Chương 20: Âm mưu đen tối!!!
Han và Hen đi rồi.Mưa cũng tạnh rồi.
Nhớ lại cái lúc mà........tim nó đau quặn lại. Nó ko thở được. Như thể xung quanh nó bị hút hết ko khí vậy. Tim nó đã ngừng đập....chỉ trong 1s. Nhg cơn nhức nhooisthif cứ liên miên. Mặc dù nó ko bị bệnh tim. Và trong lúc rắc rồi đó nó đã nghĩ đến hắn.
Trong đầu cjir còn có hình ảnh của hắn. Và trong lúc hắn mở mắt ra nhìn nó......tim nó bớt nhói được phần nào. Tại sao
Cốc....Cốc.....Cạch...
"Công chúa......dậy rồi sao? Sắc mặt nhợt nhạt quá vậy"
Anh Yuhan thấy nó ngồi trên giường, chăn chùm kín chân, mái tóc xõa ướt sũng, còn lại quần áo vẫn khô.
"Sao thế" anh áp tay vào trán nó sờ thử.
"Lạnh"
Anh trợn mắt lên, kéo nó ôm vào lòng.
"Tiểu Linh.......nhiệt độ cơ thể em thường rất lạnh mà. Có bệnh sao?"
Nó chỉ khẽ lắc đầu ko đáp.
"Vừa rồi.....anh xin lỗi. Lúc em cần nhất.......anh lại....."
"Chỉ đứng nhìn có sai cái gì ko?"
"Phải!!! Ko sai"
Nó đẩy Phàn âm ra.Bước xuống giường nhg bước được vài bước thì đổ sụp xuống. Nó nghe thấy tiếng anh trai gọi nó nhg mí mắt nó đã sụp xuống, ko muốn mở ra.
"Chuyện gì vậy Dosu"
"Cô bé dầm mưa quá nhiều và...... tinh thần ko ổn định. Có ai đe dọa Yuka ko?"
"Ko.Ai mà đe dọa được con bé chứ."
"Anh......Yuhan à. Cò nhớ......người đàn bà đó ko? 9 năm trước bà lão đó đã tiên tri rằng đúng 10 năm sau vào ngày sinh nhật 19 tuổ. Thần ch.ết sẽ mang cậu ấy đi"
"Ko thể. Gia phả nhà họ Phàn đã tương truyền rằng: Con cháu nhà họ Phàn, người được quyền quyết định nắm giữ quyền lực và sức mạnh của Thần ch.ết sẽ sống lâu hơn những người khác. Shinigami- mệnh danh của con bé đã truyền kiếp, hậu duệ của Artemis (Nữ thần mặt trăng) ko thể ch.ết sớm thế. Vì sức mạnh đó....... chỉ 1 thiên nhiên kỉ sau mới truyền lại cho con cháu đời sau, và chỉ truyền cho......duy nhât 1 người."
"Và điều quan trọng hơn là người đó phải sinh ra trong đêm của........ MẶT TRĂNG MÁU."
"Nói nhiều....... Tóm lại chăm sóc Yuka thật tốt cho tôi. Cậu mà để con bé có chuyện gì là anh ko tha cho cậu đâu."
"Anh là bác sĩ mà ra lệnh cho tôi à"
*Tại 1 công ti bỏ hoang.
Hắn ngồi chễm chệ trên cái ghế của giám đốc. Chỏng chơ, lăn lóc khắp phòng là......những bộ xương trắng. Đầu có, xương sườn có, tay chân có, lẫn lộn tùm lum.
1 tiếng nói cất lên.
"Sư phụ"
"Chuyện gì?"
"Có 1 nhóm người sắp đến dỡ bỏ công ti này."
".........Khi nào chúng đến.....thì giết hết đi"
"......"
"Sao? Muốn nói gì nữa"
"Sư phụ........Shinigami......sắp ch.ết rồi"
Hắn quay ghế lại, nhướng người về phía kẻ vừa nói, nhếch môi nghi hoặc "Sao ngươi biết được điều đó?"
"Đệ tử đã gắn máy quay lén trong khắp căn nhà đó."
"Tốt" Hắn cầm cái đầu lâu lên nhì
.................
LÓE
BỊCH........BỊCH......
"Sao vậy ah?"
"Đầu......mắt của nó.....phát sáng" hắn run run chỉ cái đầu lâu từ tay vừa rơi xuống. Tên kia nhặt cái đầu lâu lên, ko có hì đặc biệt.
"Sư phụ, có lẽ người bị.....ảo giác thôi"
"Lui đi"
Hắn vẫn còn bị ám ảnh vì lần đó. Cái lần ở trong cái tổ chức đó. Nó và hắn, hai đứa là những kẻ mạnh nhất. Nhg 1 rừng ko thể 2 hổ. Nên từ những kẻ gọi là BẠN phải trở thành thù.
