꧁༺༒ Chương 33༒༻꧂: Món Tiền Lớn Đến Tay

Đặc sứ của La Lan học viên tiến vào bên trong căn cứ Xuân Đức không thể không biết, hắn lúc này vẫn luôn cùng Vũ Y quan sát những người kia. Nhìn qua Vũ Y đứng bên cạnh mình Xuân Đức hỏi:
“Bé nói xem những người kia thế nào? Bọn hắn tới đây là mang theo thành ý hay là có ý đồ khác?”


Vũ Y đôi mắt trong veo hiện lên suy tư, một lúc sau cô bé lắc đầu nói:
“Y nhi không biết, có điều nếu bọn hắn có ý đồ xấu thì giết là được. Ở dưới vũ lực áp đảo mọi mưu toan đều không có chỗ dùng.”
Xuân Đức nghe vậy thì mỉm cười nói:


“Bé nói rất đúng. Được rồi chúng ta đi gặp những người kia.”


Nói xong thì Xuân Đức mang theo Vũ Y đi gặp người tiếp dẫn sứ giả của La Lan học viện. Biết được người dẫn đầu đoàn sứ giả lần này là người của Hoắc gia thì Xuân Đức cười cười. Phân phó tên thuộc hạ tiếp dẫn đi làm việc khác, về phần Xuân Đức thì tự mình đi gặp đám người Hoắc Lưu Ly.


“Cách...Ầm…”
Cơ quan được mở cả cánh cửa đá to lớn “ầm ầm” mở ra, tiến vào bên trong thì Xuân Đức nhìn thấy một đám người đang nằm dài trên đệm nghiên cứu một chút bí pháp thần thông các kiểu.
Vừa đi vào trong này thì Xuân Đức liền hướng Hoắc Lưu Ly nói:


“Ly tỷ có người muốn gặp tỷ đấy.”
Hoắc Lưu Ly nghe vậy thì có phần ngạc nhiên hỏi:
“Ai vậy?”
Xuân Đức cười nói:
“Nghe nói người kia tên là Hoắc Anh, à thông báo cho mọi người một tin vui là hôm nay có người tới chuộc mọi người về rồi nhé.”


available on google playdownload on app store


Vừa nghe vậy thì nguyên một đám người ngẩn ra, sau đó bọn họ cũng ý thức được có cái gì sai sai, thời gian bọn họ ở đây vô cùng thoải mái tiếp xúc đến rất nhiều cái mới lạ mà bọn hắn chưa từng gặp qua. Đôi khi bọn hắn còn hướng Xuân Đức hỏi han công pháp cũng được Xuân Đức tận tình chỉ giáo, sau mỗi lần như vậy thì bọn hắn lại có một bước tiến dài trên con đường tu luyện.


Dần già bọn hắn quên mất bản thân là bị người bắt giữ đòi tiền chuộc, về phần Xuân Đức thì chẳng qua cũng là chơi đùa trò chơi bắt cóc một chút mà thôi, hắn muốn trải nghiệm nhân sinh nhiều hơn trước khi phải hoàn toàn ngủ say, chứ thực hắn cũng không phải người cùng hung cực ác gì nên những người kia cũng không có cảm thấy áp lực gì cả.


Lúc này đến ngay cả Mã Văn Tài cũng có chút không nỡ nói:
“A, phải về rồi sao?”
Xuân Đức liếc mắt nhìn qua hắn nói:


“Nơi đây cũng không phải nhà ngươi, ngươi còn muốn ở đây tới khi nào, nuôi các ngươi những ngày này ta cũng sắp nghèo rồi. Mà thôi không dây dưa nữa Ly tỷ đi cùng ta nào.”
Mã Văn Tài thấy mình bị vứt bỏ thì vội kêu tên:
“Chờ một chút ta cũng đi cùng các ngươi.”


Xuân Đức thấy như vậy thì nói:
“Ừm, vậy thì đi cùng.”


Nói xong thì hắn dẫn hai người bày đi ra bên ngoài, sau khi ra bên ngoài thì hắn cũng quên luôn việc đóng lại cửa đá. Những người khác thấy vậy thì một hồi không nói gì, tuy đây cũng không phải là lần đầu nhưng bọn hắn vẫn có chút gì đó cảm thấy quái quái.
…..


Xuân Đức mang theo hai người Lưu Ly cùng Văn Tài tới phòng tiếp khách.
Vừa tiến vào trong phòng sau khi nhìn thấy bà lão đang ngồi trên ghế thì Lưu Ly cô nàng kia liền nhanh chân chạy tới ôm lấy bà lão gọi lớn:
"Bà bà , sao bà lại đến đây?"


Bà lão dùng ánh mắt đều trìu mến nhìn Lưu Ly, sau đó ôn hòa cười nói:
"Bà bà làm sao lại tới đây cháu còn muốn hỏi nữa sao? Còn không phải cháu gây họa."
Lưu Ly nghe vậy thì cười hì hì nói:
“Bà bà tốt nhất.”


