꧁༺༒ Chương 31༒༻꧂: Một Chút Vui Đùa
Thiếu nữ nghe ra được sự đùa giỡn trong lời nói của Xuân Đức nên cũng không cho rằng hắn sẽ thật sự làm gì mấy người các nàng. Nhìn Xuân Đức nàng hỏi:
“Nếu như ta nhất quyết không muốn cùng ngươi hợp tác đây?”
Xuân Đức nghe vậy thì tươi cười, dùng thanh âm dễ nghe nói:
“Trước hϊế͙p͙ sau đó lột sạch quần áo của đại tỷ đóng cẩn thận vào hộp, à đương nhiên phải gửi một chút máu về cho gia tộc của tỷ nữa. Tỷ nghĩ như vậy đã được chưa?”
Thiếu nữ nghe vậy còn không rõ ràng Xuân Đức là muốn làm gì sao, nàng lườm hắn nói:
“Quỷ háo sắc.”
Tuy nói như vậy nhưng nàng cũng không nhịn được cười, lần đầu nàng thấy người thú vị thế này, mà nhìn hắn cũng có không có vẻ gì là người xấu, nàng tò mò hỏi:
" Không biết tiểu huynh đệ là người ở đâu, tại sao phải đi đến nơi này làm giặc cướp?”
Xuân Đức(hiện tại vẫn là Dực Đức nhưng bị ảnh hưởng bởi Xuân Đức nên gọi là Xuân Đức luôn) trầm tư nhớ lại những gì đại ca hắn từng giảng cho hắn nghe, sau một lúc thì hắn thở dài dùng một loại ngữ khí bất đắc dĩ nói:
"Đời người không biết đâu mà lường, đôi khi cuộc sống nó ép chúng ta phải đi lên con đường mà chúng ta không mong muốn. Không trốn vào trong này, không làm như vậy thì ta không sống được.”
Cũng chẳng nề hà, Xuân Đức lúc này ngồi xuống sàn nhà sau đó tiếp tục nói:
“ Thực ra mới đầu ta cũng là một người lương thiện, ta vốn là học sinh mới trúng tuyển vào một học viện danh tiếng nhưng đắc tội với người, bị trù dập khắp nơi, ra ngoài làm nhiệm vụ thì bị truy sát nên đành phải mang theo muội muội rời đi chốn thị phi, cùng đường rồi ta mới đi làm giặc cướp kiếm một ít tài nguyên tu luyện, tỷ thấy ta có khổ không, đơn côi từ nhỏ sống với muội muội, bây giờ muội ấy còn chưa tới tuổi đã phải theo ta lang bạt giang hồ, làm người thiện lương sống không lâu, chỉ có ác hơn người khác mới có thể sống tốt hơn.”
Xuân Đức kể rất thật tâm, mà sự việt đúng là như vậy thật, có điều hắn rời khỏi Thiên Long học viện cũng không phải vì sức ép của thế lực Bành gia gì đó mà chẳng qua là hắn muốn tận hưởng phấn khích nhân sinh mà thôi, hắn muốn trước khi bản thân hoàn toàn lâm vào ngủ say phải làm hết những điều mà bản thân chưa từng làm, kể cả điều “ngu ngốc” nhất.
Thiếu nữ nghe vậy thì cũng nữa tin nữa ngờ nàng dò hỏi:
" Muội muội của ngươi có phải tiểu cô nương cầm song đao không?"
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“Ừm, là nàng.”
Thiếu nữ lại hỏi:
“Thế muội muội của ngươi đâu rồi?”
Xuân Đức quay đầu gọi vọng ra ngoài:
"Y nhi vào đây huynh có cái này ăn ngon lắm.”
Xuân Đức vừa gọi thì có một cơn gió thổi qua, Vũ Y lúc này đã xuất hiện ở phía sau lưng hai tay ôm lấy cổ hắn vẻ mặt ngây thơ hỏi:
“Ca ca ăn gì vậy?”
