꧁༺༒ Chương 13 ༒༻꧂: Bản Năng Chiến Đấu - Sinh Tử Coi Nhẹ

Vừa đi ra bên ngoài, Xuân Đức ánh mắt liền hướng về nơi giao tranh, lúc này đây Vũ Y đang một mình ngăn cản tất cả quái vật, thân ảnh nhỏ nhắn kia thoát ẩn thoát hiện, song đao trong tay nàng bay mua kéo dài ra nhưng quỹ tích huyền ảo, mỗi lần song đao vung lên thì lại có một loạt đầu lâu của quái vật bị chém rụng, máu tươi từ cổ của đám quái vật kia phun ra như suối nhuộm đỏ cả mặt đất.


Bị mùi máu tươi kích thích, đám quái vật kia càng lúc càng cuồng bạo, hai mắt huyết hồng. Không những đám quái vật bị kích thích đến ngay cả Xuân Đức lúc này ngửi được mùi máu tanh, nhìn thấy đầu lâu rơi đầy đất cũng không hiểu được vì sao bản thân lại cảm thấy hưng phấn. Một loại dục vọng giết chóc bùng lên trong hắn, thiêu đốt lẫn thôi thúc hắn tiến về phía trước.


Hít vào một hơi thật sâu, Xuân Đức lúc này mang theo “Lam Tinh Kiếm” bước theo bộ pháp huyền ảo tiến về phía trước, bước ra mấy chục bước thì hắn đã áp sát đàn quái vật. Nhìn đám quái vật đang cuồng bạo, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng thị huyết, tay phải vung lên “Lam Tinh Kiếm” hàn quang chiếu thu thủy, kiếm ảnh trùng điệp giống như bông tuyết bay đầy trời.


“Phúc! Phúc! Phúc!”
Từng cái đầu quái vật bị chém rụng, đầu lâu lăn long lóc trên mặt đất, thân thể không đầu của đám quái vật co giật thêm vài cái sau đó ngã gục trong vũng máu.


Trong lúc chiến đấu Xuân Đức cũng không hiểu làm sao ánh mắt hắn trở nên rất nhạy bén, hắn nhìn ra quỷ tích di chuyển của địch nhân sau đó theo một bản năng hắn vung kiếm chém về chỗ hiểm đối phương, trong nháy mắt kết liễu tính mạng đối phương.


Nhận thấy Xuân Đức cũng là một cái uy hϊế͙p͙ không hề nhỏ, một con quái vật nhìn giống tinh tinh lúc này lao về phía hắn, tốc độ của con tinh tinh kia rất nhanh, thực sự rất nhanh, thoáng cái đã tới bên cạnh Xuân Đức sau đó hung hắn hai quyền nện về phía hắn.


available on google playdownload on app store


Cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt đánh úp, Xuân Đức không chút do dự liền lùi lại.
“Ầm! Ầm!”


Cơ hồ ngay khi hắn vừa lùi lại thì hai đấm của con tinh tinh cũng nện lên mặt đất nơi vị trí lúc trước hắn đứng. Lực lượng khổng lồ đập ra trên mặt đất hai cái hố lớn, mấy con quái vật đang giao chiến với Xuân Đức tránh không kịp trong nháy mắt bị biến thành thịt nát.


Xuân Đức vừa lùi lại né qua một kích tất sát của con tinh tinh thì đám quái vật cấp thấp ở phía lưng hắn lại nhào lên cắn về phía hắn, Xuân Đức dù sao cũng là chém giết dạng này, mặc dù bản năng chiến đấu hắn rất mạnh nhưng bản năng không thể bù lại được kinh nghiệm thiếu sót.


Vào giữa lúc này hắn lại phân vân không biết nên làm gì tiếp theo, mặc dù thời gian phân vân của hắn rất ngắn nhưng như vậy cũng đủ chí mạng. Lúc hắn muốn thoát đi thì đã muộn.


Đám quái vật cấp thấp kia lúc này đã tiến tới quá gần, hắn không cách nào tránh giáo chiến, Xuân Đức cũng chỉ có thể chém giết bọn nó, thân thể hắn xoay tròn hóa thành một đạo gió lốc cuốn qua khiến cho đầu lâu của đám quái vật bay lên cao cao. Nhưng mà giữa lúc đám quái vật cấp thấp cầm chân hắn thì con tinh tinh khổng lồ kia lần nữa vung song chưởng đánh về phía hắn.


Bị đám quái vật cấp thấp dây dưa Xuân Đức không cách nào né tránh một kích này của con tinh tinh, không thể né tránh nếu không muốn ch.ết chỉ có thể đón đỡ.
“Ầm!”


Một quyền hạ xuống, Xuân Đức không khác gì cái bao tải rách bị đánh văng ra xa xa, vừa bay hắn vừa liên tục phun ra máu tươi vẻ trên không trung một đường cong hoa mỹ.
“Bịch bịch bịch…”


Sau khi tiếp đất thân thể bầm dập của hắn trượt dài trên mặt đất, đụng ngã không ít quái vật cấp thấp. Có điều hắn bị một quyền của con tinh tinh đánh cho trọng thương nhưng cũng không có buông bỏ vũ khí trong tay.


Vừa dừng lại thì hắn cố gắng nhìn xuống đau đớn mà ngồi dậy chém giết đám quái vật cấp thấp đang tới gần, một kiếm lại một kiếm. Mặc dù Xuân Đức bị thương nặng nhưng hắn chém giết càng thêm ngoan độc, một kiếm liền sẽ giết ch.ết một con quái vật không có ngoại lệ. Nhưng mà lúc này đây, con tinh tinh sau khi thấy hắn không ch.ết thì “Hú” lên đầy tức giận sau đó một lần nữa lao về phía Xuân Đức.


