꧁༺༒ Chương 23 ༒༻꧂: Các Người Xong Đời
Nhưng trước khi quay về Thiên Long Viện hắn còn ghé qua khu dân nghèo một lần. Có điều hắn lần này tiền bạc cũng không còn bao nhiêu nên lúc tới khu dân nghèo cũng không mua cái gì.
Đường xưa lối cũ rất nhanh thì Dực Đức một lần nữa quay trở về khu dân nghèo. Có điều khi hắn tới đây thì thấy một cảnh làm cho hắn giận không chỗ phát tiết.
Ở nơi đây đang có một đám tu luyện giả, bọn hắn đang bắt những người dân nghèo kia giao nộp kim tệ, ai không giao nộp liền bị đánh cho tàn phế nằm trên mặt đất. Trên mặt đất lúc này cũng nằm không ít người trưởng thành cùng trẻ nhỏ, bọn hắn đều bị đánh đập tàn nhẫn, cả người vết thương chồng chất, nhìn thấy không sống được lâu nữa.
Một tên thanh niên vẻ mặt nhìn cũng không tới nỗi nào, lúc này mới vừa nhận tiền từ một người phụ nữ, vừa cười nói với đồng bạn bên cạnh:
“Không biết là thằng ngu nào lại mang tiền cho đám rẻ rách này không biết thực sự phung phí mà. Nếu hắn trực tiếp đưa cho ta có phải nhanh không.”
Mấy tên ở bên cạnh phụ họa nói:
“Tên kia hẳn một con dê béo, chúng ta bắt được thì nhất định kiếm lớn.”
“Lần này thu được cũng có mấy ngàn kim tệ, đáng tiếc phải nộp cho Bành lão đại bảy thành chúng ta chỉ có ba thành.”
Vào lúc này một người nhìn thấy Dực Đức xuất hiện thì nói:
“Lão đại dê béo tới.”
Nghe người này nói thì một đám ánh mắt nhìn quay lại nhìn về phía Dực Đức, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam. Dực Đức là thiếu niên bồng bột, ghét ác như cừu lúc này nhìn thấy cảnh đám người kia cướp bóc của người khác thì căm tức nói:
“Các ngươi tại sao dám làm như vậy, đây là tiền mà ta cho bọn họ không phải tiền của các ngươi.”
Nhìn thấy Dực Đức chỉ đi cùng với một bé gái cũng không có hộ vệ đi bên cạnh, lại nhìn hắn mặc trên người chỉ là đồng phục của tân học viên thì tên cầm đầu liền cười lạnh nói:
“Hừ, biết ta là ai không? Còn không nhanh gọi một tiếng học trưởng. Chỉ là một tân học viên cũng dám đứng trước mặt ta kêu gào. Còn không nhanh qua đây quỳ xuống xin lỗi.”
Ở bên cạnh tên đầu lĩnh lúc này có người nhỏ giọng nói:
“Đại ca , ngươi này có thể xuất ra nhiều tiền như vậy thì thân phận không có tầm thường chúng ta đắc tội với hắn không tốt đâu.”
Tên đầu lĩnh nghe vậy thì nhỏ giọng nói:
“Ngu ngốc, chúng ta đã đắc tội với người ta rồi, ngươi cho rằng không làm như vậy sẽ không đắc tội với người ta sao, lúc này chỉ có lấy thế đè người sau đó đuổi hắn đi. Với chúng ta đứng phía sau là Bành công tử thì sợ gì.”
Đám tay chân nghe vậy thì đều là gật đầu, cảm thấy người này nói có lý. Dực Đức thấy đám người kia vậy mà không có xem mình vào mắt đã vậy còn muốn bản thân đi qua quỳ xuống xin lỗi thì tức tới xanh mặt.
“Các ngươi cứ đợi đó.”
Nói xong thì Dực Đức quay người bỏ đi, nhìn thấy hắn bỏ đi thì người dân trong xóm nghèo trong mắt ảm đạm xuống, có điều bọn họ cũng không trách Dực Đức, bọn họ cũng mong rằng Dực Đức nhanh rời đi để tránh bị quần ẩu. Về phần đám ăn cướp Lý Nhạc nhìn Dực Đức rời đi thì cảm thấy không ổn.
Một tên đàn em nói:
“Lý đại ca, tên kia sẽ không phải quay về gọi người chứ? Chúng ta có cần chặn hắn lại không?”
Lý Nhạc cũng là nhăn mày nói:
“Không cần, nhanh thu tiền sau đó rời đi nơi này, ở đây lâu ắt sinh biến.”
Tiếp đó đám người Lý Nhạc nhanh chóng vơ vét tiền bạc của đám người bên trong dân nghèo, sau khi thu gom toàn bộ thì lập tức rời đi khu dân nghèo.
