꧁༺༒ Chương 37༒༻꧂: Truy Tìm Nhân Sinh Phấn Khích
Những đột nhiên Xuân Đức cảm thấy không đúng lắm, trong lòng hắn thầm nghĩ “Vì sao một lại phải sợ tiểu yêu tinh này chứ. Tiểu yêu này so với mình thì thấp hơn rất nhiều thêm vào đó nó có thể làm gì mình được sao? Đúng vậy không cần phải sợ.”
Giữa lúc Xuân Đức đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên Lan Lan lại giật giật góc áo hắn, Xuân Đức nhìn qua hiếu kỳ hỏi:
“Có chuyện gì vậy Lan Lan?”
Lan Lan không nói gì mà chỉ lắc đầu, Xuân Đức thấy vậy thì buồn bực không thôi. Nhưng ngay vào lúc này đột nhiên hệ thống phụ trợ hiện lên, trước mặt hắn xuất hiện một mặt hình ánh sáng màu lam nhạt.
Xuân Đức tò mò nhìn lên thì phát hiện ở phần nhiệm vụ có thông báo mới, thấy vậy hắn không khỏi kỳ quái nói:
“Nhiệm vụ mới đại ca muốn cho ta đi làm cái gì sao?”
Tò mò mở ra nhiệm vụ thì Xuân Đức nhìn thấy.
Nhiệm vụ quan trọng : Tiêu diệt Địa Ngục Tông, thu thập Vẫn Thạch, thành lập thế lực.
Miêu tả nhiệm vụ: Muốn sống tốt hơn người khác thì phải tranh giành với người khác, Địa Ngục Tông có thứ mà chúng ta cần hay đến đó lấy thứ thuộc về chúng ta, sức mạnh một người hữu hạn hãy thành lập thế lực để có thể sức mạnh.
Khen thưởng : Bí mật.
Nhìn xong nhiệm vụ thì Xuân Đức không khỏi nao nao, đây là đại ca muốn hắn ra ngoài ăn cướp sao, của người ta mà mình cần thì thuộc về của mình trên đời đâu có cái đạo lý này chứ. Nhưng mà không hiểu sao Xuân Đức làm cảm nhận được một cổ phấn khích ở trong đó, trước kia chỉ có người khác bắt nạt hắn, chèn ép hắn nhưng hiện tại cũng là lúc hắn chuyển mình rồi.
Nở một nụ cười vui vẻ , không để ý tới tiểu xà yêu Xuân Đức lúc này mang theo hai người Lan Lan cùng Vũ Y vào bên trong lâu đài sinh mệnh tham quan.
Thực sự mà nói thì lâu đài này không có gì hết, ngoại trừ vẻ đẹp cổ kính bên ngoài ra thì không có gì cả nội thất bên trong sơ sài vô cùng. Hơn nữa phòng nào cũng giống phòng nào, một chiếc bàn đá chín cái ghế xung quanh cùng một cái giường ngọc. Cả căn phòng chỉ có vậy ngoài ra không còn gì khác.
Đi qua mấy gian phòng thì Xuân Đức lập tức mất hết hưng phấn, hắn lúc này cũng lười đi tiếp. Nhìn qua bên cạnh hướng về hai cô bé Xuân Đức nói:
“Chúng ta đi ra bên ngoài chơi đi, cái lâu đài này không có hết.”
Hai người Lan Lan cùng Vũ Y nghe vậy thì lập tức gật đầu không hề do dự, hiển nhiên hai cô bé cũng không mặn mà gì với việc đi xem mấy căn phòng không có gì kia.
Tiếp đó ba người đi ra ngoài rời đi lâu đài sinh mệnh, khi đi ra bên ngoài thì hắn cũng nhìn thấy tiểu xà yêu kia có điều hắn cũng không muốn chơi với con tiểu yêu khó ưa này, vậy là hắn bỏ mặc tiểu xà yêu sau đó mang theo hai người Vũ Y cùng Lan Lan rời đi.
Có điều hắn còn chưa có đi xa thì đã nghe được ở phía sau thanh âm của tiểu xà yêu:
"Các ngươi đi đâu vậy đợi ta đi cùng với.”
Xuân Đức không để ý tới con tiểu xà yêu kia mà tiếp tục lăng không bay đi, thấy bọn người Xuân Đức không có đợi mình thì tiểu xà yêu tăng nhanh tốc độ, chỉ nhoáng lên một cái nó liền đã đuổi theo được nhóm người Xuân Đức.
