꧁༺༒ Chương 12 ༒༻꧂: Tử Vong Sâm Lâm

Sau khi đã có quyết định thì mấy người phát một tin cầu cứu trở về cho gia tộc của mình, để gia tộc phái cao thủ đi tới nơi này, tiếp đó bảy người bỏ lại xe ngựa sau đó nhanh chóng đuổi theo xe ngựa của nhóm người Xuân Đức, tiến vào sâu bên trong Tử Vong Sâm Lâm, trên đường truy đuổi thì bọn hắn cũng để lại ám hiệu để cao thủ gia tộc đến sau có thể nhận biết.


Trên đường truy kích thì một người có thân hình mập mạp hai mắt híp híp hướng phía bên cạnh là một thanh niên anh tuấn, mặt như quan ngọc hỏi:
“Đại ca, huynh có cảm giác nữ nhân xinh đẹp lúc trước nhìn rất quen mắt không? Đệ cảm giác giống như chúng ta từng gặp nàng ta ở đâu đó rồi.”


Thanh niên anh tuấn ở bên cạnh hắn nhẹ gật đầu nói:
“Ta cũng có cảm giác như vậy, nhìn rất quen mắt nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra nàng ta là ai.”
Ngay vào lúc hai người nói chuyện thì có một thiếu nữ mỹ lệ, toàn thân hoàng y, khuôn mặt tinh xảo tới cực điểm, có phần lo lắng lên tiếng:


“Chúng ta đuổi theo người kia thế này, lỡ may bị phát hiện thì phải làm sao? Người kia tu vi rất cao cường, nếu như chọc giận người kia bị hắn giết phải làm thế nào? Ta có chút không quá an tâm à.”


Nghe nàng nói chuyện thì mọi người cũng có chút lo lắng nhưng rồi thiếu nữ còn lại trong đội lên tiếng, đánh tan sự lo lắng của mọi người:


“ Người kia tuy tu vi cao cường nhưng cũng là người bên trong hoàng thành, nàng cũng không làm gì chúng ta, bằng không hoàng thất cùng các đại gia tộc sẽ không tha cho nàng. Ta cũng không tin nàng dám làm gì chúng ta. Hừ hừ.”


available on google playdownload on app store


Bảy người nơi đây đều là con cháu của đại gia tộc, đều là tinh anh được bồi dưỡng, ở Thiên Ma đế quốc này cũng không người dám làm gì bọn hắn, vì vậy lúc ra ngoài bọn họ còn không mang theo hộ vệ. Như vậy là biết ở phía sau gia tộc chống lưng cho bọn hắn thế lực cường đại cỡ nào.


Người nói chuyện đầu có thân hình mập mập, hai mắt híp híp trông rất gian manh, hắn tên Lăng Sơn , tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, trong đội ngũ tuy hắn tu vi thấp nhất nhưng hắn tiếng nói vẫn có ít trọng lượng, còn thanh niên khuôn mặt anh tuấn, cả người thần thái phiêu dật xuất trên tên Lăng Vân.


Còn hai thiếu nữ có tu vi tiên thiên trung kì là thiên tài của triệu gia, tên Triệu Nhã và Triệu Như, Về phần ba người còn lại phân biệt là tam hoàng tử thuộc hoàng thất. Trương Cường, Trương Thanh là người của Trương gia.
......


Sau khi đi vào sâu bên trong Tử Vong Sâm Lâm, mặc dù Xuân Đức đang ngồi bên trong xe ngựa cũng cảm thấy được trận trận hàn ý, từ đi vào trong này hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt luôn dõi theo xe ngựa của hắn.
Nhìn qua Tiểu Vũ Y ở bên cạnh, khẽ bóp má nàng một cái nói:


“ Chúng ta đi ra ngoài săn thú thôi nào.”
Vũ Y anh mắt to tròn, ngây thơ nhìn hắn gật đầu. Xuân Đức thấy như vậy thì cười cười, vén lên mành che Xuân Đức nói với hai người Nhã Phương, Nhã Uyên.


“Dừng xe ở đây thôi, hai người ở lại nơi đây, ta cùng với Tiểu Y đi dạo một vòng sẽ quay trở lại.”
Nhã Phương nghe vậy thì có chút lo lắng nói:
“Tam thiếu gia như vậy không tốt lắm đâu, hai người bọn thuộc hạ có nhiệm vụ bảo vệ thiếu gia, để thiếu gia đi một mình bọn thuộc hạ không an tâm.”


Nhìn thần tình lo lắng của Nhã Phương thì Xuân Đức cười nói:
“ Nếu nói như ta bảo vệ hai người các ngươi còn tạm nghe được, các ngươi hai cái tiểu Kim Đan kỳ tu sĩ còn muốn bảo vệ ta.”


Nhã Phương cùng Nhã Uyên nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ xấu hổ, hai má các nàng có chút hồng lên, Xuân Đức nói không có sai, lấy năng lực của Xuân Đức hiện tại thì hắn bảo vệ hai nàng hợp lý hơn.
Nhã Uyên ôn nhu như nước gật đầu nói:


“Vâng, hai người bọn thuộc hạ sẽ ở đây đợi công tử, công tử nhớ cẩn thận.”
Nhếch môi lên khẽ cười, Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“Yên tâm, ta sẽ không có việc gì. Hai người các ngươi chỉ cần tự lo cho bản thân là được.”


