꧁༺༒ Chương 7 ༒༻꧂: Tình Thân
---o0o---
Cũng không biết qua bao lâu, Xuân Đức lần nữa tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt ra. Có điều hắn chỉ vừa tỉnh lại thì liền cảm thấy toàn thân ê ẩm, đầu óc thì mụ mị điều này khiến hắn không khỏi nhăn mày lại. Mãi sau một lúc lâu thì hai cảm cảm giác khó chịu kia mới giảm bớt, Xuân Đức lúc này cũng mới cẩn thận nhìn xem nơi mình đang ở lại là nơi đâu, hắn rất sợ bản thân vừa tỉnh dậy thì lại đi tới một cái thế giới khác nữa.
Nhưng mà sau khi nhìn xem rõ nơi này là nơi nào thì hắn không khỏi nhẹ thở ra một hơi, hắn lúc này vẫn đang tại phòng của hắn. Cũng không phải lại đi tới một thế giới xa lạ khác.
Cùng lúc này hắn mới chú ý tới bên cạnh còn có một thiếu nữ đang ngủ gật, người thiếu nữ này không phải ai khác mà là nhị tỷ của hắn Lam Vũ, nói thật đối với Xuân Đức mà nói thì hắn đây là lần đầu nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, cơ hồ không có bất kỳ khuyết điểm nào, nếu như Lam Vũ mà xuất hiện tại nơi hắn sống trước kia thì hẳn sẽ được rất rất nhiều người truy cầu.
Có điều đối với thiếu nữ xinh đẹp như vậy hắn lại không sản sinh ra bất kỳ ý niệm gì, mà trong mơ hồ còn sản sinh ra một tia xa cách, không cũng không rõ bản thân là bị làm sao nữa, có lẽ là vì vết thương lòng vẫn chưa lành nên hắn đối với nữ nhân sinh ra một loại nào đó bài xích.
Có lẽ là cảm ứng được điều gì đó, Lam Vũ vốn đang ngủ gật lúc này chậm rãi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Lam Vũ khẽ mỉm cười nói:
“ Tam đệ ngươi tỉnh rồi sao, có biết mấy trước tam đệ ngươi dọa cho mọi người trong phòng một trận không, mẫu thân cũng vì tam đệ ngươi mà khóc cả đêm.”
Xuân Đức nghe vậy thì trong lòng không khỏi xuất hiện một tia tình cảm ấm áp, có điều hắn biết tình cảm của những người này không phải dành cho hắn mà là dành cho chủ nhân cái thân xác này. Nghe vậy hắn lại cảm thấy có chút buồn, hắn khẽ nói:
“ Xin lỗi đã làm mọi người phải lo lắng. Lần sao ta sẽ không đi ra ngoài gây chuyện nữa.”
Lam Vũ nhìn thấy Xuân Đức thần sắc có chút buồn bã thì tưởng rằng hắn lại nghĩ quẩn, nàng lúc này chỉ hận không tự tát cho bản thân một cái, vốn biết vị tam đệ này vừa mới tỉnh dậy, tình tình sống khép kín, ít nói ít cười. Vậy mà khi trước nàng còn nói ra những lời như vậy.
“ Không sao. Không sao. Đệ bình an trở về liền tốt rồi, để nhị tỷ đi lấy cho đệ cái gì đó để ăn lót dạ nhé.”
Nói xong thì nàng liền đi nhanh ra bên ngoài, Xuân Đức nhìn theo bóng lưng nàng mà nhẹ thở dài. Những người này đối xử với hắn càng tốt thì hắn càng cảm thấy tội lỗi nhưng mà hắn lại không dám nói ra, một khi nói ra những người này sẽ không làm gì hắn nhưng sẽ cho rằng hắn bị điên. Vì thế mà hắn giữ yên lặng.
Không qua bao lâu thì Lam Vũ liền đã quay lại, trên tay nàng còn bưng một bát cháo thịt nóng hổi, ngửi được mùi thịt thơm phức thì Xuân Đức không khỏi cảm thấy đói bụng, cái bụng hắn lúc này cũng sôi lên “ục ục.”
Lam Vũ đi tới bên cạnh giường, đặt bát cháo xuống nói:
“ Đệ cứ nằm yên đi, tỷ sẽ bón cho đệ ăn.”
