꧁༺༒ Chương 8 ༒༻꧂: Gian thương system

---o0o---
Sáng sớm tinh mơ, tại ngôi nhà nhỏ của Xuân Đức ở giữa hồ.


Xuân Đức lúc này đây đang ngồi một mình ngắm cảnh, ánh mắt hắn mang theo vẻ bình thản nhìn liên hoa trong hồ, thi thoảng có những làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ cùng với sự thanh tân của buổi sáng sớm, hít vào một hơi thật sâu Xuân Đức cảm thấy thoải mái không nói ra lời.


Nói tới hôm nay cũng đã là một năm hắn đi tới cái thế giới này, hắn hiện tại cũng đã dần làm quen với lối sống cùng cách sinh hoạt nơi này. Có điều càng hiểu nhiều thì hắn càng cảm thấy ở thế giới này so với thế giới lúc trước càng thêm nguy hiểm, ở cái thế giới này hở một tí liền sẽ có người ch.ết, mạng người tiện như cỏ rác, ở bên ngoài nguy hiểm đã đành nhưng trong gia tộc cũng không tốt đi nơi nào,tranh quyền đoạt vị trong gia tộc cũng rất kịch liệt. Ám hại lẫn nhau cũng không thiếu.


Vì để tránh những phiền phức không đáng có, hắn lúc nào cũng giả ngây ngô, khờ khạo, cả ngày chỉ quanh quẩn nơi tiểu viện của bản thân, không mấy khi tiếp xúc với người lạ. Nhưng mà hắn như vậy thành ra lại được rất nhiều người thích, tuy trong lòng bọn họ không biết nghĩ sao nhưng mặt ngoài khi gặp hắn đều là mỉm cười, rồi cho cái này cho cái nọ.


Đối với những người kia, Xuân Đức đều nhất nhất đối xử như nhau, đều lấy vẻ mặt tươi cười mà đáp lại. Dần dần những người kia có lẽ như xác định hắn thực sự là phế tài, sau này cũng sẽ không có uy hϊế͙p͙ gì đến lợi ích của bọn hắn nên thời gian về sau cũng không có một ai tới chơi cùng hắn hay tới hỏi thăm hắn nữa.


Đối với việc này Xuân Đức cũng không cảm thấy buồn hay gì cả, vốn tính hắn cô độc đã quen, bây giờ không người hỏi thăm cũng hợp với tâm ý hắn.


available on google playdownload on app store


Nhưng mà cuộc sống của hắn cũng không có đơn điệu, hằng ngày hắn đều có hệ thống phụ trợ làm bạn, nói chuyện cùng nhau. Đương nhiên là ngày nào cũng có một nhiệm vụ nho nhỏ cần hắn đi hoàn thành.


Giữa lúc hắn đang ngẩn người nhìn liên hoa trong hồ, đột nhiên thanh âm quen thuộc của Lan Lan vang lên trong đầu hắn, cùng lúc đó một cái bảng thông báo hiện ra trước mắt hắn.
“ Nhân dịp kỷ niệm một năm hai người chúng ta gặp nhau, Lan Lan có một món quà nhỏ muốn tặng cho Củ Cải đại ca.”


“ Thông báo: Bạn nhận được một Liệp Vũ Trang lễ bao . Vật phẩm đã được chuyển vào bên trong hành trang.”
Khóe miệng Xuân Đức khẽ nhếch lên, hắn cười nói:
“ Tiểu Lan sao hôm nay đột nhiên trở nên tốt bụng quá vậy? Phải chăng lại có âm mưu gì sao?”
Lan Lan nghe vậy thì có chút bất mãn nói:


“ Hừ hừ, Lan Nhi lúc nào cũng là người tốt bụng nhất, chỉ có người nào đó trong lòng luôn có ý xấu nên mới thấy Lan Nhi vậy thôi.”
Cười cười, Xuân Đức lúc này lại hỏi:


“ Cái này là lão đại của muội tặng cho ta sao? Không biết khi nào huynh mới có thể nói chuyện cùng với người đó.”
Lan Lan nghe vậy thì thoáng im lặng, sau một lúc nàng mới nói:


“ Củ Cải đại ca nhìn khờ khờ vậy mà thông minh ghê, mà làm sao huynh lại đoán được là do lão đại tặng mà không phải muội.”
Xuân Đức ánh mắt nhìn về phương trời xa xôi, hắn khẽ mỉm cười nói:


“ Nếu chỉ có như vậy cũng không thể đoán được thì huynh sống bao nhiêu năm vậy sống uổng rồi, mà lão đại của muội vẫn không chịu nói chuyện cùng với huynh sao?”
Lan Lan có chút bất đắc dĩ cười khổ nói:


“ Muội cũng không biết, lão đại lại lâm vào trầm miên rồi, không biết bao giờ mới thức tỉnh.”
Nghe vậy Xuân Đức cũng chỉ có thể cười trừ, hắn nhẹ gật đầu nói:
“ Như vậy thì thôi đi. Mà muội cho huynh nhìn xem thuộc tính của bộ quần áo muội vừa tặng cho huynh nào.”


Lan Lan nghe vậy thì khẽ “ A” lên một tiếng, tiếp đó ở trước mặt Xuân Đức liền xuất hiện một cái bảng thuộc tính.
꧁༺༒ Liệp Vũ Trang ༒༻꧂
Vật phẩm được làm từ các tài liệu quý hiếm, mang lại cảm giác an toàn cho người mặc.