Ngồi trên vai Xuân Đức, tiểu xà yêu một bộ ta không vui nhìn hắn sau đó nói:
"Quỷ hẹp hòi."
Xuân Đức nghe vậy thì quay qua nhìn tiểu xà yêu, nhìn thấy con nhân yêu này đang phồng má nhìn hắn thì nhẹ dùng hai ngón tay bóp lấy má con xà yêu này sau đó nói:
"Ta với ngươi cũng không phải thân thích hay bà con gì cả, làm sao ngươi cứ theo ta không rời thế, không phải ngươi bảo ta đần sao, ta đần thì đừng có chơi với ta, ngu ngốc có thể lây lan đấy."
Tiểu xà yêu xụ mặt nói:
"Cái gì chứ, ta chẳng qua là chưa có bạn thôi, ra ngoài ta đi kết bạn khi có bạn mới rồi thì không cần ngươi nữa."
Xuân Đức nghe vậy thì sắc không khỏi đen lại, hắn rất bạo lực cầm lấy tiểu xà yêu ném ra xa xa, nhìn tiểu xà yêu bay đi hắn nói:
"Đừng theo có đi theo ta, chúng ta chia tay từ đây."
Tiểu xà yêu lộn vài vòng trên không trung sau đó liền dừng lại, vừa dừng lại thì nó lại bay về phía Xuân Đức, lần này nó dùng cái đuôi rắn dài ngoằng của mình quấn quanh cổ của Xuân Đức, hai tai nhỏ nhắn thì ôm lấy đầu hắn.
"Ta đã kết bạn được đâu, khi nào ta kết bạn được thì mới tính chứ."
Tiểu xà yêu nhìn nhỏ nhắn đáng yêu nhưng sức mạnh thân thể rất lớn, nó cuốn một cái mà khiến cho Xuân Đức cảm thấy cái cổ của mình sắp gãy lìa vậy, bị nghẹt thở sắc mặt hắn trướng tới đỏ bừng, vừa dừng hay tay gỡ đuôi của tiểu xà yêu vừa lớn tiếng mắng:
"Đậu đen thả, thả nhanh ,siết thêm tí nữa là ta đi đời nhà ma luôn đấy."
Tiểu xà yêu kiên quyết nói:
“Không buông.”
Xuân Đức khó khăn kêu lên:
“Buông ra nhanh ta sắp ch.ết tới nơi rồi.”
Tiểu xà yêu càng cuốn chặt hơn, đồng thời nói:
“Không buông, để ngươi ch.ết luôn dám bỏ ta lại một mình.”
Xuân Đức khó thở nói:
“Mẹ mi nửa nhanh thả, ta ch.ết thật đấy.”
Tiểu xà yêu nói:
“Không thả, để ch.ết luôn.”
Cuộc giằng co kéo dài một lúc lâu nhưng đến cuối cùng thì Xuân Đức vẫn là người phải nhân nhượng sau đó còn phải xin lỗi tiểu yêu tinh đáng ghét kia.
........
Sau khi rời khỏi không gian vong linh đi ra bên ngoài thì Xuân Đức liền lệnh triệu tập mọi người, mệnh lệnh vừa xuống trên dưới bang phái từ đầu lĩnh cho đến tiểu lâu la rất nhanh liền tập hợp đầy đủ.
Nhìn qua mọi người Xuân Đức nói:
“Mang theo những thứ cần thiết chúng ta chuẩn bị rời đi nơi đây.”
Mọi người nghe vậy thì rất ngạc nhiên, lúc này có người hỏi:
“Chủ nhân định dẫn mọi người đi đâu.”
Xuân Đức thản nhiên nói:
“Cũng không biết nữa, có điều cứ đi ra bên ngoài rồi tính ở lâu trong này các ngươi không cảm thấy chán sao? Muốn làm ăn cướp cũng phải ra ngoài mở mang đầu óc chứ ru rú trong này thì cướp ai được, thôi không nói nhiều quay về chuẩn bị đi.”
Đám người dưới nghe vậy thì cũng cảm thấy rất có lý, bọn hắn ở bên trong Huyết Long Sâm Lâm uy danh cực thịnh nhưng cũng vì uy danh của bọn hắn mà không người dám lui tới nơi đây, thành ra dạo này bọn hắn muốn sinh sống chỉ có thể dựa vào săn bắn cùng hái lượm mà thôi.