Xuân Đức nghe vậy thì không khỏi cười khổ nói:
“ Tỷ, ta cũng không còn nhỏ, có thể tự ăn được.”
Nói xong thì hắn liền ngồi dậy, tiếp nhận bát cháo từ trong ta của Lam Vũ, hắn bắt đầu vừa thổi vừa ăn.
Cháo này rất ngon, từ mọi mùi đến vị không chê vào đâu được, không biết là được nấu từ thứ gì. Vừa ăn một miếng đầu, hắn liền không thể kiềm chế mà ăn vào miếng thứ hai.
Lam Vũ ở bên cạnh thấy vậy thì mỉm cười hạnh phúc, nàng nhỏ nhẹ hỏi:
“ Ăn rất ngon đúng không?”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:
“ Quả thực ăn rất ngon, là tỷ nấu sao?”
Lam Vũ trên mặt xuất hiện vẻ tự hào nói:
“ Là tỷ nấu đó. Sau này đệ thích ăn thì nhị tỷ sẽ nấu cho.”
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười nói:
“ Cảm ơn nhị tỷ.”
Tiếp đó hắn chăm chú ăn cháo, còn Lam Vũ ở bên cạnh nhìn hắn ăn. Nhưng rồi, sau một lúc lâu, đột nhiên Lam Vũ nói:
“ Nếu tam đệ ngươi mà là một nữ tử thật là tốt biết bao, sẽ không uổng cái khuôn mặt này, lại còn có làn da này nữa, đôi khi nhị tỷ nhìn thấy đệ còn cảm thấy ghen tị.”
Xuân Đức đang ăn cháo nghe vậy thì sửng sốt, hắn cũng chưa từng nhìn xem bộ dạng cái thân thể này ra sao nên cũng không rõ ràng lắm. Có điều hắn lúc này chỉ là cười mỉm nói:
“ Nhị tỷ cũng rất xinh đẹp. Là người đẹp nhất mà đệ từng nhìn thấy.”
Lam Vũ nghe vậy thì khuôn mặt có chút ửng hồng, nàng mỉm cười nói:
“ Cái miệng đệ thật ngọt, mà đệ ăn xong chưa để tỷ đi lấy cho đệ thêm một bát nữa.”
Lắc lắc đầu, Xuân Đức nói:
“ Đệ ăn xong rồi nhưng mà cũng no rồi, không muốn ăn thêm nữa. Mà mẫu thân cùng mọi người đâu rồi tỷ.”
“ Cót két…”
Xuân Đức vừa dứt lời thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một thiếu phụ xinh đẹp đi vào trong này, người này không ai khác chính là nghĩa mẫu của hắn.
Vừa nhìn thấy người này thì Lam Vũ liền tươi cười nói:
“ Mẫu thân, tam đệ vừa nhắc tới người thì người liền tới, quả thực rất trùng hợp à. Có phải hay không mẫu thân này giờ đứng ở bên ngoài nghe lén hai người bọn con nói chuyện.”
Thiếu phụ kia nghe vậy thì không khỏi khẽ trừng Lam Vũ một cái, sau đó không nương tình mà cốc lên đầu nói:
“ Con xem ta là người nào, ta vì sao lại phải ở bên ngoài nghe lén hai đứa nói chuyện chứ. Hừ.”
Nói tới điểm này thì thiếu phụ có chút hơi mất tự nhiên, có điều nàng che giấu rất tốt không người nhìn ra cái gì. Lam Vũ bị ăn đòn thì chỉ cười hì hì.
“ Hai người nói chuyện với nhau đi, con phải đi ăn hết nồi cháo mà con tự mình nấu ra.”
Vừa nói xong thì nàng liền nghịch ngợm nháy nháy mắt với thiếu phụ mấy cái, sau đó cầm cái tô mà Xuân Đức vừa mới ăn xong đi ra bên ngoài.
Nàng đi ra ngoài cũng không quên khép cửa lại, lúc này đây bên trong phòng chỉ còn lại có hai người Xuân Đức cùng thiếu phụ kia.
Người thiếu phụ nhìn Xuân Đức ôn nhu hỏi:
“ Tam nhi con sao rồi? Đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Cảm ơn mẫu thân, ta đã tốt hơn rất nhiều rồi. Mà không biết Hồ Khúc Do tên kia đi đâu rồi, vì sao không thấy hắn tới thăm nhi tử.”