Xuân Đức cười nói:
“Ăn thịt lừa.”
Vũ Y ngốc manh vẫn chưa hiểu gì tiếp tục ngây thơ hỏi:
“Thịt lừa ở đâu? Mà thịt lừa là thịt gì vậy?”
Xuân Đức nghe vậy thì cười nói:
“Đó Y nhi vừa được ăn mấy cân thịt lừa rồi.”
Vũ Y lại ngẩn ra một hồi có điều sau một lúc cô bé cũng hiểu ra ăn thịt lừa là gì, Vũ Y lúc này rất tức giận cô bé hai tay siết mạnh cổ Xuân Đức.
“Cho huynh nghẹt thở ch.ết luôn, dám lừa muội này.”
Xuân Đức bị Vũ Y siết cổ khuôn mặt trướng đến đỏ bừng hắn lúc này vội lấy ra mấy cây kẹo đưa cho Vũ Y nói:
“Đùa chút thôi mà, của Tiểu Y này.”
Vũ Y nhìn thấy ca ca của mình mang ra mấy cây kẹo mà bản thân thích thì lập tức buông tha cho Xuân Đức, không những vậy lúc còn cười hì hì tựa cả người vào lưng hắn bộ dạng khả ái vô cùng, Vũ Y lúc này cùng Vũ Y lúc cầm song đao giết người khác nhau một trời một vực, người không biết còn tưởng là hai người.
Xuân Đức đưa kẹo cho Vũ Y cũng tranh thủ bóp má đứa em dễ thương này của mình mấy cái cho sướng tay, thực sự mà nói từ khi có Vũ Y làm bạn hắn cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều.
Những người khác ở đây nhìn thấy như vậy một màn thì con mắt đều mở lớn mà nhìn, có người còn chớp chớp hai mắt xem bản thân có phải là hoa mắt rồi không, bọn họ mặc dù trí tưởng tượng có phong phú nhưng không làm sao liên hệ giữa một tiểu cô nương đáng yêu, khả ái còn có một chút gì đó ngây thơ với đại yêu cầm song đao sát khí vờn quanh đứng trên Địa Ngục Khuyển cả.
Xuân Đức thấy biểu cảm của mọi người như vậy thì cảm thấy vô cùng thù vị, hắn lúc này nhìn thiếu nữ cùng người thanh niên là con riêng của viện trưởng La Lan học viện hỏi:
“Muội muội của ta dễ thương phải không? Mà phải rồi mọi người tên là gì? Gia tộc như thế nào? Có tài sản cá nhân hay không?”
Thiếu nữ lườm hắn cùng Vũ Y một cái nói:
“Thật là dễ thương nhưng thương không có dễ.”
Thiếu nữ này vừa nói xong thì người thanh niên ngồi kế bên nàng liền nói:
" Ta là Mã Văn Tài thiên tài số hai của Mã gia, Mã Chính Thiên là đại ca ta người có danh xưng đệ nhất thế hệ trẻ, ngươi chẳng qua là tu luyện sớm hơn ra mà thôi chỉ cần cho ta vài năm ta liền có thể đuổi kịp ngươi tới lúc đó chúng ta lại cùng nhau đánh một trận."
Xuân Đức nhẹ gật đầu tươi cười nói, hắn cũng không vì thái độ ngạo mạn của Mã Văn Tài mà sinh ra chán ghét, tính cách như Ma Văn Tài là rất bình thường, người tuổi trẻ tu vi có, địa vị có, lại là con cháu đại tộc không như vậy mới là khác thường, trước kia hắn cũng vậy nên hiểu rất rõ.
"Mã gia nghe nói cũng là một đại gia tộc ở La Lan thành phải không?”
Nhắc tới gia tộc thì trên mặt của Mã Văn Tài đầy vẻ tự hào. hắn nói:
"Đó là điều đương nhiên rồi, việc này ai mà không biết gia tộc của ta ở La Lan Đế Quốc đứng số hai không ai dám tranh thứ nhất.”
