꧁༺༒ Chương 36༒༻꧂: Ngạo Kiều La Lị Hệ Thống Có Thực Thể , Rắn Mập Tiến Hóa Biết Nói Tiếng Người
Đúng lúc này Xuân Đức đột nhiên nghe được tiếng cười thanh thúy từ phòng bên cạnh truyền sang, hắn không khỏi nhướng mày trong lòng thầm kỳ quái nghĩ:
“Làm sao lại nghe được thanh âm hai người nhỉ phong bên kia không phải chỉ có một mình Vũ Y đang ở thôi sao?”
Dưới sự tò mò thúc đẩy Xuân Đức lúc này đi sang căn phòng của Vũ Y, bước vào bên trong phòng thì Xuân Đức nhìn thấy ở bên trong này đang có hai cô bé đang chơi đùa với nhau, khi hắn vừa bước vào thì hai cô bé cũng liền dừng lại mà đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.
Nhìn cô bé tuổi tác tương đương với Vũ Y, đang dùng ánh mắt không lấy gì làm thiện cảm nhìn mình thì Xuân Đức hỏi:
“Tiểu nha đầu làm sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta.”
Cô bé kia một thân trang phục màu vàng, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu, nghe được Xuân Đức hỏi như vậy thì cô bé kia không khỏi nhướng mày nói:
“Người không phải Củ Cải ca ca, ngươi là Dực Đức tên vô dụng kia.”
Xuân Đức nghe vậy thì khóe mắt giật giật mấy cái, có điều hắn cũng không tức giận mà cười nói:
“Bây giờ không có Dực Đực chỉ có Xuân Đức, đại ca là ta mà ta cũng là đại ca. Ngươi hẳn là tiểu cô nương tên là Lan Lan mà đại ca cùng Vũ Y hay nhắc tới đi.”
Lan Lan nhẹ gật đầu nói:
“Đúng vậy là ta.”
Lúc này Vũ Y đã chạy tới bên cạnh Xuân Đức dang ra hai tay một bộ muốn được hắn bế, Xuân Đức thấy vậy thì khẽ mỉm cười sau đó bế tiểu Y lên rồi nhìn về phía Lan Lan hiếu kỳ hỏi:
"Nghe nói lúc trước ngươi là một thiếu nữ rồi mà làm sao bây giờ lại chỉ còn một chút thế này?"
Lan Lan nghe vậy thì xem thường nói:
" Đồ ngốc, tại trong quá trình hình thành thân thể xảy ra vấn đề nên ta mới thành bộ dạng này, vậy mà cũng thắc mắc. Hừm."
Xuân Đức lại hỏi:
“À, ta có một cái thắc mắc các ngươi là làm sao được sinh ra vậy? Chẳng lẽ cứ như vậy từ hư không hiện ra sao?”
Lan Lan lại một lần nữa dùng ánh mắt xem thường nhìn Xuân Đức nói:
“Đồ ngốc, có nói cho ngươi thì ngươi cũng không thể hiểu được đâu. Hừm.”
Xuân Đức liên tục bị gọi là đồ ngốc thì sắc mặt lập tức đen lại, hắn bước ra một bước liền tiến tới bên cạnh Lan Lan, thấy hắn đột nhiên xuất hiện Lan Lan giật nảy mình, cô bé lùi về phía sau dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn sau đó lớn tiếng nói:
"Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho người biết nếu người dám làm gì ta thì..."
Xuân Đức không để cho Lan Lan kịp nói hết đã dùng tay nắm lấy một bên má cô bé, vừa bóp bóp cái má bánh bao vừa nói:
"Bé mà láo, học đâu ra mấy từ ngu ngốc đó vậy, dám nói chuyện với ta như vậy có tin ta trói lại rồi ném xuống ao máu làm tử linh sinh vật không? Đại ca nhường ngươi có nghĩa ta cũng như vậy biết không?"
Lan Lan nhìn thấy Xuân Đức hung với mình thì hai mắt ngân ngấn lệ sau đó nước mắt như không cần tiền bắt đầu rơi xuống, Lan Lan cũng không có nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Xuân Đức, vừa nhìn vừa khóc.