Có điều bọn hắn vừa ra khỏi khu dân nghèo thì sắc mặt liền tái nhợt, chỉ thấy lúc này ở bên ngoài lúc này đợi bọn hắn là hàng loạt cường giả khí tức như ẩn như hiện. Những người kia tu vi quá cao bọn hắn cũng không thể biết chính xác cảnh giới của bọn họ thế nào.
Dực Đức lúc này nhìn bọn hắn gằn giọng nói:
“Dám lấy tiền của ta, các ngươi tới số rồi. Tiến lên đánh cho ta, đánh cho bọn hắn đến tàn phế thì thôi. ch.ết người ta chịu trách nhiệm.”
Vào giờ khắc này bản tính con cháu nhà quyền thế của Dực Đức bộc lộ không sót chút nào.
“Vâng, tam công tử.”
Ứng xong một tiếng thì đám hộ vệ lúc này đồng loạt tiến lên, xông về đám người Lý Nhạc. Một tên hộ về trong đó cười lạnh nói:
“Mấy con tiểu trùng cũng dám cướp tiền của công tử nhà ta, chán sống rồi. Mọi người hung hăng đánh, đánh cho bọn hắn nữa đời sau không thể tự chủ sinh hoạt.”
Lý Nhạc cùng đám tiểu đệ nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, bọn họ biết lần này xong đời đụng phải ngoan nhân hơn nữa còn cháu đại tộc.
Lý Nhạc lúc này lớn tiếng nói:
“Ta là người của Bành…”
“Bành mẹ ngươi. Ầm!”
Còn chưa dứt lời thì Lý Nhạc bị một tên hộ vệ đánh một chưởng vào ngực, bị trúng một chưởng Lý Nhạc lập tức thổ huyết bay ngược về phía sau. Có điều hắn còn chưa rơi xuống liền bị liền hoàn công kích đánh lên người.
“Phụt phụt phụt…”
Lý Nhạc ở trên không liên tục nôn ra máu tươi, về phần đám đàn em của hắn thì cũng không khá hơn chút nào cũng bị đánh cho xương cốt gãy đoạn.
Tiếng hét thảm, tiếng cầu xin tha thứ liên tục vang lên khiến cho rất nhiều người tới đây quan sát. Sau khi nghe rõ nguyên do vấn đề thì không ít người đều là cười trên nổi đau khổ của người khác.
“Hắc hắc. Đám kia là tự tìm ch.ết, khi dễ người ta nhưng không ngờ người ta là con cháu đại tộc, đoán chừng sau lần này không ch.ết cũng tàn phế cả đời.”
“Cái này không trách được ai là bọn hắn tự tìm, mà thiếu niên kia lai lịch cũng không nhỏ thoáng cái mang tới nhiều cao thủ như vậy.”
Trong lúc mọi người đàm luận thì đám người Lý Nhạc cùng đàn em của hắn đã bị đánh cho cả người dập nát, hôn mê bất tỉnh.
Thấy cảnh này thì Dực Đức nói:
“Lấy hết tiền trên người bọn hắn cho ta, chặt một ngón tay cảnh cáo.”
Đám hộ vệ nghe vậy thì lập tức làm theo, lột sạch toàn bộ những thứ có giá trị trên người đám kia xuống, đồng thời tiện thể tháo luôn một ngón tay của bọn hắn.
Làm xong tất cả Dực Đức lúc này mang người quay về bỏ lại đám người Lý Nhạc không rõ sống ch.ết nằm trên đường cái. Đám người Dực Đức vừa rời đi thì một đội vệ binh liền tới đây. Có điều sau khi tới đây đám vệ binh cũng chẳng hỏi thăm tình hình vụ việc gì cả mà cứ như vậy mang theo đám người Lý Nhạc rời đi, hiển nhiên là có người chỉ đạo bọn hắn làm như vậy.
Dực Đức sau khi giải quyết xong mấy tên không có mắt thì quay trở về Thiên Long Viện, vừa về tới nơi thì hắn nghe nhị tỷ cũng đã trở lại nên lập tức đi qua chơi.
Mang theo vài món quà nhỏ hắn tới gặp nhị tỷ hắn, Lam Vũ cũng là ở phòng riêng nên hắn cũng không có gặp được ai khác, sau khi trò chuyện một lúc lâu thì hắn dò hỏi vị trí của nơi nuôi dưỡng chiến thú.
Lam Vũ cũng không có nghi ngờ mà nói tất cả những gì bản thân biết cho hắn, sau khi đã có được thông tin bản thân cần Dực Đức cũng không có vội vàng rời đi mà ở lại nói chuyện tới nửa đêm, tới nửa đêm lúc này hắn mới tạm biệt tỷ tỷ hắn.
Rời đi nơi ở của Lam Vũ thì hắn liền đi tới khu nuôi dưỡng ma thú của học viện. Đi không bao lâu thì hắn liền tới được nơi cần tới.