Người thắng sẽ được lên nắm giữ quyền hành. Kẻ thua cuộc phải rút lui. Lí ra kẻ thua phải chịu án tử hình. Nhg nó đã tha cho hắn vì .........nể tình bạn giữa 2 người.
Hôm đó nó và hắn quyết chiến. Với thân thủ và kĩ thuật của nso, hắn.....ko theo kịp. Bấy giờ hắn mới hiểu ra...là hắn yếu hơn nó......nhg hắn đã ko còn con đường rút lui nữa rồi.
Mấy lần hắn tưởng như đã hạ được nó. Nhg hắn nhầm, hoàn toàn là nhầm lẫn trầm trọng. Và rồi nó....biến mất, ko 1 động tĩnh. Hắn nhìn vào gương tìm kiếm nó nhưng rồi.... CHOANG.
GƯƠNG VỠ......là ngẫu nhiên hay ,?
Hắn quay đầu lai.......Phải, nó ngay đằng sau hắn, ánh mắt lạnh lẽo, đỏ rực của máu, cô hồn, đáng sợ.
XOẸT
Trong khoảng thời gian đó. Đúng, chính là lúc hắn lơ là, một vết chém dứt khoát của nó tạo 1 vết sẹo dài trên ngực của hắn. Nhg vết chém đó khá nông nên hắn đã quyết định chịu đau để giết cho bằng được nó.
Và rồi hắn quá tự tin để mất cảnh giác khi đánh rơi thanh kiếm của nó. Hắn đã nghĩ rằng mình thắng. Thế nhg...... nhanh như cắt viên đạn thứ 1 ghim vào vai hắn. Và viên đạn thứ 2 bắn xuyên qua con người bên phải của hắn. Hắn ngã sụp xuống, ôm lấy mặt, nằm quằn quại. ko còn 1 chút sức lực để gượng dậy.
Ừ nó thắng. Nó đã thắng nhg nó để lại 1 mối căm thù cực hận trong lòng hắn. Tại nó cả thôi. Vì nó ko giết hắn, tha mạng cho hắn để hắn sống tới giờ. Đó là sai lầm của nó. Là do nó tực chuốc lấy.
Hắn căm hận vì hồi đó, đến 1 vêts thương nhỏ trên người nó hay 1 sợi tóc cx ko đứt. Hắn hối hận vì chưa làm nó bị thương. Hắn quyết TRẢ THÙ.
Cạch...
"Ơ.... Tỉnh rồi sao"
Hăn nhìn nó hỏi..... nó bơ lơ. Thế nhg khi mọi người túm 5 tụm 3 vào phòng, nó có vẻ khó chịu. Bước 1 bước, nó có linh cảm ko tốt. Mắt nó quét khắp căn phòng và rồi nó thấy......1 chấm đen hình ong mật trên góc tường. Nó nhíu mày.......cầm con dao gọt hoa quả lên phi thẳng về phía đó. PHẬP.
"What?"
"Dã man quá"
"Chị làm thế để làm gì? Nó chỉ là 1 con ong vô hại thôi mà." Sine ngạc nhiên.
"Ko. Chắc chắn phải có lí do gì đó" Anh Yuhan tiến lại rút con dao ra khỏi tường và nhận ra rằng ko phải con ong mà là 1 con ro-bot "Máy nghe lén"
"Cái gì? Thứ này soa lại ở đây?" Kín giựt phăng con ông ra khỏi con dao soi xét.
"Rin ke mấy cái máy nghe lén này tầm thường quá. Ko biết có cách nào chỉnh chang lại cho khó phát hiện ko"
(Rin ke: bí danh của Yuka)
"Để đó đi. Tôi sẽ sửa nó."
"Hehe. Biết mà, cậu là nhất."
"Win, mang máy phát hiện thiết bị nghe lén tới đây" Sari ra lệnh.
"Dạ"
"Đứng lại" nó nói nhỏ "Thứ này ko thể dùng máy tìm kiếm"
"Hả?! Phải rồi. Nó là tác phẩm của em mà. Vậy phải làm thế nào" Kami tròn mắt.
Nó tiến tới bức tường bên cạnh tủ súng. Bức tường này chỉ xác nhận dấu vân tay của nó và có thể tự nhận dạng đò giả nên tuyệt đối rất khó mở được. Còn 1 khi đã dễ hì sẽ cực dễ. Và vẫn giọng nói đó, lạnh lẽo, u tối
"Seiky" Khè........nắp cái rương to đùng đó bật mở. Con rắn đó trườn dần về phía cánh cửa và dần dần về phía nó.
"Nightmarc (ác mộng)" Ko giống như cái tên mà giống 1 mệnh lệnh hơn.
Con rắn tỏa ra, ngắn đi, và điều đặc biệt là nó phân thân ra cả chục con giống nhau. Seiky nhanh chóng trườn đi. Nó lướt rất nhanh trên sàn chứ ko lù rù như trước. Nhanh tới mức khiến người ta ko kịp trở mặt, trong chớp mắt đã biến mất