Xuân Đức nhìn thấy vậy thì tâm đều mềm nhũn, một cỗ cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng hắn. Thực ra hắn cũng không có muốn hung dữ với cô bé trước mắt làm gì, hắn chẳng qua chỉ muốn làm quen cùng cô bé trước mắt mà thôi, giữa lúc hắn không biết nên làm thế nào thì đại ca của hắn lại xuất hiện giúp hắn giải vây.
Ngay khi Xuân Đức chính chủ xuất hiện thì cả người hắn liền tản mạn ra một cổ thành thực tối tăm khí chất, gương mặt hắn cũng không còn sáng rỡ mà trở nên lạnh lùng.
Thay đổi này rất rõ ràng, Vũ Y cùng Lan Lan đều có thể nhìn ra. Nhìn về phía Lan Lan đang khóc Xuân Đức chỉ nhẹ lau đi nước mắt cho bé sau đó dùng bàn tay lớn xoa xoa đầu nàng, rồi dùng một giọng ôn hòa nói:
“Bé quên đã hứa những gì rồi sao?”
Lan Lan lúc này đã ngừng khóc nghe vậy thì hơi cúi đầu xuống nói:
“Bé biết sai rồi.”
Xuân Đức ánh mắt ôn hòa nhìn Lan Lan khẽ nói:
“Dực Đức tuổi tác không lớn, tính cách còn rất ngây thơ, nó không giỏi trong việc biểu lộ tình cảm nhưng huynh biết nó rất quý Tiểu Lan, huynh hy vọng ba người có thể sống chung với nhau thật vui vẻ, huynh không đi đâu cả vẫn luôn ở bên cạnh quan sát cùng bảo vệ mọi người. Cuộc sống này ngắn lắm cố gắng tận hưởng những ngày vui vẻ bên nhau.”
Sau khi nói xong lời này thì Xuân Đức lại nhường lại quyền khống chế cho linh hồn của Dực Đức, linh hồn Dực Đức quay lại thì khí chất cả người hắn liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, cổ khí tức tối tăm lạnh lẽo kia biến mất mà thay vào đó là một loại thành xuân khí tức.
Xuân Đức nhìn Lan Lan đang cúi đầu thì khẽ hừ nhẹ một tiếng sau đó nói:
" Hừ hừ... Muốn ta không hung thì sau này phải ngoan biết không? Chỉ cần nha đầu người nghe lời ta sau này sẽ không hung với ngươi không những thế còn mang ngươi ra ngoài đi chơi nữa, nghe hem?"
Tiểu Lan gật đầu y con gà mổ thóc.
Xuân Đức thấy vậy thì rất hài lòng nói:
"Ngoan, chúng ta ngoài đi chơi. "
Sau khi nói xong lời này thì Xuân Đức dắt theo hai cô bé đi ra bên ngoài.
……
Sau khi rời khỏi ngôi nhà di động đi ra bên ngoài thì Xuân Đức phát hiện ở bên trong nơi đây đã có một chút thay đổi, bầu không khí có chút gì đó thay đổi không còn âm u như trước.
Quan sát bốn phía xung quanh, rất nhanh Xuân Đức liền phát hiện điều mới lạ.
Ở vùng đất trung tâm không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái hồ nước rộng lớn, cái hồ nước kia ở xung quanh được xây từ đá quý có màu hơi xám, loại đá quý kia mang lại cho người ta một loại cảm giác tang thương vô cùng.
Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức lúc này mang theo hai người Lan Lan cùng Vũ Y nhanh chân chạy tới bên hồ, lúc tới gần hồ hắn khẽ nhún một cái liền nhảy lên trên bờ hồ, vừa lên trên này thì hắn liền có được cái nhìn toàn cảnh.
Ở bên trong hồ chứa đầy linh thủy, linh thủy trong vắt có thể từ bên trên nhìn xuống đáy hồ. Ở bên dưới đáy hồ có một lớp đá màu trắng phát ra ánh sáng nhu hòa nhìn đẹp vô cùng.
Nhất là khi ở bên trong hồ bay tên những điểm tinh quang lại càng thêm đẹp mắt, ba người nhìn thấy cảnh đẹp này thì không chớp mắt luôn.