Nói xong thì Xuân Đức mang theo Vũ Y đi xuống xe ngựa, tiếp tục đi sâu vào bên trong Tử Vong Sâm Lâm. Hai người Nhã Phương cùng Nhã Uyên nhìn theo hai thân ảnh biến mất ở bên trong rừng sâu thì trong ánh mắt hiện lên sự khác thường.
…..


Sau khi đi được một lúc , càng đi sâu vào bên trong rừng rậm, Xuân Đức cảm nhận xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn về phía hắn. Hắn lúc này cùng với Vũ Y dừng lại, có điều ngay khi hai người dừng lại thì không có phát hiện gì những anh mắt theo dõi bọn hắn cũng lần nữa ẩn nấp.


Không phát hiện thứ gì khiến cho Xuân Đức trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, có điều hắn vẫn tiếp tục đi tiếp. Nhưng đi một lúc lâu thì vẫn không gặp được bất kỳ thứ gì thì hắn kỳ quái nói:


“ Nghe nói ma thú bên trong khu rừng này rất nhiều, vì sao đi lâu như vậy còn không thấy một con đây.”


Ngay khi Xuân Đức vừa mới kỳ quái xong thì hắn đột phát hiện một cái hang động nhìn như là hang của ma thú, ngay lập tức hắn liền đi vào bên trong thử thăm dò nhưng hắn rất nhanh thất vọng đi ra ngoài, cái hang động này cũng không phải hang của ma thú mà là hang gì ấy, thấy bên trong chẳng có thứ gì cả. Nhưng cũng đúng vào lúc này thì hắn nghe được thanh âm “Ầm ầm”, mặt đất đột nhiên trở nên rung lắc mãnh liệt.


Xuân Đức cùng Vũ Y lúc này ánh mắt đều nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, vừa nhìn thì Xuân Đức không khỏi kinh ngạc phát hiện hai người Nhã Phương cùng Nhã Uyên đang bỏ chạy thục mạng về phía bên này, trên người các nàng đâu đâu cũng là vết thương, có nhiều vết thương thấy cả xương,máu tươi chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ y phục của hai nàng. Theo ở đằng sau các nàng là một đàn “Ma lang” còn có mấy con cự thú nữa.


Nhìn thấy Xuân Đức thì hai người Nhã Uyên cùng Nhã Phương như bắt được cọng cỏ cứu mạng, các nàng lớn tiếng cầu cứu:
“Thiếu gia cứu mạng.”
Xuân Đức lúc này hỏi Lan Lan ở trong đầu:
“Tiểu Lan lấy thực lực của huynh cùng với Vũ Y hiện tại có thể đánh lại đám quái vật này không?”


Lan Lan lập tức đáp lại:
“Không có vấn đề, bọn nó chỉ được cái to xác thôi chứ cũng không phải rất mạnh, Củ Cải đại ca và Tiểu Y nếu liên thủ thì có thể đơn giản miểu sát bọn nó.”


Xuân Đức nghe vậy thì cũng an lòng, nếu như Lan Lan nói đánh không lại thì hắn sẽ mang theo hai người Nhã Phương cùng Nhã Uyên chạy khỏi nơi này, còn có thể đánh lại thì hắn ngài gì một trận chiến, nhân sinh như giấc mộng chỉ có nổi đau mới khiến cho người ta cảm giác bản thân đang con sống.


Nhìn qua Tiểu Y ở bên cạnh, Xuân Đức ôn hòa nói:
“ Chúng ta tiến lên cứu người nào.”


Vũ Y nghe vậy thì nhu thuận gật đầu sau đó nàng rút song đao trên lưng. Xuân Đức lúc này cũng mang ra “Lam tinh kiếm”, tiếp đó Vũ Y cùng với Xuân Đức hai người đồng thời phát lực, cả hai hóa thành một luồng sáng lao vút đi, tốc độ của hai người rất nhanh để lại đạo đạo tàn ảnh.


“Phúc phúc phúc….”
Thoáng cái hai người đã xuất hiện ở bên cạnh của hai người Nhã Phương cùng Nhã Uyên, đao quang kiếm ảnh lóe lên, vô số “Ma lang” bị chém rụng đầu, máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Trong nháy mắt thế tiến công của đàn quái vật trì hoãn lại.


Nhưng vào lúc này hai người Nhã Phương cùng Nhã Uyên cũng thoát lực mà ngã xuống, hôn mê bất tỉnh, Xuân Đức thấy vậy thì hơi nhíu mày một cái nhìn qua Vũ Y nói:
“Y Nhi chống đỡ một lát, đại ca mang hai người bọn họ vào trong sơn động sau đó sẽ ra hỗ trợ Y Nhi.”
Vũ Y ngoan ngoãn nói:


“Vâng!”
Tiếp đó Vũ Y cùng với đàn quái vật chém giết còn Xuân Đức thì nhanh chóng mang hai người Nhã Phương cùng Nhã Uyên vào bên trong sơn động. Sau khi mang hai nàng vào bên trong thì Xuân Đức trước khi đi cũng có bôi cho hai nàng ít thuốc cầm máu.


Sau khi sơ cứu xong cho hai nàng thì Xuân Đức ngay lập tức mang theo “Lam tinh kiếm” chạy ra bên ngoài hỗ trợ Vũ Y, hắn có chút lo lắng không biết bé con kia có sao không nữa.
(Đã sửa chương 23/10/19)






Truyện liên quan