꧁༺༒ Chương 6 ༒༻꧂: Lần Đầu Đối Diện Với Quái Vật Dị Giới
---o0o---
Cảm thấy bản thân giống như lạc vào bên trong một trò chơi thực tế ảo Xuân Đức không khỏi nhếch miệng cười tà.
“ Thật thú vị, bây giờ trang bị cũng đã có, công pháp kỹ năng cũng đã có, không phải cũng đến lúc nên tìm một chút gì đó thử kiếm chứ nhỉ.”
Vừa có suy nghĩ như vậy Xuân Đức liền muốn đi ra bên ngoài tìm một con quái vật cấp thấp nào đó luyện kiếm một chút.
Tâm niệm vừa động thanh “ Lam Tinh Kiếm” trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, Xuân Đức thấy vậy thì lần nữa cảm khái:
“ Hay thật, hư hư thật thật, từ hư hóa thật, từ thật thể lại hóa hư ảo.”
Xuân Đức đối với những điều này đều vô cùng kinh ngạc cùng hiếu kỳ, cái này cũng là điều dễ hiểu vì hắn cũng là lần đầu tiên tiếp xúc đến.
Sau khi cất đi “Lam Tinh Kiếm” hắn rút then cửa, đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài, bầu trời bên ngoài lúc này đã nhá nhem tối , xung quanh nơi hắn ở đều đã được thắp đèn, mặc dù trời tối nhưng ánh sáng từ những ngọn đèn kia hắn vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Ngay khi hắn vừa đi ra khỏi phòng thì có một gia nô ở gần đó tiến lên hỏi thăm:
“ Tam thiếu gia người muốn đi đâu sao?”
Xuân Đức ánh mắt nhìn xung quanh một lát, sau đó lại chuyển hướng nhìn gia nô, người này là một trung niên, bộ dáng rất cường tráng,hắn có một đôi lông mày rậm vô cùng.
“ Ừ, ta muốn đi ra bên ngoài dạo một vòng cho thư giãn đầu óc, ngươi theo ta đi cùng. Mà đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Gia nô kia cung kính đáp:
“ Tiểu nhân tên Hồ Khúc Do, tam công tử có thể gọi ta là Khúc Do.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức bình thản nói:
“ Nơi này chỉ có mình người, hắn là ngươi cũng đã được mẫu thân ta thông chi về bệnh trạng của ta rồi phải không?”
Hồ Khúc Do cung kính nói:
“ Vâng.”
“ Như vậy liền tốt, không biết nơi này có rừng núi không, ta muốn lên đỉnh núi ngắm trăng.”--- Xuân Đức không thể nói là bản thân muốn đi tìm quái vật chiến đấu được nên bịa đại một cái lý do, có điều cái lý do hắn bịa ra có phần củ chuối.
Nhưng mà hắn thì thấy củ chuối nhưng Hồ Khúc Do lại không, hắn nghe được Xuân Đức nói thế thì liền cung kính đáp:
“ Vâng, tam công tử, ở nơi này tuy nội thành Thiên Ma Đế Quốc nhưng vẫn là có rất nhiều rừng núi, nếu như công tử thích thì ta sẽ sai người mang phi chủ tới mang công tử đi.”
Xuân Đức nghe vậy thì khoát tay nói:
“ Thôi, vẫn là đi bộ đi, ta thích đi bộ hơn.”
Hồ Khúc Do nghe vậy thì không nói gì thêm, tiếp hắn chèo thuyền mang Xuân Đức đi qua bờ bên kia, sau đó hai người đi ra ngoài phủ.
Bắt một cái xe ngựa, hai người đi tới một khu rừng thưa ở mạn Bắc nội thành. Ở trên xe ngựa , Xuân Đức nghe Hồ Khúc Do giảng giải về Thiên Ma Đế Quốc - Đế Đô , nơi này có diện tích rất lớn, chỉ tính riêng nội thành đã có đến cả ngàn dặm, vì thế trong này vẫn tồn tại những cánh rừng.
Những cánh rừng nơi đây đã phần đều được để lại nhằm mục đích săn bắn cho đám quý tộc, ở bên trong mấy cánh rừng kia có một ít ma thú cấp thấp, mạnh nhất thì cũng chỉ là ma thú cấp hai.