Bà lão khẽ lắc đầu, tiếp đó bà ta quay sang nhìn Xuân Đức, sau khi đánh giá vài lần thì bà ta mới hỏi:
" Không biết vị tiểu hữu này là ai? Nhìn tiểu hữu cùng với cháu gái ngoan của ta quan hệ rất mật thiết."
Xuân Đức cười nói:
“Ta là người đứng đầu ở nơi đây.”


Bà lão nghe vậy thì lắc đầu nói:
“Tiểu hữu không nên nói đùa.”
Xuân Đức cảm thấy có chút thú vị hỏi:
" Tiền bối nhìn ta không giống thủ lĩnh của một thế lực sao?"
Bà lão lắc đầu nói: "Không giống.”
Xuân Đức nghe vậy thì tươi cười:


"Ha hả. Vậy sao nhưng nếu nói ta có thể đại biểu cho người đứng đầu ở nơi đây thì hẳn tiền bối sẽ tin đi."
Bà lão nghe vậy thì gật đầu nói:
“Cái này thì lão thân tin tưởng. Như vậy không biết danh hiệu của tiểu hữu tên là gì?”


Xuân Đức thản nhiên nói: “Vô danh, có điều ta cần nhắc nhỡ tiền bối một chút, lúc này ta là thay mặt cho người đứng đầu nơi đây tiền bối cũng không nên xưng ta là tiểu hữu mà nên gọi ta một tiếng đạo hữu.”
Bà lão nhìn Xuân Đức ngồi ở đối diện thì khẽ gật đầu nói:


“Lão thân đã biết như vậy không biết phải làm sao thì Vô Danh đạo hữu mới có thể buông tha cho cháu gái của ta cùng những người khác.”
Xuân Đức lúc này thay đổi một cái thái độ, hai mắt hắn sáng ngời nhìn bà lão sau đó rất thẳng thắn nói:


"Ta chỉ cần ma tinh cũng không cần mạng của bọn hắn, giao nộp đủ ma tinh liền thả người, các ngươi chỉ cần làm giống trong thư tín ta gửi cho là được."
Nhìn ra phía bên ngoài Xuân Đức lớn tiếng nói:
" Bảo bảo đi lấy sổ sách mang vào đây cho ca nào, nhớ mang thêm mấy chai nước ngọt cùng mấy cái ly nữa nhé."


Xuân Đức vừa dứt lời thì có một thanh âm non nớt vang lên:
“Vâng, đợi bé một chút.”
Sau một lúc , tiểu cô nương Vũ Y tay xách nách mang đi vào, Xuân Đức đứng lên cầm giùm Vu Y tiện thể nhìn đám người Lưu Ly cười nói:


"Điều kiện thiếu thốn nên chỉ có hai cái ly haha, mọi người dùng tạm. Cái này của Hoắc Anh đạo hữu, còn cái này là của hai vị, nam nữ dùng chung hẳn không có vấn đề gì đi."


Ba người đối diện nghe vậy thì không biết nên khóc hay nên cười nữa. Bọn hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt này thật thú vị.
Nhưng ngay sau đó bọn hắn liền không cảm thấy thú vị nữa, Xuân Đức cầm quyển sổ lên sau khi nhìn qua một lượt liền đọc:


"Kim đan 10 vạn, Nguyên Anh 100 vạn, Hóa Thần ngàn vạn, tổng cộng 4720 vạn ma tinh.”
" Tiền ăn uống, nơi nghỉ ngơi những ngày qua thì miễn phí."


"Tiền chữa bệnh cho mọi người, tay cụt , chân cụt gì cũng đã lành hết, thêm vài chục vạn ma tinh làm phí. Tính sơ sơ gần năm ngàn vạn thôi thì đưa năm ngàn vạn cho chẵn số lẻ ta cho mọi người đấy."
“Phụt! Phụt! Phụt!”


Ba người Hoắc Anh, Lưu Ly cùng Mã Văn Tài đồng loạt phun ngụm nước vừa uống ra ngoài. Mã Văn Tài nhìn qua Xuân Đức nói:
“Ngươi đây cũng quá đen đi chứ.”
Xuân Đức thản nhiên cười nói:
“Ta lại không nghĩ như vậy, phải không Hoắc Anh đạo hữu.”


Xuân Đức thức ra không có ý gì cả nhưng Hoắc Anh lại tưởng rằng Xuân Đức đây là đang hướng mình uy hϊế͙p͙ nên vội nói:
"Đạo hữu nói phải, chỉ một chút ma tinh ấy lại có đáng là gì. Lão thân hôm nay mang tới một ít lễ mọn xin đạo hữu nhận cho."


Vừa nói bà ta vừa lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Xuân Đức rồi lặng yên nhìn hắn kiểm tra, Xuân Đức sau khi kiểm tr.a sơ qua một lượt thì cất đi chiếc nhẫn không gian sau đó cười như nắng xuân.
“Ha hả, thực sự là cảm ơn đạo hữu, món quà này của đạo hữu ta xin thay mặt huynh trưởng nhận giùm.”


