhắm mắt nói một lèo.
"Ha. Không thể nào đâu" Kan lắc đầu.
"Nếu đúng là thế. Tôi sẽ không tha thứ" Chẳng hiểu Kin nghĩ gì mà nói rất nghiêm túc.
"Tôi không nghĩ vậy, nếu các cô là họ, đã cứu tụi này, còn không giết, rõ ràng là vì không có trường hợp ngoại lệ." Kai mặt hơi buồn, nghĩ ngợi gì đó, chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết ngoài ra chẳng ai biết.
Ken nhìn nó rồi bất giác nói "Nếu người đó thật sự là các cô. Thì thà rằng cứ mạnh như vậy, còn hơn bị kẻ khác khống chế".
Nó chẳng bận tâm, hay nói đúng ra là không có hứng thú để biết. Nó không giết hắn, cứu hắn, đối xử tốt với hắn là vì lời hứa với mẹ. Nó đã giữ lời, còn biết thêm về cảm giác của hắn cũng chẳng ích gì. Việc đó không quan trọng với nó. Bao giờ người đó mới đến tìm nó
"Về thôi"
Tối
1 cô gái đứng trên sân thượng, mái tóc bay bay, mắt nhìn về phía cuối chân trời. Xa quá.
"Sao lại ở đây" 1 chàng trai đút túi quần, mặt khuất trong bóng tối, nhưng giọng nói lại vô cùng quen thuộc đối với cô gái đó.
"Hóng gió, còn cậu".
"Bên dưới ngột ngạt quá, lên đây hít thở chút".
Im lặng. Sau câu nói đó 2 người im lặng 1 hồi, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
"Sari này. Tui có chuyện muốn nói".
"Hả".
"Tôi thích Sari rồi hay sao ấy. Mỗi khi ở bên cậu, trái tim tôi như bị 1 thế lực điều khiển".
"Ngốc. Sao lại ví như thế".
"Tôi muốn đường đường chính chính trước mặt mọi người nhận là bạn trai của Sari chứ không phải với danh nghĩa là vị hôn phu của cậu".
"Tôi cũng...thích Kai. Nhưng..." Sari hơi đắn đo, giọng lạc đi, thở dài "nếu biết rõ hơn về tôi...cậu sẽ... thay đổi...thì sao".
"Không có đâu mà. Sari là người đầu tiên tôi rung động, tôi thề chỉ yêu mỗi Sari thôi. Sẽ không có người thứ 2 đâu".
"Đừng vội. Kẻo hối hận đấy".
"Vậy là Sari không muốn...làm bạn gái tôi à".
"Không...Muốn mà". Cô bé cười hiền, khác hẳn với hàng ngày.
Tách tách .
"ÔI mưa rồi. Xuống đi".
"Ukm".
Mưa?! Nó ghét mưa. Mỗi ngày, nó một mình đối diện với 4 bức tường tối. Im ắng và lặng lẽ. Bây giờ mưa như trút xuống, dội vào bức tường trong bóng đêm tĩnh mịch, nghe tiếng mưa làm sao nhãng. Lạnh lẽo và cô đơn. Người đó giờ không ở đây, tâm trí nó càng thêm trống rỗng. Những lúc như thế này, nó hay nằm trong lòng người ấy. Một người như nó - lạnh lùng và tàn nhẫn, không thiết thứ gì, cũng có lúc mềm yếu. Chỉ duy nhất khi bên cạnh người đó thôi .... nó mới cảm thấy được an toàn ... để trở lại làm chính nó .... của ngày xưa !!!!!!