Nhìn con hung vật lao về phía mình, đối mặt với tử vong cảm giác Xuân Đức cũng không có kinh hay sợ, đối với hắn “Cái ch.ết” cũng chỉ vậy thôi, làm người ai chẳng có lúc ch.ết, chỉ là ch.ết sớm hay ch.ết muộn, ch.ết sớm càng thêm thanh thản một chút nhưng mà nếu đã sống thì làm cho hết nhiệm vụ lúc còn sống.


Cảm nhận được ý chí quyết tử trong lòng Xuân Đức, lam tinh kiếm trong tay hắn thoáng cái trở nên đỏ rực, cùng lúc đó một loại thì khí tức tà ác từ thanh kiếm kia lan ra, máu tươi xung quanh thoáng bị nó hấp thụ toàn bộ, không những thế máu tươi ở bên trên cơ thể cùng một bộ phận ở trong cơ thể cũng bị thanh “Tử Tinh Kiếm” hút đi.


Nở một nụ cười yếu ớt, Xuân Đức nhẹ nói:
“Xem ra nhân sinh phấn khích đến hôm nay là chấm dứt, người cùng với ta xuống phía dưới làm bạn đi.”


Sau khi nói xong lời này thì Xuân Đức dốc hết sức lực bình sinh dồn vào một kiếm, đợi con hung vật đến gần sau đó dùng một môn thần thông đặc thù của “Tử Tinh Kiếm” phóng nó đi.
Tử Tinh Kiếm sau khi được bắn ra thì hóa thành một vệt sáng màu đỏ bắn thẳng đầu con tinh tinh.
“Phập!”


Đầu của con tinh tinh bị một kiếm nhanh như chớp của Xuân Đức xuyên qua ch.ết ngay lập tức, thân hình đang chạy nhanh chạy nhanh của nó đổ rạp trên mặt.


Có điều một kích này là một kích mạnh nhất mà Xuân Đức có thể phát ra, sau khi phát ra thì hắn toàn thân thoát lực, đứng cũng không vững chứ đừng nói cái gì đánh nhau. Nhìn đám quái vật cấp thấp lần nữa nhào lên thì hắn có phần bất đắc dĩ.
“Ngoàm! Ngoàm! Ngoàm!”


Từng con quái vật nhào lên nhào hắn sau đó hung hăng cắn, Xuân Đức có thể cảm nhận được từng chiếc răng nanh sắc bén đâm vào bên trong da thịt.
Có điều ngay vào lúc hắn cho rằng mình hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ thì ánh đao lóe lên.
“Phúc! Phúc! Phúc!”


Mấy con quái vật bị chém đứt cổ, máu tươi phun ra như suối bắn lên cơ thể Xuân Đức nhuộm đỏ quần áo của hắn. Ánh đao lại lóe lên, đám quái vật đang nhào qua bên này liền bị chém làm đôi ch.ết không sót một con. Nhìn qua Vũ Y, Xuân Đức thản nhiên cười nói:


“Làm tốt lắm, xem ra ngày mai đại ca vẫn có thể còn được ngắm mặt trời mọc rồi.”


Vũ Y không giỏi biểu lộ bằng lời nói, cô bé chỉ đứng nơi đó ánh mắt mang theo sự đau thương mà nhìn hắn, hai mắt của cô bé đỏ lên từng giọt nước mắt chảy xuôi lăn dài trên má, nàng cắm một thanh đao lên trên mặt đất, sau đó dùng tay đặt lên ngực mình, nhìn Xuân Đức cô bé dùng thanh âm non nớt nói:


“Đau!”
Xuân Đức thấy vậy thì trên mặt xuất hiện một nụ cười yếu ớt, hắn đưa bàn tay bị quái vật cắn nát lộ cả xương trắng lên vuốt ve hai má của Vũ Y nói:
“Không sao cả, đừng khóc.”
……..


Ở cách nơi nhóm người Xuân Đức không phải quá xa, đám người Lăng Sơn lúc này đang nấp ở trên cây mở thật lớn đôi con ngươi mà nhìn trừng trừng cảnh tượng phát sinh ở cách đó không xa.


Ở nơi kia trên mặt đất tràn ngập thi thể quái vật, máu tươi giàn giụa, trong số những thi thể nơi kia cũng không có thiếu quái vật đẳng cấp cao, đa phần bọn nó đều bị một kiếm chém đầu mà ch.ết, trong số đó còn có ba con quái vật khổng lồ, hai con bị giết ch.ết một còn bị đánh cho tàn phế nằm gục trên mặt đất, đứng ở giữa chiến trường đẫm máu kia có hai người một lớn một nhỏ.


Mùi máu tanh nồng lan tràn cả khu vực nơi này, đám người Lăng Vân ngửi thấy vị tanh nồng này thì phía sau lưng thoáng cái chảy mồ hôi lạnh.
Mãi sau một lúc thì Lăng Vân mới hít vào một hơi thật sâu nói ra:
“Cường giả, hơn nữa còn là cường giả vô cùng trẻ tuổi.”


Triệu Nhã bên cạnh kinh sợ nói :
Thiên bạo ma viên, địa hành long, địa ngục khuyển, nghe nói tất cả bọn nó đều là hung thú ở chỗ sâu trong sâm lâm,tuy không có thần thông nhưng tu vi sánh ngang Nguyên Anh Kỳ.”






Truyện liên quan