Mọi người quay về chuẩn bị, tất cả những thứ cần thiết đều được bỏ vào bên trong nhân không gian, không qua bao lâu thì đã thu thập xong.
Sau khi thu thập xong thì mọi người lần nữa tập hợp lại với nhau. Nhìn mọi người đã tập hợp đông đủ thì Xuân Đức liền ra lệnh lên đường.
Bọn hắn rời đi nhưng cũng không có phá hủy căn cứ nơi đây mà cứ để như vậy, nếu cần thiết lại có thể một lần nữa quay trở về.
Xuân Đức mang theo người rời đi Huyết Long Sâm Lâm thì các thế lực khác mừng rỡ vô cùng, nguyên một đám không ai bảo ai đều tới đưa lễ vật tặng cho nhóm người Xuân Đức, đã vậy còn thiết đãi yến tiệc.
Dọc đường đi ra nhóm người Xuân Đức có thể nói là ăn đến bội thực, Xuân Đức cũng là lần đầu tiên thấy đám người kia nhiệt tình như vậy.
…...
Sau nhiều ngày ăn uống linh đình thì nhóm người có cả ngàn thành viên của Xuân Đức cũng đã có thể đi ra bên ngoài Huyết Long Sâm Lâm.
Có điều sau khi đi ra bên ngoài này thì Xuân Đức liền dừng lại. Nhìn thấy hắn đột nhiên dừng lại thì một tên thân tín hỏi:
“Có chuyện gì sao chủ nhân? Ở bên ngoài này có nguy hiểm gì à?”
Xuân Đức gãi gãi đầu ngượng ngùng đáp:
"Nào có cái quái gì nguy hiểm đâu, haha, chẳng qua là ta còn chưa biết mình nên đi đâu."
Mọi người nhìn bộ dạng ngượng ngùng này của Xuân Đức lại nghe vậy thì tí nữa ngã ngửa, có điều không hiểu sao bọn họ cảm thấy rất thích hắn như vậy, trong lòng mọi người đều có cái suy nghĩ “Bang chủ những lúc này thật dễ gần khác xa lúc hắn giết ngươi, nếu bang chủ mãi thế này thì tốt rồi.”
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bọn hắn cũng không có nói ra, lúc này thân tín khi trước lại hỏi:
" Không biết chủ nhân dự định đi đâu?"
Xuân Đức suy nghĩ một lúc nói :
" Nghe nói Địa Ngục Tông hay Địa Ngục Môn gì đó rất thú vị chúng ta tới đó chơi. À mà ta còn phải đến đó lấy một thứ nữa."
Mọi người nghe vậy thì sắc mặt không khỏi thay đổi có điều cũng không ai nói gì, Địa Ngục Tông mà thôi cũng không phải cái gì ghê gớm, so với La Lan học viện cũng tương đồng mà La Lan học viện còn không phải chịu cúi đầu trước bọn hắn sao.
Không ai có ý kiến gì cả, đoàn người lại một lần nữa theo lệnh của Xuân Đức lên đường.
Do ở thế giới này luật lệ gì đó chỉ áp dụng trong phạm vi nhất định nên giặc cướp nổi lên bốn phía, đâu đâu cũng là thổ phỉ. Đám giặc cướp này cũng không phải toàn bộ xuất thân từ tán tu mà phần nhiều là các thế lực của các đại gia tộc, thế lực lớn. Xuân Đức sinh ra ở bên trong đại gia tộc nên rất rõ điều này.
Cũng vì rõ điều này nên hắn cũng biết ở đâu là đám dê béo núng nính thịt, còn đâu là mấy tên không có chất dinh dưỡng, dọc đường đi Xuân Đức cũng tiến hành cướp bóc có điều hắn cũng không cướp có thương đội hay người đi đường mà là đi cướp đám thổ phỉ dọc đường đi.
Theo Xuân Đức thấy thì cướp thương đội rất tốn thời gian cứ tìm thẳng đến hang ổ bọn cướp mà xử, đám kia mỗi cái là một cái tiểu kim khố, cướp một lần được rất nhiều.
Lúc ban đầu Xuân Đức còn kiêng dè, gặp thế lực lớn quá thì hắn không dám động vào nhưng được đại ca ủng hộ hắn không còn kiêng nể gì nữa, gặp được hang ổ tặc phỉ nào cũng tiến hành đánh cướp, ma tinh khoáng vật thì Xuân Đức lấy còn lại thì mọi người tự chia nhau.