Hoắc Anh nghe vậy thì cũng là tươi cười gật đầu nhưng lúc này Xuân Đức lại nhìn qua Lưu Ly cùng Mã Văn Tài cười hỏi:
“ Ý hai người sao đây? Ly tỷ cùng Tài huynh là muốn sau này trả hay mượn tiền của Hoắc Anh đạo hữu trả luôn.”


Hai người khóe miệng co giật, tên tham tiền này nhận số tiền lớn vậy mà cũng không quên món tiền nhỏ của hai người.
Hoắc Lưu Ly lườm hắn một cái nhỏ giọng nói:
“Quỷ hẹp hòi.”


Nói xong thì nàng lại nhỏ giọng nói thầm với lão bà bên cạnh, nghe xong nàng nói thì Hoắc Anh khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái, có điều nàng vẫn là lấy ra số ma tinh mà hai người Lưu Ly cùng Văn Tài nợ trước đó giao cho Xuân Đức.


Nhận được ma tinh thì Xuân Đức cười càng thêm chân thành, hắn lúc này cảm khải nói:


"Đúng là đại gia tộc có khác, tiền tài chỉ là phù du, tiện tay là vứt ra ngoài , không như đám tán tu chúng ta ăn bữa này còn phải lo bữa mai, đôi khi còn phải đề phòng người đuổi giết nữa. Đúng là đầu thai tốt cũng là một cái lợi thế.”


Bà lão nghe vậy thì cũng hết chỗ nói luôn rồi, trong lòng bà ta thì thầm nghĩ “Không biết vị cao nhân kia vì sao lại dạy bảo ra một tên tham tiền không cần mặt mũi như thế này.”
Còn hai người Lưu Ly cùng Văn Tài nghe xong thì mặt cũng đen như đít nồi cả hai người tí nữa thì đứng lên chửi đậu đen rau má.


Đúng lúc này Xuân Đức lại đột nhiên nhớ tới việc gì, hắn nhìn Mã Văn Tài đầy thâm ý sau đó dùng giọng chân thành tha thiết nói:


" Nghe nói Mã huynh ở bên trong La Lan để quốc có rất nhiều cừu nhân phải không? Giết người phóng hỏa thì ta không làm nhưng bắt cóc tống tiền thì ta rất chuyên nghiệp nha, Mã huynh nếu cần thì cứ gọi ta một tiếng ta liền sẽ tận tình giúp đỡ, về phần tiền bạc thì ta nhường Ma huynh ba phần.”


Cười hì hì hắn lại nói tiếp:


“ Lần trước nghe Mã huynh tâm sự nói là đang theo đuổi một đại mỹ nữ ở học viện phải không? Chỉ cần bỏ ra ngàn vạn ma tinh ta liền đem bắt cóc nàng đến cho Mã huynh. Nếu như Mã huynh không có biến pháp khống chế nàng thì ta cũng sẵn có ở đây, Mã huynh cần có thể nói ta một tiếng, còn nếu Mã huynh muốn dùng mị lực bản thân thì thôi vậy.”


Hoắc Anh thật sâu không biết nói gì, Mã Văn Tài thì vẻ mặt cứng ngắc.
Lưu Ly thấy cái bộ dạng ham tiền kia của Xuân Đức thì bộ ngực phập phồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập, nàng tức giận mắng:


"Ngươi cái tên xấu xa vô lương tâm này, việc như vậy mà ngươi cũng nói ra được, tham tiền có mức độ thôi chứ, có khi nào thiếu tiền thì bằng hiểu cũng mang ra bán lấy tiền không?"
Xuân Đức suy ngẫm một chút cười nói:


"Ta mặc dù tham tiền một chút nhưng vì thiếu tiền mà bán bằng hiểu thì ta không làm đâu, có điều cũng phải nhìn xem tình huống à, nếu được giá thì cũng có thể bán một hai cái, dù sao bằng hữu mất lại có thể kiếm mà lo gì."
Mọi người: "....."


Mã Văn Tài mặc ngoài thì một bộ xem thường nhưng trong lòng thì động tâm không thôi nhưng ở đây có người ngoài nên gã cũng không dám tỏ thái độ gì cả, nếu không sẽ có người nào đó nói chuyện này cho mỹ nữ kia, nếu vậy thì hắn thảm rồi.


Một bộ ta đây là chính nhân quân tử Mã Văn Tài cười nói: "Ta là người có nguyên tắc những chuyện như vậy là tuyệt đối không làm, Văn Tài ta thích nhất chính là dùng đức phục người, dùng mị lực của bản thân chinh phục người khác."
Xuân Đức nghe vậy thì có chút tiếc rẻ nói:


“Mã huynh không muốn vậy thì thôi. Dù sao mối làm ăn của ta có không ít, thêm Mã huynh cũng không nhiều bớt đi Mã huynh cũng không ảnh hưởng, có điều Mã huynh nếu đổi ý thì có thể đến gặp ta.”
(Đã viết lại 3/2/20)






Truyện liên quan