Hạn chế : Chỉ tác dụng với người có tu vi dưới Luyện Hư Kỳ
Thuộc tính:
Gia tăng khả năng chống chịu 20%
Gia tăng khả năng di chuyển 15%
Gia tăng tốc độ đánh 10%
Gia tăng năng lực ẩn thân 10%


Đang lúc Xuân Đức nhìn xem thuộc tính bộ Liệp Vũ Trang thì trong ngực hắn ló ra một cái đầu nhỏ, tiếp đó một con rắn béo ú màu xanh chui ra bên ngoài, ánh mắt nó cũng hiếu kỳ đánh giá cái bảng ánh sáng màu xanh trước mắt.
Khẽ vuốt ve con rắn mập, Xuân Đức cười nói:


“ Bé mập ngươi cũng có thể nhìn thấy được à?”


Con rắn mập kia linh tính rất cao nghe hắn hỏi vậy thì khẽ gật gật đầu. Xuân Đức thấy vậy thì cảm thấy vui vui, ở thế giới này hắn là người cô đơn, vì vậy có “Bé mập” bầu bạn hắn cảm thấy rất vui, nghe Lan Lan nói thì bé mập sau này cũng có thể nói chuyện nữa, hắn có chút mong đợi.


Chợt nghĩ tới cái gì đó, Xuân Đức lúc này nói:
“ Tiểu Lan, giúp huynh kiểm tr.a bé mập chút nào.”
“ Vâng, Củ Cải đại ca”--- Lan Lan nghe Xuân Đức yêu cầu thì liền đáp ứng nói.


Bảng ảnh sáng màu xanh lam trước mắt Xuân Đức biến mất trong chớp mắt sau đó lại hiện lên, sau khi hiện lên lần thứ hai thì số liệu của bé mập đã hiện ra trước mặt hắn.
꧁༺༒ Thông Tin Của Tiểu Đồng Bọn ༒༻꧂
+ Str 4200
+ Agi 1680
+ Int 500
+ Arm 105+20
Kỹ năng bị động:
Hồi phục +1%Hp/s


Phòng ngự mạnh mẽ +20 Arm
Phản đòn + 20%
Kỹ năng chủ động:
Phóng độc: Năng lực đặc trưng của loài rắn,tiêm chất độc vào bên trong cơ thể của nạn nhân thông qua răng nanh để hạ gục kẻ thù.
Xem xong thông tin của bé mập Xuân Đức không khỏi cảm khải nói:


“ Bé mập xem ra còn lợi hại hơn cả ta nữa. Cứ theo đà phát triển thế này thì không bao lâu nữa bé mập liền có thể nói chuyện rồi. Thật chờ mong à.”
Vừa nói Xuân Đức vừa vuốt ve con rắn mập, con rắn mập kia được hắn vuốt ve cũng rất thích ý, liên tục cọ cọ vào người hắn.


Nhưng ngay vào lúc này, một thanh âm vui vẻ từ phía sau vang lên:
“ Tam ca, tam ca, đệ tới chơi với huynh này, huynh đang làm gì đấy.”
Nghe được thanh âm này thì Xuân Đức không cần quay đầu lại cũng biết là ai tới, người này không ai khác chính là Trương Thiên, tứ đệ trên danh nghĩa của hắn.


Rắn mập vốn đang rất thân thiết với Xuân Đức nhưng thấy có người tới lập tức lại chui vào bên trong ngực hắn trốn mất dạng.
Quay người lại, Xuân Đức nhìn Trương Thiên đang chạy tới đây thì cười yếu ớt nói:


“ Tứ đệ không lo tu luyện đi , chạy tới nơi ở của tam ca làm gì, việc này mà để nhị tỷ biết được thì lại rắc rối rồi.”
Trương Thiên chạy tới bên này, vẻ mặt mang cười, hắn ngồi xuống một cái ghế sau đó uống cạn chén trà bên trên bàn, dùng tay áo lau đi khóe miệng sau đó mới nói:


“ Không sao, không sao, nhị tỷ sẽ không trách mắng đệ lười biếng đâu, đệ bây giờ đã đạt đến Luyện Bì Tam Trọng đỉnh phong rồi ,trong cùng lứa đã là vô địch thủ. Hì hì, tam ca thấy đệ có lợi hại hay không?”
Mỉm cười, Xuân Đức vẻ mặt ôn hòa nói:


“ Lợi hại, không hổ là thiên tài đệ nhất trương gia, tương lai sau này đệ nhất định sẽ thành bá chủ một phương.”
Trương Thiên nghe hắn nói vậy thì nét mặt có chút đỏ lên:
“Đệ nào có vĩ đại như tam ca nói chứ, đệ chỉ mong được giống đại ca mà thôi.”


Khóe môi nhếch lên, Xuân Đức cười nói:
“ Mà đại ca cùng nhị tỷ đều đi đâu rồi, sao mấy ngày này không thấy hai người bọn họ nhỉ, đệ có biết hai người bọn họ đi đâu rồi không?”
Nghe hắn hỏi vậy thì Trương Thiên nói:


“ Đại ca cùng với nhị tỷ đều đang bế quan trùng kích cảnh giới cả rồi. Cầu mong cho hai người đều thành công.”
Nghe nói vậy, Xuân Đức cũng khẽ gật đầu nói:
“ Không cần cầu mong, lấy thiên phú cùng tích lũy của đại ca cùng nhị tỷ thì việc đột phá lần này chắc chắn sẽ thành công.”


Trương Thiên gật đầu nói:
“ Tam ca nói có lý.”
Tiếp đó hai người lại ngồi trò chuyện với nhau thêm một lúc lâu, mãi tới gần trưa thì Trương Thiên mới rời đi.


Trương Thiên đi rồi, Xuân Đức lại một mình nhìn ngắm cảnh trời thêm một lúc nữa. Sau đó cũng đi vào trong phòng của bản thân khép cửa lại.
(Đã chỉnh sửa 15h04 15/9/19)






Truyện liên quan