Gọi ma thú thì nghe có vẻ rất đáng sợ nhưng trên thực tế , ma thú không có đáng sợ như vậy, giống như một con ma thú cấp một “Ma Lang” thì sức mạnh cũng chỉ tương đương với một người lớn mà thôi. Nhưng mà đó chỉ là những loại cấp một ma thú mà thôi, lên đến cấp hai thì lại có sự khác biệt rất lớn, lúc này thì có mười người lớn không có binh khí thì cũng không phải đối thủ của một con “Ma lang” cấp hai.
……
Không qua bao lâu thì xe ngựa mang hai người đến nơi cần tới, Xuân Đức cùng Hồ Khúc Do lúc này xuống xe. Xuống xe, Xuân Đức vươn vai hít thở, hít vào mấy hơi khí trời mát mẻ hắn không khỏi cảm khái:
“ Đúng là ở ngoài này thoải mái hơn nhiều so với trong nhà.”
Tiếp đó hắn nhìn về phía một ngọn núi cao cách nơi hai người đang đứng không phải rất xa , chỉ tay nói:
“ Chúng ta đi tới nơi kia đi.”
Hồ Khúc Do nghe vậy thì lập tức gật đầu nói:
“ Vâng , tam thiếu gia.”
Tiếp đó hai người bỏ lại xa phu cùng xe ngựa ở nơi này mà tiến về ngọn núi cách nơi đây không quá xa, đi trên đường Hồ Khúc Do hướng Xuân Đức cười nói:
“ Nơi này cũng không có ma thú mạnh mẽ gì nên thiếu gia cũng không cần lo, có Khúc Do ở đây thì đám ma thú cấp thấp kia đều phải sợ hãi mà tránh xa.”
Xuân Đức nghe vậy thì lúc này hỏi:
“ Ngươi cũng là một tu sĩ sao?”
Hồ Khúc Do nghe vậy thì gật đầu nói:
“ Vâng , tam công tử, được gia tộc bồi dưỡng, Khúc Do hiện tại đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ.”
Nghe thế thì Xuân Đức hiếu kỳ hỏi:
“ Như vậy ngươi có phi hành giống đại ca ta không?”
Lắc lắc đầu, Hồ Khúc Do vẻ mặt xấu hổ nói:
“ Đại công tử đã là cường giả Kim Đan kỳ nên có thể phi hành, còn tiểu nhân mới chỉ vừa bước vào Tiên Thiên hậu kỳ còn chưa thể ngự khí phi hành.”
Xuân Đức nghe vậy thì có chút thất vọng, hắn cứ tưởng ai cũng có thể ngự không phi hành kia chứ. Nhưng vào lúc này, giữa lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì Hồ Khúc Do đột nhiên dừng lại, sắc mặt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.
Xuân Đức thấy vậy thì nghi hoặc hỏi:
“ Làm sao?”
Cũng không cần Hồ Khúc Do trả lời, Xuân Đức lúc này cũng đã biết vì sao Hồ Khúc Do không đi tiếp mà dừng lại, lúc này đây không biết từ đâu xuất hiện ra một đàn sói 2 đầu, con nào con nấy hình thể to lớn, ánh mắt đỏ rực phát ra hung quang, toàn thân bọn nó được bao phủ bên trong một lớp lông màu đen, cá biệt có vài con là màu bạc.
Vừa đối mặt với đám sói biến dị này thì Xuân Đức liền cảm thấy chân tay lạnh ngắt, không những hắn mà ở bên cạnh Hồ Khúc Do cũng là như thế.
“ Chạy nhanh tam thiếu gia.”
Khẽ quát một tiếng, Hồ Khúc Do liền ôm lấy Xuân Đức sau đó quay đầu bỏ chạy.
Hắn vừa động thi đàn sói biến dị ở phía sau cũng liền đuổi theo, tiếp đó ở trong rừng liên tiếp vang lên tiếng sói tru.
“ Hú hú hú….”
Tiếng sói tru vừa vang lên thì cả cánh rừng như sống lại, khắp nơi liên tục vang lên những tiếng sói tru đáp lại.
Hồ Khúc Do mang theo Xuân Đức bỏ chạy mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng ở trong điều kiện nhiều chướng ngại vật, tốc độ của hắn lại không thể sánh bằng với đàn sói biến dị ở phía. Rất nhanh đàn sói biến dị kia đã đuổi tới nơi.
Xuân Đức thấy thế thì vội nói:
“ Nhanh kiếm một cái cây lớn leo lên, đám này không biết trèo cây đâu.”