Xuân Đức gật gù nói:
"Như vậy thì ta yên tâm rồi, chỉ cần người nhà gửi đủ tiền thì Mã huynh cũng có thể về, lần sau muốn tái chiến nhớ mang theo tiền tới gặp ta, ta tùy thời phụng bồi.”
Mọi người nghe Xuân Đức mở miệng ra là tiền thì có chút không biết nên khóc hay nên cười, người này đường đường mà một đại cường giả vậy mà chỉ vì một chút tiền như vậy mà phải đi làm những việc này.
Mã Văn Tài cùng thiếu nữ ở bên cạnh cũng hết biết nói gì với tên tham tiền trước mắt, nhìn Xuân Đức hắn nói:
“Chút tiền ấy đối với ta không tính là gì, mà ta có một đề nghị này không biết có nên nói ra hay không.”
Vũ Y đang ngậm kẹo ʍút̼ chớp chớp đôi mắt to nhìn Mã Văn Tài nói:
“Nói thì nói không nói thì thôi, còn mất công hỏi nữa rãnh việc quá ha.”
Mã Văn Tài đối với tiểu cô nương trước mắt này có chút sợ hãi, hắn lựa chọn lờ đi câu nói của Vũ Y mà nhìn Xuân Đức hỏi:
“Ngươi đầu nhập vào Mã gia chúng ta, Mã gia chúng ta liền bảo vệ an toàn cho ngươi, đổi lại người về sau sẽ thành người của Mã gia vì Mã gia mà phục vụ.”
Xuân Đức nghe vậy thì cười nói:
“Cảm ơn lòng tốt của Mã huynh có điều ta cảm thấy vẫn là nên thôi đi, địch nhân của ta không phải là Mã gia có thể đối phó.”
Bị cự tuyệt lại còn bị đâm chọc cho mấy câu Mã Văn Tài thoáng cái lại lộ nguyên hình, hắn hừ lạnh nói:
“Gian ngoan mất linh, hừm, nếu ngươi đã không nguyện ý thì ta cũng không cưỡng cầu. Mà ngươi vì sao lúc nào cũng đeo mặt nạ chẳng lẽ không dám dùng mặt thật gặp người?”
Xuân Đức gật đầu cười nói:
" Ta đang bị địch nhân truy sát mà với ta cũng không có tuấn tú phong lưu phóng khoáng như Mã huynh đây,có điều Mã huynh muốn nhìn thấy chân diện mục của ta cũng không phải là không thể, một vạn ma tinh Mã huynh muốn nhìn thế nào cũng được."
Mã Văn Tài cùng thiếu nữ bị trói ngồi ở bên cạnh hắn lúc này thực sự bó tay luôn rồi, tên này muốn tiền bị điên rồi, cái gì cũng cần tiền, mở miệng ra là tiền, tiền, tiền.
Thiếu nữ nhìn hắn nói:
"Ta cho ngươi là được chứ gì, ngươi mở mặt nạ ra đi.”
Xuân Đức nhìn về phía Mã Văn tài cười hỏi:
" Vị tỷ tỷ xinh đẹp này đã trả tiền còn Mã huynh thì sao?"
Mã Văn Tài có chút tức nói:
" Không phải Lưu Ly tỷ trả rồi sao?"
Xuân Đức làm bộ nghiêm túc nói:
" Mã huynh lời này sai rồi, tỷ tỷ xinh đẹp này trả thì mình tỷ ấy xem, còn Mã huynh muốn xem thì thêm tiền."
Những người khác nghe vậy thì lần nữa câm nín, bọn hắn thực sự đã không biết nên nói gì cho phải.
Hết cách với tên cù nhầy trước mắt Mã Văn Tài nói:
“Được rồi, ngươi nói sao là vậy.”