Thiếu phụ trong mắt toát ra tia sáng khác thường, nàng mỉm cười nói:
“ Thê tử của Tiểu Do sắp tới ngày sinh nên Tiểu Do xin phép trở về nhà vài hôm, trong những ngày con hôn mê Tiểu Do vẫn ở bên cạnh chăm sóc con đấy.”
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ gật đầu nói:
“ Hóa ra là vậy sao như thế cũng tốt. Còn tưởng rằng hắn bị thương.”
Nhắc lại việc mấy ngày hôm trước, trong ánh mắt thiếu phụ hiện lên thần sắc yêu thương nói:
“Con biết lo cho người ta, mà không biết lo cho mẫu thân, con có biết mấy ngày hôm trước ta lo lắng cho con đến nhường nào không?”
Nói tới đây thì giọng nói của nàng đã có chút nghẹn ngào, Xuân Đức nghe vậy thì chỉ khẽ nói:
“ Về sau ta sẽ không để cho mẫu thân phải lo lắng nữa.”
Thiếu phụ nghe vậy thì thanh âm có chút run run nói:
“ Tam nhi thật tốt, biết suy nghĩ cho mẫu thân.”
Tiếp đó hai người cứ như vậy ôm nhau, Xuân Đức có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trên người thiếu phụ, khiến hắn không khỏi nhớ nhớ lại nhiều kỉ niệm xưa kia, nhớ lúc còn bé, sau khi em gái hắn mất, chỉ còn có hai mẹ con, mẹ cũng hay cõng hắn đi chơi, tới lúc trời mưa đông giá rét chỉ có 2 mẹ con nằm chung nhau ổ rơm, rồi hắn vào thành phố kiếm tiền. Sau bao nhiêu năm bôn ba, hắn cũng dành ra được một ít tiền, ngay lúc hắn định trở về quê nhà thì lại gặp phải chuyện không may.
Càng nghĩ hắn càng thấy thương tâm, tâm hắn đau như bị ai cắt, giờ hắn không còn thì người mẹ già khốn khổ của hắn phải làm sao? Hắn lúc này rất muốn quay trở về nhưng là không thể, hắn lúc này làm sao để quay về còn không biết chứ huống gì? Nhưng nếu có thể trở về vậy lúc về rồi thì mẹ hắn liệu có còn không? Hay chỉ là một đống xương trắng như em gái hắn. Bất giác nước mắt hắn không khỏi lăn dài trên má, lòng hắn đau có ai hiểu.
Thiếu phụ có thể cảm giác được cảm xúc chập chờn trong lòng Xuân Đức, nàng buông hắn ra nhìn hắn khóc thì khẽ dùng tay lau đi nước mắt cho hắn rồi khẽ nói:
“ Đừng khóc, là nam nhi không thể khóc. Bây giờ mẫu thân có việc phải đi trước, bao giờ con khỏe lại thì tới gặp ta, ta sẽ chọn giúp con hai thiếp thân thị vệ. Được rồi, con nghỉ ngơi đi.”
Nói xong thì nàng nhẹ đặt Xuân Đức nằm xuống giường, kéo chắp đắp cho hắn, còn không quên hôn nhẹ lên trán hắn một cái, tiếp đó nàng mới rời đi, khuôn mặt nàng vẫn duy trì nét tươi cười cho tới khi đi ra bên ngoài, ngay khi nàng khép cửa lại thì nước mắt từ bên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng không kìm được mà trào ra.
Nàng cũng không rõ vì sao lại khóc, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất đau.
Thiếu phụ đi rồi, Xuân Đức lúc này lại nhìn trần nhà suy tư hồi lâu sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
---o0o---
Thời gian tiếp theo, Xuân Đức cũng không có đi ra bên ngoài nữa mà ở lại bên trong Trương phủ những thời gian chủ yếu vẫn là ở lại phòng của hắn.
Hắn không đi ra ngoài nhưng cuộc sống cũng không có nhàm chán, hằng ngày hắn vẫn chăm chỉ làm nhiệm vụ mà hệ thống phụ trợ giao cho.
Với theo thời gian hắn cũng biết một điều, chủ nhân của cái hệ thống phụ trợ kia là ai, có điều hắn lại chưa một lần gặp được người kia. Đối với chủ nhân của hệ thống phụ trợ hắn cảm thấy rất tò mò.
(Đã chỉnh sửa 2h09 11/9/19)