Nơi nuôi dưỡng chiến thú có thủ vệ sâm nghiêm rất khó đi vào, Dực Đức nghĩ mãi không có nghĩ ra phương pháp nào để tiến vào bên trong, không thể làm gì khác hắn là hắn đành phải gọi dậy Xuân Đức để cho vị đại ca này đi làm.
Vì Dực Đức ngủ say từ khi còn nhỏ nên tư duy vẫn không có trưởng thành, đối với nhiều việc tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với hắn lại khó khăn vô cùng, có điều đối với Xuân Đức mà nói thì lại khác.
Thấy thủ vệ ở nơi kia sâm nghiêm Xuân Đức lúc này không có mạo muội tiến vào mà là trước tiên đi vào bên trong không gian trồng trọt. Sau đó lại điều khiển Huyết Ma bao lâu không gian trồng trọt tiến vào bên trong nuôi dưỡng chiến thú.
Không gian trồng trọt thực tế rất nhỏ, hắn không khác hạt bụi là bao, vì vậy Huyết Ma dễ dàng mang theo mà không người nào có thể phát hiện. Cứ như vậy hắn liền thuận lợi tiến vào bên bên trong nuôi dưỡng chiến thú.
Xuân Đức tiến vào bên trong nơi này thì cũng không có khách khí gì cả, hắn một lần hành động cuỗm đi toàn bộ những thứ có giá trị ở bên trong này, từ chiến sủng còn nhỏ, trưởng thành hay là trứng các loại. Đến ngay cả thức ăn của bọn nó cũng bỏ vào bên trong không gian trồng trọt làm của riêng. Có điều không gian trồng trọt diện tích có hạn nên hắn chỉ có thể thu được một bộ phận mà thôi. Nhưng điều đó không thành vấn đề hắn lúc này đã có cách.
……
Thu thập hạt giống các loại cây trồng, thu thập các loại ma thú. Xuân Đức làm đúng theo lời của người thần bí và người thần bí kia cũng giữ lời. Hắn cũng giúp cho Xuân Đức mở rộng ra không gian nơi đây.
Ôm Vũ Y bên eo, hắn lăng không phi hành từ trên cao xuống nhìn cảnh tượng vùng đất nhỏ mở rộng.
Không gian nơi đây vỡ nát những ánh sáng tím, xanh xen kẻ rơi xuống tạo nên vùng đất mới, quá trình này rất huyền diệu hắn cũng không biết nên diễn tả thế nào nữa, nó giống như dùng miếng ghép sau đó ghép vào vậy, lúc đầu là một mảnh ghép lớn, về sau ghép thêm nhiều mảnh ghép nhỏ hình thành một mảnh ghép lớn hơn.
Sau một lúc quá trình kia dừng lại, một theo vùng đất nhỏ đã thành một vùng thảo nguyên nho nhỏ khắp nơi là cỏ dại, ma thú nhỏ chạy lung tung, nhìn rất vui mắt.
Khẽ mỉm cười Xuân Đức nhìn qua Vũ Y hỏi:
“Nơi này sau là nhà của chúng ta, Y nhi có thích không?”
Vũ Y vẻ mặt ngây thơ, trong đôi mắt hiện lên ánh sao nhỏ, nàng khẽ gật đầu nói:
“Thích.”
Xuân Đức mỉm cười, hắn nhẹ hôn tiểu nha đầu một cái vào má, sau đó hai người đi ra bên ngoài không gian trồng trọt tiếp tục thu thập những gì còn sót lại. Lúc trước không gian trồng trọt diện tích không lên nên không thu được bao nhiêu, bây giờ không gian lớn hơn hắn có thể mang vào bên trong càng nhiều thứ.
Sau khi mang đi toàn bộ những thứ có giá trị hắn liền trò cũ lặp lại sau đó âm thầm rời đi.
........
Đi ra khỏi nơi nuôi chiến sủng thì hắn cũng không có quay về mà tiếp tục đi gây án, lần này mục tiêu của hắn là dược viên của Thiên Long Viện.
Do đã có kinh nghiệm hắn lúc này đơn giản lẻn vào bên trong dược viên, có điều trong này có một cái khó làm chính là có trận pháp. Nhưng mà có tồn tại thần bí chỉ điểm Xuân Đức đơn giản đột phá được những cấm chế này.
Sau khi đã vượt qua được trận pháp cùng các loại cấm chế trùng điệp tiến vào bên trong thì hắn cũng không khách khí, Xuân Đức đào lần lượt cả cây cả đất rồi thu một lượt vào không gian nông trại của mình, không qua bao lâu cả cái dược viên đã bị hắn dọn sạch không để lại một cái gì dù chỉ là một ngọn cỏ, gây án xong hắn lập tức rút lui.
Hắn tới một chỗ không người sau đó đi ra khỏi không gian trồng trọt, tiếp đó như không có việc gì lần nữa quay trở về phòng của bản thân.
(4/1/20)