Giống như được điểm tỉnh, Hồ Khúc Do lúc này ánh mắt lanh lẹ chọn một cây đại thụ lớn sau đó chạy lên phía trên, là chạy lên mà không phải trèo lên, Hồ Khúc Do cứ như vậy ôm Xuân Đức sau đó chạy lên tít trên cao. Sau khi đến lưng chừng cây thì dừng lại, hắn để Xuân Đức qua một bên sau đó lấy ra mấy viên thuốc gì đó nuốt vào.
Đối với hành động này của hắn , Xuân Đức cũng không có để ý, hắn lúc này đang chú ý đến mấy con sói biến dị phía bên dưới gốc cây.
Nhưng rất nhanh một màn khiến Xuân Đức thiếu chút nữa trợn rớt tròng mắt đi ra bên ngoài, hắn thấy gì, hắn thấy đám sói biến dị hai đầu kia vậy mà bắt đầu trèo cây, tuy tốc độ bọn nó có chút chậm nhưng đúng là đang treo lên trên.
Hắn thấy thế thì vội la lên:
“ Nhanh nhanh, đám kia biết trèo cây.”
Hồ Khúc Do ở bên cạnh đang điều tức nghe vậy thì lập tức mở mắt ra, nhìn thấy đám sói biến dị kia đang trèo lên phía trên này thì sắc mặt khẽ biến, có điều hắn rất nhanh thì hừ lạnh một tiếng nói:
“ Tự tìm đường ch.ết.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một thanh kiếm, sau đó vận sức chém mạnh ra một kiếm, từ trong thanh kiếm hắn đang cầm trên tay phóng ra một đạo kiếm quang màu lam nhạt.
“ Ầm… Ẳng ẳng ẳng…”
Kiếm quang kia đánh lên trên người con sói biến dị màu đen thì phát ra âm thanh nổ mạnh, con sói đang leo lên lúc này bị đánh rớt xuống phía bên dưới, có điều nó cũng không ch.ết mà chỉ bị thương một chút mà thôi.
Nhìn thấy cảnh này thì Hồ Khúc Do sắc mặt khó coi nói:
“ Không hổ là Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Lang phòng ngự thật cường đại, vậy mà chỉ có thể làm bị thương.”
Tiếp đó Hồ Khúc Do lại liên tiếp thi triển ra những chiêu thức khác nhau nhưng chỉ có thể làm bị thương đám sói biến dị kia, ngoài ra không thể làm gì khác.
Rất nhanh mấy con sói kia liền đã tiếp cận đến nơi hai người bọn họ đang đứng. Hồ Khúc Do thấy vậy thì lại mang Xuân Đức trèo lên cao hơn.
Ngay khi lên tới vị trí an toàn hai người liền dừng lại, đúng lúc này Xuân Đức nhớ đến cái gì đó, hắn vội nói:
“ Ngươi không thể giết đám sói biến dị này hẳn là do binh khí quá kèm, ngươi thử dùng binh khí này của ta xem sao, biết đâu có thể đánh ch.ết đám kia.”
Vừa nói hắn vừa mang ra “ Lam Tinh Kiếm” đưa cho Hồ Khúc Do. Hồ Khúc Do tiếp nhận “Lam Tinh Kiếm” thì hồ nghi đánh giá thanh kiếm này, vì hắn không cảm nhận được sóng linh khí trên thanh kiếm này.
Có điều hắn cũng ôm một tia hy vọng, nhìn thấy con Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang đã tới gần hắn liền tụ lực vào kiếm sau đó toàn lực chém xuống.
“ Phúc…”
Như là cắt đậu hủ, Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang dễ dàng bị “Lam Tinh Kiếm” chém làm đôi, máu tươi văng ra tung tóe, hai nửa thân thể rơi xuống phía bên dưới đánh cái “Bịch” nhưng mà ngay sau đó hai nửa thân thể kia liền bị mấy con Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang ở phía dưới ăn sạch.
Nhìn thấy Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang dễ dàng bị chém làm đôi thì Hồ Khúc Do vui mừng không thôi, hắn lúc tiếp tục vận dụng pháp nguyên quán chú vào “ Lam Tinh Kiếm” điên cuồng chém giết.
“ Phúc phúc phúc….”