Giống như là quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, thế lực Xuân Đức dọc đường đánh cướp thì cũng thu nạp thêm rất nhiều người mới, có điều giết chóc làm sao không có thương vong sau mỗi lần đánh cướp người ch.ết đi rất nhiều, vì vậy mặc dù thu phục thêm vô số thuộc hạ nhưng số lượng không phải tăng lên quá lớn.
Nhưng mà người ch.ết nhiều cũng không phải không có lợi. Bảo vật của người ch.ết đi đều thuộc về những người còn sống thành ra ai còn có thể sống qua những trận chiến thì bảo vật, tài phú tăng lên nhiều lần, đồng nghĩa với việc này là sức chiến đấu của bọn hắn cũng tăng lên rất nhiều.
…...
Hành tung của đám người Xuân Đức thoát ẩn thoát hiện, các thế lực lớn mặc dù muốn vậy quét nhưng cũng không thể nắm được hành tung của bọn hắn, ban ngày thì đội ngũ của Xuân Đức sẽ là thương nhân làm ăn lương thiện, chỉ khi buổi tối bọn hắn mới từ người lương thiện sa đọa thành giặc cướp.
Có điều đánh cướp cò con mãi cũng chán, vừa không có bao nhiêu tính khiêu chiến cũng không có bao nhiêu kích thích, Xuân Đức lúc này quyết định đổi khẩu vị. Hắn lúc này dẫn người đi đánh cướp thành trì.
Có điều thành trì nhỏ mà do Nguyên Anh trấn giữ thì hắn cũng bỏ qua, hắn lúc này muốn đánh cướp một tòa thành tòa cỡ trung hoặc cỡ lớn.
Sau hơn 10 ngày tìm kiếm thì Xuân Đức cũng tìm được mục tiêu, nhóm người Xuân Đức lúc này một lần nữa thu liễm khí tức, giả trang thành thương đội đi tới tòa thành kia.
Ông cha ta có câu người tốt sống không lâu, lương thiện thì bị người chèn ép, câu nói này quả không sai một chút nào.
Xuân Đức cùng những thành viên trong thế lực hắc ám giả trang làm thương nhân ngay lập tức bị chèn ép. Hàng hóa bọn hắn mang theo bị mấy tên lính coi thành cắt xén, đã vậy còn bị bọn hắn bắt ép giao lộ phí vào thành cao gấp nhiều lần.
Mọi người rất tức có điều không ái nói gì, nguyên một đám vẫn cứ tươi cười mà đi vào bên trong thành.
Vào thành thì bọn họ tiếp tục gặp phải chèn ép, bọn hắn phải tốn không ít thời gian để tìm được một tòa biệt viện, ông chủ cho thuê biệt viện kia đưa ra mức giá cho thuê rất cao, gần trăm ma tinh một ngày.
Biết lại bị người chèn ép nhóm người Xuân Đức vẫn không nói gì, vẫn dùng bộ mặt tươi cười tiếp đón ông chủ kia, có điều trong lòng bọn hắn thì đã phán tử hình cho ông chủ kia rồi.
Có điều Xuân Đức cũng không có vội vàng động thủ mà nghe theo lời đại ca hắn trước tiên cho người giả làm thương nhân đi ra buôn bán vừa để che mắt người khác, sau đó lại vô ý hữu ý hỏi tin tức về thành trì nơi đây.
Có điều những tin tức này đều rất tạp nham, hơn nữa đa phần đều là lời phóng đại nên lọc ra từ bên trong đó thông tin hữu ích là vô cùng khó khăn. Nhưng mà có tiền mua tiên cũng được chứ nói gì tới mua tin tức, đám thuộc hạ của Xuân Đức vung tiền mua chuộc đám quyền quý bên trong thành, rất nhanh liền đã có được tin tức cần thiết.
…..
Bên trong một căn phòng xa hoa, Xuân Đức nhìn qua đám thuộc hạ hỏi:
" Các ngươi ra ngoài thu thập tình báo thế nào rồi? Đã điều tr.a được nội tình của tòa thành trì nơi này chưa?"
Một thuộc hạ của hắn lúc này đứng dậy cung kính nói:
" Thưa chủ nhân, nơi đây được người ta gọi là Hắc Nham thành, thành chủ của tòa thành trì này cảnh giới đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, ngoài ra còn có...."
Người thuộc hạ kia nói ra tất cả những tin tức mà những ngày này hắn cùng với những người khác thu thập được.
(Đã viết lại 8/2/20)