Ở chính giữa hồ nước còn có một cái lâu đài cổ, lâu đài kia tuy không lớn nhưng lại mang theo một loại đạo vận xa xưa khó diễn tả thành lời, loại đạo vận kia mang đến cho người ta một loại cảm giác bình an.
Nhìn qua hai cô bé ở bên cạnh Xuân Đức nói:
“Chúng ta đi qua bên kia nào.”
Nói xong thì thì hắn liền mang theo hai người Vũ Y cùng Lan Lan đi qua bên phía lầu đài sinh mệnh ở giữa hồ. Có điều ngay khi ba người vừa đặt chân vào lâu đài sinh mệnh thì Lan Lan nói:
"Đại ca, muội cảm nhận được con rắn nhỏ của huynh sắp thức tỉnh rồi."
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ “a” lên một tiếng, sau đó mở ra hệ thống phụ trợ, chọn vào mục “bạn đồng hành” sau đó lấy ra một quả trứng to đùng, quả trứng kia không những to còn phát ra thất thải hào quang cực kỳ xinh đẹp.
Đúng lúc này..
“Răng rắc!”
Một thanh âm rạn vỡ vang lên, từ bên trên bề mặt quả trứng lớn xuất hiện một vết rạn lớn.
“Răng rắc!”
Từ nơi vết rạn kia vỏ trứng đột nhiên vỡ ra một cái lỗ , từ bên trong lỗ kia một cái đầu nhỏ nhô ra, dưới con mắt tò mò của Xuân Đức, Lan Lan cùng Vũ Y.
Sinh vật nhỏ bé kia há cái miệng bé tí gặm vỏ quả trứng.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Nhìn nó bé tí nhưng răng rất sắc hơn nữa nó còn ăn rất anh, không những ăn thần tốc nó còn lớn nhanh vô cùng, từ một cái cơ thể bé tí chưa bằng ba ngón tay nhưng sau khi gặm vỏ trứng một hồi thì bây giờ thân hình nó đã như đứa bé vài tuổi rồi.
Khi nó còn bé thì có bộ dạng một con rắn màu xanh nhưng sau khi lớn lên lại có bộ dạng nửa người nửa yêu, con xà yêu kia sau khi gặm ăn xong toàn bộ vỏ quả trứng thì đánh “ợ” một cái, vẻ mặt thỏa mãn.
Có điều khi nó nhìn thấy Xuân Đức thì vẻ mặt nó lập tức thay đổi, nhìn Xuân Đức nó nói:
"Đồ đần chưa thấy yêu tộc hay sao mà nhìn chằm chằm ta vậy? "
Xuân Đức lần thứ hai bị ăn mắng thì tâm lý buồn phiền không thôi, trong lòng hắn thầm nghĩ “Ta đến cùng là tạo nghiệt gì à vì sao ai gặp cũng mắng ta đần, chẳng lẽ ta đần thật.”
Bỏ qua mấy cái suy nghĩ không đâu, Xuân Đức lúc này như một loại bản năng, hắn vận dụng quan sát kỹ năng nhìn về phía con Tiểu Yêu kia, ngay lập tức ở bên trong đầu hắn xuất hiện một loạt thông tin về con Tiểu Xà Tinh này.
꧁༺༒ Thất Thải Thôn Thiên Mãng༒༻꧂
Dị chủng hung thú, tính tình nóng nảy rất thích ăn thịt các loại vật khác, có được thân thể vô cùng mạnh mẽ, sức khôi phục siêu cường, nọc độc mạnh mẽ có thể giết ch.ết con mồi mạnh hơn nó nhiều lần.
Sau khi nhìn xong thông tin của con tiểu xà yêu này thì Xuân Đức không khỏi lùi về phía sau một ít, kéo dãn khoảng cách với con tiểu xà yêu này ra, hắn tuy không biết dị chủng hung thú là gì nhưng có gắn chữ “hung” nhất định không phải vật gì tốt, tốt nhất cứ tránh nó xa xa một chút mới an toàn.
(Đã viết lại 7/2/20)