Xuân Đức nghe vậy thì cười tươi có điều hắn không mở vội mà đi chào hàng:
" Mấy ngược các ngươi thì sao, muốn xem thì viết giấy nợ đi, không có tiền thì quay đi chỗ khác nếu không ta bán các ngươi vào thanh lâu giả nữ đi tiếp khách kiếm đủ thì thôi. hắc hắc."
Nghe cái giọng điệu tà ác này mấy người tỉnh lại đã lăn qua một bên, hoặc úp mặt xuống đất.
Thấy vậy Xuân Đức một bộ mất mát thở ngắn than dài nói:
"Xem ra La Lan học viện cũng nghèo à, không phải ai cũng có tiền giống như Mã huynh cùng Hoắc tỷ.”
Hai người Mã Văn Tài cùng Lưu Ly sắc mặt lại lần nữa biến thành bao công, trong lòng thì đang thầm mắng Xuân Đức" tên này là đang mỉa mai mình đây mà, coi mình là kẻ ngốc nhiều tiền sao, cứ đợi đấy đợi ta thoát đi nơi này lúc sau sẽ tính cả vốn lẫn lời.”
Hoắc Lưu Ly tức giận nói:
"Có mở hay không, không mở ta cũng không cần rồi, tiền cũng không cho ngươi.”
Xuân Đức nghe nàng nói vậy thì cười ha hả nói: "Mở, mở liền, phải tạo sự hồi hộp chứ, thế mới có bầu không khí. Mà chút ma tinh ấy tỷ không cho thì ta cũng có cách để lấy mà, chỉ cần yêu cầu thêm một ít với người nhà của tỷ là được. Đâu có khó khăn gì đâu. Ta chỉ là đang cùng mọi người đùa chút mà thôi, vài vạn ma tinh ta lại hiếm lạ gì.”
Hoắc Lưu Ly cắn răng nói:
“Ngươi không giữ chữ tín.”
Xuân Đức nghiêng đầu cười hỏi:
“Ta không giữ chữ tín hồi nào, người ta nói tiền trao cháo múc, tiền chưa tới thì ta cũng chưa cho mọi người xem cũng là hợp tình hợp lý mà, không phải vậy sao?”
Hoắc Lưu Ly hàm răng ngứa ngứa rất muốn tiến lên cắn ch.ết tên đáng ghét này, nhìn thấy bộ dạng phẫn uất của cô nàng thì Xuân Đức cười nói:
“Thực ra ta có rất nhiều bộ mặt, cho mọi người xem một cái cũng không tính là gì, ai muốn xem chỉ cần có tiền liền có thể. Ha ha.”
Vừa nói Xuân Đức vừa gỡ xuống mặt nạ để lộ ra khuôn mặt của hắn, khuôn mặt này là khuôn mặt thật cũng không phải là khuôn mặt giả.
Phản ứng của đám người nơi đây khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì vô cùng đặc sắc, có người thì đỏ mặt, có người lại ghen ghét, có một số người lại phẫn nộ, Xuân Đức cũng không hiểu làm sao những người này lại xuất hiện nhiều cung bậc cảm xúc như vậy.
Để mọi người nhìn xong hắn lại một lần nữa đeo lên mặt nạ, hắn đứng dậy nhìn mọi người ôn hòa nói:
"Mọi người cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng, không cần lo về sự an toàn, ở đây cơm ngày 3 bữa, tiền phòng miễn phí, đông ấm hè mát, ai bị thương sẽ được tận tình cứu chữa không cần cảm ơn, tiền thuốc men đã tính vào tiền chuộc thân của mọi người. Chúc mọi người ở lại hạnh phúc vui vẻ và có những kỉ niệm đáng nhớ.”
Nói xong thì hắn liền ôm Vũ Y đi ra bên ngoài.
“Ầm!”
Xuân Đức ra ngoài liền sai người khép lại cửa đá bên ngoài.
(Đã viết lại 30/1/20)