Liên tiếp Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang bị giết ch.ết gần ba mươi con lúc này chỉ còn vài con. Nhưng mà Hồ Khúc Do lúc này sau khi liên tục chém giết mấy chục đầu Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang thì cũng đã kiệt sức.
Tay cầm kiếm của hắn lúc này có chút phát run, đúng vào lúc này, một trong hai con Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang đã bò lên đến nơi đây, lúc nó tới cách hai người vài mét thì há miệng phun ra một quả cầu lửa.
Quả cầu lửa kia hướng về phía Hồ Khúc Do bay đi, Hồ Khúc Do thấy thế thì vội vàng né tránh, may mà hỏa cầu kia bay không nhanh nên hắn cũng dễ dàng né được, tiếp đó hắn lại vận dụng hết tàn dư lực lượng hướng về phía con Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang chém tới.
Hắn hét lớn một tiếng:
“ ch.ết đi súc sinh.”
“ Phập…. Gru…”
Một kiếm này trực tiếp chặt đứt một đầu của Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang, bị chặt mất một đầu thì Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang thống khổ gào thét có điều nó vẫn mạnh mẽ tiến lên phía trên.
Hồ Khúc Do nhìn thấy vậy thì chỉ có thể cười khổ, hắn lúc này đã tận lực, bây giờ hắn cầm kiếm đã là miễn cưỡng rồi chứ đừng nói là chiến đấu.
Nhưng vào lúc này Xuân Đức đứng ở bên cạnh hắn nói:
“ Để ta.”
Cầm lấy “Lam Tinh Kiếm” từ trong tay Hồ Khúc Do , Xuân Đức lúc này trực tiếp vận dụng kỹ năng “ Tinh Nguyệt Trảm” của Lam Tinh Kiếm mà chém về phía Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang.
Hồ Khúc Do vốn muốn ngăn cản nhưng mà thấy Xuân Đức đã quyết thì hắn cũng không tiện ngăn lại, với hoàn cảnh lúc này đã vô cùng nguy cấp, hắn cũng mặc kệ, cứ đệ vị tam công tử này thử sức một lần.
Nhưng rồi một màn kinh dị phát sinh, hắn nhìn thấy từ bên trong “Lam Tinh Kiếm” hiện lên ánh trăng nhu hòa, tiếp đó một đạo kiếm quang hình bán nguyệt từ bên trong “Lam Tinh Kiếm” phóng ra bên ngoài.
“ Xoẹt…”
“ Phúc phúc phúc….”
Tinh Nguyệt Trảm uy lực tuyệt luân, nó trực tiếp chém làm đôi Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang đang ở gần, giết ch.ết nó trong nháy mắt, tiếp đó Tinh Nguyệt Trảm thế đi không giảm , tiếp tục bắn xuống phía bên dưới, thuận thế giết ch.ết luôn mấy con Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Hắc Lang còn một con Đồng Bì Song Đầu Biến Dị Ngân Lang đang trèo lên phía trên này.
Cùng lúc mấy con sói biến dị bị ch.ết, hai luồng ánh sáng xanh đỏ nhàn nhạt từ trong cơ thể của bọn bay ra ngoài, sau đó nhập vào trong thân thể của Xuân Đức.
Nhưng mà Xuân Đức lúc này cũng không thể cảm nhận được cái gì nữa rồi, sau khi vận dụng “ Tinh Nguyệt Trảm” hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hai mắt tối sầm lại sau đó liền không biết gì nữa. Hắn lúc này đã hồn mê. Tay phải đang nắm Lam Tinh Kiếm lúc này buông lỏng, Lam Tinh Kiếm rời tay lao thẳng xuống phía dưới cắm ở bên trên mặt đất, cùng lúc này thân thể Xuân Đức cùng hướng xuống phía dưới mà rơi.
May mà có Hồ Khúc Do ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ lấy hắn, bằng không từ độ cao mấy chục mét rơi xuống thì hắn không ch.ết cũng mất nửa cái mạng.
Hồ Khúc Do nhìn thấy Xuân Đức đã hôn mê thì trong lòng lo lắng không thôi, hắn lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, sau khi nhét vào trong miệng một đống đan dược, sau đó liền ôm Xuân Đức nhảy xuống phía dưới.
“ Bịch”
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống dưới đất, tiện tay cầm lấy Lam Tinh Kiếm, sau đó hắn nhanh chóng ôm Xuân Đức chạy ra khỏi cánh rừng nơi này.
(Đã chỉnh sửa 1h58 9/9/19)